"Gọi ngươi là Mạc Anh đi."

Mạc từ họ của hắn, Anh trong hài nhi.

Mạc Ảnh Quân rất không có trách nhiệm mà đặt tên cho bé con, bất quá đứa bé trong lòng hắn không những không tỏ ra bất mãn lại còn vô cùng mừng rỡ thân thiết ôm lấy mặt Mạc Ảnh Quân dụi dụi.

'Ting, mệnh danh cho sủng vật thành công.'

[Sủng vật]

Tên: Mạc Anh

Thân phận: Tiểu Tang Thi Vương

Cấp bậc: sơ sinh

Phẩm chất: S

Thuộc tính: Hắc Ám

Thân thiết: 85% (muốn ở bên cạnh papa)

Kĩ năng: Tán Trảo (xòe móng cào đối thủ), Phần Thiên Lạc Huyết (Xé rách không gian, tạo mưa máu), Nại Hà Thi Độc (Bắn ra độc tang thi), Triệu Hồi Chi Ám (những thứ cùng thuộc tính và yếu hơn bản thân).

Nhìn bản thuộc tính của bé con trong lòng, Mạc Ảnh Quân không khỏi có chút gật gù, thế nhưng đến chỗ trong ngoặc (muốn ở bên cạnh papa) hắn liền nhíu mày.

"Hệ thống, này là sao?"

Bạch hồ liếc mắt nhìn đứa bé, lười biếng đáp lại, 'Nga, giúp ngươi có thể hiểu rõ hơn tâm tình của sủng vật thôi.' Hồ ly híp mắt, 'Không ngờ đứa bé coi ngươi thành phụ thân của nó nha, tên thiếu niên giống y hệt nó lại bị không nhìn, vận đào hoa của kí chủ thật lớn nha ~'

"Câm miệng." Mạc Ảnh Quân nhíu mày nhìn bạch hồ, một tay ôm đứa bé hướng về phía thiếu niên chạy mà đi.

"Đúng rồi, sủng vật này là. . . . ." Mạc Ảnh Quân mở miệng.

'Có thể mang theo bên người xuyên qua các thế giới, đã buộc định.' Bạch hồ rầm rì kêu.

". . . . ." Mạc Ảnh Quân nhìn nó, định hỏi thêm một chút lại bị tiếng ầm ầm đến gần phá đám.

Còn chưa đi được mấy bước, bức tường bên cạnh lập tức 'rầm' một phát nứt vỡ bắn tung ra.

Mạc Anh bĩu môi giơ tay lên, một tầng ánh sáng màu đỏ tươi như máu trào ra từ bàn tay bé con bắn thẳng đến phía trước dừng lại rồi mở rộng ra hơn 1m, tất cả chỗ đất đá đổ vỡ cùng những thứ xung quanh đều bị hút vào trong đó, tựa như lỗ đen vũ trụ vậy.

Khẽ nheo mắt lại quan sát thứ vừa tiến đến, thế nhưng một tay liền có thể gạt đi lỗ không gian của Mạc Anh, không phải tầm thường.

Đợi bụi tán bớt, thân hình to lớn đen đúa hiện ra trước mắt Mạc Ảnh Quân.

Đó là một con quái vật cao gần 3m, trên đầu có hai cái sừng sắc nhọn, mặt lại giống con ngựa, thân hình to béo đen đúa đầy lông tựa như gấu, hai chân bên dưới lại khuỵu xuống tạo thành một tư thế kì lạ giống như Kangaroo, đặc biệt nhất là đám tay của nó, giống y hệt mấy cái xúc tua bạch tuộc đang ngoe nguẩy.

"Ô!" 

Thiếu niên từ bên cạnh xông lên, một móng vuốt cào về phía con quái vật, đáng tiếc vết cào chỉ ở được mấy giây, miệng vết thương đã lập tức khép lại.

Con quái vật bị chọc giận, hai chân khuỵu xuống lấy đà gầm lên một tiếng liền nhào về phía thiếu niên, mấy cái xúc tua kéo dài về phía trước nhằm túm lấy thiếu niên, đáng tiếc thân hình hắn quá nhanh nhẹn khiến con quái vật gầm lên phẫn nộ.

Lúc này Mạc Ảnh Quân mới để ý đến, nhân lúc con quái vật xoay người lao đến chỗ thiếu niên, hóa ra phía sau mông của quái vật cũng có một cái đuôi, giống như đuôi của con rắn.

Nhìn tổng thể bộ dạng của con quái vật, Mạc Ảnh Quân nhịn không được mà lùi lại vài bước, thật xấu.

Dù là quái vật thì ít nhất cũng phải xinh đẹp hoặc đáng yêu như Tiểu Tang và Mạc Anh chứ!

"Papa." Một giọng nói mềm mại nhu nhuyễn vang lên.

Mạc Ảnh Quân cúi đầu xuống liền nhìn thấy cặp mắt vàng kim trong suốt của bé con, Mạc Anh cười khanh khách nhìn hắn, lần nữa mở miệng, "Papa ~"

Thiếu niên đang chiến đấu với quái vật liếc mắt thấy thế liền vô cùng khó chịu, nhe răng gầm gừ với bé con trong lòng Mạc Ảnh Quân, bất quá không được mấy giây liền bị đuôi rắn của con quái vật quét đến phải nhảy ra xa.

Mạc Anh có vẻ như vô cùng thích việc chọc giận thiếu niên, liên tục làm nũng tỏ ra thân thiết với Mạc Ảnh Quân khiến thiếu niên bên kia vừa phải chiến đấu với quái vật vừa hướng về bên này trừng mắt gào thét phẫn nộ.

Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ đè lại cái đầu nhỏ định nâng lên cọ tiếp, "Được rồi, đừng nháo nữa." Không đợi Mạc Anh bĩu môi tỏ vẻ khó chịu, hắn tiếp tục mở miệng, "Mạc Anh, ra giúp Tiểu Tang đi."

Bé con tròn mắt nhìn hắn, tràn đầy ý tứ rõ ràng là không muốn rời khỏi người hắn đi giúp tên kia, đáng tiếc Mạc Ảnh Quân một tay xách gáy bé con lên ném lên trên người quái vật.

Bé con bị người thân không để ý, tia ủy khuất tràn ra khỏi mắt như sắp hóa thành thực thể bắn về phía Mạc Ảnh Quân.

Mạc Ảnh Quân không được tự nhiên sờ sờ mũi, hướng về phía bé con ôn nhu nói, "Ngoan, gϊếŧ chết quái vật về đây có thưởng."

Ánh mắt đứa bé sáng rực lên, nắm tay hua hua với thiếu niên tỏ vẻ đắc ý, tiếp đó nắm tay liền bật ra những móng vuốt sắc nhọn đâm thẳng vào mắt quái vật khiến nó rú lên một tiếng đau đớn.

Có lẽ do bé con quá nhẹ nên lúc Mạc Ảnh Quân ném lên người vẫn không có cảm giác gì, đợi đến khi móng vuốt đâm xuyên qua con mắt lôi hẳn cả tròng trắng nhễu nhão bay ra nó mới gào lên đau đớn, đám xúc tua đều rút về hướng lên trên cố gắng muốn kéo đứa bé xuống.

Thiếu niên nhân lúc quái vật đều đặt hết sự chú ý lên cục nhỏ trên đầu kia, chân hắn khẽ nhún một cái liền lao thẳng đến trước mặt quái vật, móng vuốt vung lên, một đám xúc tua bên trái tất cả đều rơi rụng trên mặt đất.

Quái vật gào lên, hai mắt dữ tợn trừng về phía thiếu niên, nó khẽ nhúc nhích vai trái lên, thế nhưng một giây sau vẻ mặt liền lộ ra sự hoảng sợ cùng không thể tin được.

Chỗ bị cắt đứt giữa xúc tua và vai lộ rõ một lớp băng vô cùng cứng tỏa ra chút ánh vàng kim, trong lớp băng đấy tràn đầy dịch trắng đang liên tục ngoe nguẩy cố gắng muốn thoát ra, thậm chí quái thú cố gắng dùng tay đập lên lớp băng cũng không hiện ra một vết nứt nào.

Mạc Ảnh Quân đứng ở đằng xa cười nhạt nhìn nó, tưởng hắn không biết cách trị con quái vật này sao.

Mỗi lần thiếu niên chém rớt đi một đoạn xúc tua thì chỗ bị cắt đứt lập tức mọc ra thêm đoạn mới, có thể nói là vô hạn sinh sôi, thế nên hắn mới ném bé con lên đỉnh đầu quái vật thu hút sự chú ý của nó, thiếu niên nhân lúc này xông lên chém đứt cả một đám luôn, phối hợp thật sự là kín kẽ không một chỗ hở.

Chỉ là . . . .

Mạc Ảnh Quân trầm mặc nhìn vẻ mặt cầu khen ngợi của bé con cùng thiếu niên, hắn có chút nghi ngờ rằng sự việc ban nãy thực ra chỉ là trùng hợp mà thôi.

Hắn đã quá đề cao chỉ số thông minh của bọn họ đi?

Cứ liên tục phối hợp ăn ý như vậy, bé con gây rối bên trên, thiếu niên đánh gϊếŧ quái vật bên dưới, Mạc Ảnh Quân từ đằng xa đóng băng những chỗ thiếu niên chém đến.

Con quái vật tạp nham rất nhanh đã gào lên một tiếng rồi ngã ầm xuống đất, toàn thân đều là vết cào nát cùng lớp băng dầy đặc.

Không biết làm cách nào mà kể cả khi miệng vết thương bị đóng băng nhưng máu vẫn liên tục tràn ra khỏi chỗ đó, lớp băng chỉ nhốt lại những xúc tua cùng đoạn gien muốn sinh sôi của quái vật.

Thiếu niên và bé con cùng một lúc lao đến trước mặt Mạc Ảnh Quân, ánh mắt vàng kim trong suốt sáng rực chờ tràn đầy chữ 'cầu khen ngợi' nhìn hắn.

Mạc Ảnh Quân nhìn bọn hắn, bất đắc dĩ cười cười.

Đúng lúc này, một giọng nói ngạc nhiên quen thuộc vang lên.

"Ngươi là . . . . ."