Vừa mở mắt ra, Mạc Ảnh Quân liền nhìn thấy khoảng không trong vắt phía trên.

Hơi nheo mắt lại, thanh niên xoay người muốn chống tay để ngồi dậy lại bị thứ trước mắt làm cho sợ ngây người.

Mẹ kiếp, cái thứ trắng trắng xù xù có đệm mút này là gì vậy ?!

Mạc Ảnh Quân trợn mắt nhìn chân mèo, tiếp đó lấy một tư thế vô cùng chậm nhìn lại toàn thân của mình, một hồi lâu sau mới cứng ngắc quay đầu về.

"Hệ thống." Khí tức âm u.

Bạch hồ bỗng nhiên xuất hiện ở đối diện, vẻ mặt lúng túng nhận sai.

'Kí chủ, bộ dáng này của ngươi là ngẫu nhiên ban phát đó, không phải ta làm.'

Ý trong đó vẫn là. . . . tại chỉ số may mắn của ngươi quá thấp, not me!

Tiểu miêu loạng choạng đứng dậy, hướng về trước nhẹ nhàng đi. . . . như người say rượu.

Lại lần nữa ngã sấp xuống, Mạc Ảnh Quân khó chịu trừng mắt nhìn bạch hồ.

Mẹ kiếp, cái thân thể lông lá này sao điều khiển khó như vậy!

Tiểu hồ ly không khách khí phì cười một tiếng, 'Kí chủ, nếu ngươi không nhanh chóng làm quen thân thể mới thì không làm nhiệm vụ được đâu, 30' nữa kịch tình bắt đầu rồi.'

Mạc Ảnh Quân liếc nó, tự thân đứng dậy chầm chậm nâng từng tiểu móng vuốt lên, nếu dưới dạng người liền như em bé đang tập đứng dậy để bước đi vậy.

Nhìn con hồ ly vẻ mặt đắc ý đối diện, Mạc Ảnh Quân khó chịu mở miệng, "Meo ~" Thân thể lập tức cứng ngắc, cái âm thanh mềm mại tiêu hồn này là gì ?!

Bạch hồ lại một trận cuồng tiếu, không khách khí chỉ vào mặt kí chủ đại nhân mà cười, lúc này không tranh thủ ăn hiếp thì đợi đến lúc nào nữa, nó bị tên này dằn vặt lâu rồi nha.

Thản nhiên nhìn nó, Mạc Ảnh Quân hướng về chỗ khác tiếp tục tập đi, quân tử báo thù mười năm chưa muộn, đợi đến lúc rời khỏi thế giới này thì. . . . mày chết rồi con ạ.

Chỉ là, hơn hai mươi năm đi bằng hai chân, đột nhiên thành bốn chân không khỏi có chút lúng túng.

"Hệ thống, nhiệm vụ lần này là gì ?" 

'Nhiệm vụ chính: bảo vệ Alice và đưa cô bé trở về thế giới hiện thực an toàn.'

Nửa tiếng sau, Mạc Ảnh Quân cuối cùng cũng có thể đi lại được bình thường, chỉ là mỗi lần hắn muốn đi nhanh liền chân nọ vấp chân kia rồi ngã lăn xuống.

Bỗng nhiên một con thỏ trắng mặc trên mình một bộ trang phục kì lạ nhảy qua trước mặt Mạc Ảnh Quân, trên tay nó cầm một chiếc đồng hồ quả quýt, miệng lẩm bẩm, "Muộn rồi, muộn rồi."

Ở phía xa, có một cô bé tóc vàng đang chạy đến, vẻ mặt hốt hoảng xen lẫn tò mò nhìn chăm chú vào con thỏ kia, "Đợi một chút."

Cái cây bên cạnh Mạc Ảnh Quân đột nhiên mở ra một hang động đủ để một người chui qua, con thỏ lập tức chui vào, cô bé tóc vàng đằng sau ngẩn người một chút liền nhảy vào theo, miệng không quên hô, "Thỏ ơi, đợi ta với."

Mạc Ảnh Quân sững sờ nhìn diễn biến nhanh chóng trước mặt, hệ thống thấy vậy vội vàng nhắc nhở, 'Kí chủ, mau chui vào hốc cây nhanh lên trước khi nó đóng lại.'

Bốn chân lập tức cọ quậy đứng dậy, phi thân vào hốc cây.

Sau khi tiểu miêu chui qua, hốc cây liền trở về dáng vẻ cũ.

Mạc Ảnh Quân nhíu mày nhìn bóng tối mập mờ xung quanh, cảm giác không trọng lượng thật khó chịu.

Bất quá, hắn không bị rơi nhanh một phát xuống luôn mà lại từ từ hạ xuống, như có ai đang buộc dây vào người mình rồi từ từ thả xuống vậy.

Không biết có phải vì 'Alice ở xứ sở thần tiên' là truyện cho trẻ con hay không mà hắn thấy thật nhiều chỗ phi lý.

Con thỏ thế nhưng biết chạy, biết mặc quần áo, lại còn biết nói.

Cô bé Alice kia là người bình thường lại không thấy con thỏ này kì lạ hay đáng sợ chỗ nào mà lại chỉ có sự tò mò mà lẽo đẽo theo sau.

Nếu hắn không nhầm, có nhiều truyện cổ tích được lãng mạn hóa để phục vụ nhu cầu cho trẻ con, thực chất nội dung và kết truyện ban đầu lại không như thế.

Đây là còn không nói đến rất nhiều điều phi lý và không có thực trong truyện dành cho trẻ con, có lẽ do hiện thực quá tàn khốc và mất lòng nên mới đem hết tâm sự vào trong quyển truyện?

Ví dụ như truyện lọ lem, nếu nàng lọ lem thật sự thùy mị nết na xinh đẹp hiền lành, thì tại sao cuối truyện lại sai người bỏ mẹ kế và chị của mình vào vạc dầu.

Được rồi, đây là nội dung không được đem ra bán ở ngoài, hắn chỉ là tình cờ đọc qua một bài báo về sự thực trong những câu chuyện cổ tích.

Khẽ lắc đầu, Mạc Ảnh Quân im lặng quan sát xung quanh, bây giờ chủ yếu làm nhiệm vụ nhanh rồi rời khỏi đây, hắn nghĩ lung tung mấy thứ này đâu được cái gì.

Không gian không hề âm u đen tối, chúng mang một thứ ánh sáng dịu nhẹ lại có chút mập mờ,  cảm giác như đèn ngủ vậy.

Thỉnh thoảng lại trôi qua chiếc ghế, ấm trà, vài quyển sách hay một bông hoa nào đó, mọi thứ như đang bị đảo ngược lại vậy.

Mạc Ảnh Quân vươn móng vuốt ôm lấy chiếc ô màu đen đang bay lên bên cạnh, nó lập tức bật ô ra, Mạc Ảnh Quân thản nhiên ngồi lên chỗ cầm ô để nó tự đưa bản thân xuống.

Hắn cũng không vội, dù sao 'Aice ở xứ sở thần tiên' cũng là một quyển truyện nổi tiếng, mặc dù viết cho trẻ con. Hắn biết ở đoạn này cô bé Alice phải rơi khá lâu mới có thể tiếp đất, hơn nữa hắn vào ngay sau cô bé nên chỉ là khoảng cách ở trên và ở dưới mà thôi, chỉ cần cúi đầu xuống là thấy một bóng vàng lấp lóe, có lẽ là tại không gian mập mờ nên nhìn không rõ cô bé lắm.

Không biết rơi bao lâu, một tia sáng đột nhiên lóe lên trong không gian mập mờ, bốn chân Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng tiếp đất, từ phía trước vọng lại tiếng nói của Alice, "Chú thỏ trắng ơi, đợi ta một chút."

Mạc Ảnh Quân có chút phiền muộn nhìn bốn chân của mình, rất nhanh liền đuổi theo Alice tiến vào một căn phòng.

Đúng lúc này, Alice quay đầu lại liền trông thấy con mèo mà cô nuôi, "Dinah!" Cô bé lập tức chạy đến gần ôm mèo con lên, thần sắc vui vẻ, "Dinah, em chạy theo chị đến đây sao, thật là bé ngoan."

Cơ thể Mạc Ảnh Quân cứng ngắc.

Cái ếu gì thế, Dinah là cái quần què gì, từ lúc nào ta lại thành bé ngoan của cô rồi ?

Âm thanh của hệ thống vang lên rất đúng lúc, giải đáp thắc mắc cho Mạc Ảnh Quân, 'Kí chủ, Dinah là tên con mèo của Alice, kí chủ xuyên vào người nó.'

Mạc Ảnh Quân hừ lạnh, vậy càng tốt, có một lí do chính đáng để đi bên cạnh bảo vệ cô bé.

"A! Chú thỏ ơi, đợi tôi với!"

Alice hốt hoảng ôm tiểu miêu chạy đến chỗ thỏ trắng vừa chui qua, cánh cửa quá nhỏ cô bé không thể đi qua được.

Bối rối nhìn cánh cửa, Alice ủy khuất nói với chú mèo trong tay cô, "Dinah, ta phải làm sao bây giờ, cánh cửa quá nhỏ ta không thể đi qua."

Như biết rằng mèo con không thể trả lời cô bé, tâm trạng Alice càng phát ra ủy khuất, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

Mạc Ảnh Quân nhảy khỏi người cô bé, hắn không muốn quần áo bị bẩn đâu, được rồi, bây giờ là bộ lông.

Tầm mắt lướt qua cái bàn đột nhiên xuất hiện, thân hình Mạc Ảnh Quân cứng đờ.

Đây thật sự là truyện cổ tích chứ? Sao hắn thấy có chút đáng sợ nhỉ.

"Meo ~" Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ kêu lên một tiếng, đồng thời dùng chân khều váy Alice.

Thật mất mặt, bất quá nếu không nhanh chui qua cánh cửa thì mất dấu con thỏ kia kia mất.

Alice nhìn theo hướng mèo con chỉ, trông thấy một chiếc bàn to, trên đó có một lọ nước và một bát nước.

Mạc Ảnh Quân sửng sốt, bát nước kia ở đâu ra vậy, nãy hắn đâu có thấy thứ này.

Càng lúc hắn càng cảm thấy thế giới cổ tích này thật nguy hiểm, có lẽ đối với người khác thì nó thật kì diệu và thú vị nhưng đối với hắn thì . . . . . .con mẹ nó đáng sợ vờ lờ!

Alice tò mò nhìn hai đồ vật trên bàn, một tấm giấy được kẹp dưới chiếc bát, nó ghi rằng 'hãy uống chúng'.

Cô bé bế mèo con lên mặt bàn đặt trước bát nước, nhẹ nhàng nói, "Dinah, ngươi hãy uống đi."

Khóe miệng Mạc Ảnh Quân run rẩy, cô bé này là thật ngây thơ hay là giả vờ, thứ nước không rõ nguồn gốc đột nhiên xuất hiện này thế nhưng bắt một chú mèo nhỏ nhắn đáng yêu như hắn đi uống thử?!

A không đúng, hắn mới không nhỏ nhắn đáng yêu, cũng không đúng, quan trọng là hắn phải uống a!

Nhìn bát nước trong veo trước mặt, lại nhìn gương mặt mong chờ của Alice, Mạc Ảnh Quân run run bước đến trước bát nước, cúi đầu xuống liếm một cái.

Đợi một chút không thấy gì, Mạc Ảnh Quân lại hớp một ngụm.

"Meo!"

Thân thể đột nhiên quặn đau, Mạc Ảnh Quân khó chịu lăn lộn.

Douma, đây là thứ nước gì vậy?! 

Thuốc độc đúng không?!