[Tinh linh Lam Vũ độ hảo cảm 95]

'Kí chủ!'

Không đợi Mạc Ảnh Quân ngạc nhiên vì độ hảo cảm đột ngột tăng vụt, một con hồ ly lông trắng tuyết đột nhiên lao đến gào rú ầm ĩ.

Hắn giơ tay đập một phát vào gáy bạch hồ, nhíu mày hỏi, "Chuyện gì?"

'Có chuyện lớn rồi!' Bạch hồ trợn mắt, cố sức vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của kí chủ đại nhân, 'Bọn trẻ bị thuyền trưởng Hook bắt rồi. Họ thật là bỉ ổi, lợi dụng lúc Peter đi vắng đột nhiên xông vào hốc cây đem mọi người đi, chắc chắn là do con bé Tinker Bell kia tiết lộ chỗ!'

"Ồ."

'Thật sự là bọn tiểu nhân gian trá!'

"Ừ."

'Lại còn bắt cả trẻ con, không thể chấp nhận được!'

"Ừm."

'Bọn ác nhân này nhất định phải bị trừng trị!'

"Nha."

'Kí chủ, sao người cứ ừ ừ nha nha vậy?!' Bạch hồ tức giận kêu lên.

Mạc Ảnh Quân liếc nó một cái, chậm rãi mở miệng, "Rồi sao?"

'. . . . . .'

"Ngươi đã nói với ta đây là thế giới cổ tích, cho nên nó có xảy ra chuyện nguy hiểm chừng nào đi nữa thì cũng biến thành kết cục HE thôi."

Bạch hồ sững sờ đứng tại chỗ, cái này. . . . . kí chủ đại nhân nói cũng không sai, nhưng mà nhìn người khác gặp nguy mà mặc kệ thì cũng không hay lắm?

Thấy thần sắc bạch hồ do dự rối rắm mãi không thôi, Mạc Ảnh Quân bất đắc dĩ nhìn nó, "Ngươi thấy chuyện cổ tích nào có nhân vật chính kết cục xấu chưa?" 

Bạch hồ rối rắm nghĩ một lát, chần chờ nói, 'Hình như. . . . . chưa?'

Mạc Ảnh Quân gật đầu, thần sắc ôn hòa một chút nhìn nó, tựa như trưởng bối nhìn đứa trẻ làm sai rồi nhận lỗi vậy.

Trải qua một hồi đắn đo suy nghĩ, bạch hồ cũng bất đắc dĩ buông tha cho việc lôi kéo kí chủ đi cứu bọn trẻ, lúc này nó mới để ý đến một tay của kí chủ nãy giờ vẫn giơ ra trước ngực không hề di chuyển, còn có một đốm sáng xanh lam xuyên qua kẽ tay nữa.

'Kí chủ, cái gì trên tay ngươi vậy?' Hồ ly tò mò tiến đến gần, thần sắc ngạc nhiên, 'Đom đóm hả?'

Tiểu tinh linh không hề quan tâm đến thứ gì đang tiến đến gần, vẫn một lòng một dạ ôm chầm ngón tay cái của Mạc Ảnh Quân, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.

'A!' Bạch hồ bỗng kêu lên một tiếng.

Mạc Ảnh Quân nhướng mày có chút không thích quay sang nhìn nó, "Ngươi có thể đi rồi."

Hồ ly trừng mắt, không thể tin được nhìn thanh niên, 'Kí chủ, ngươi thế nhưng đuổi ta đi!' Thần sắc buồn bã ủy khuất.

"Ừ." Lạnh nhạt.

'. . . . . .' Đồ trọng sắc khinh hệ thống!

Đợi bạch hồ rời đi, Mạc Ảnh Quân mới buồn cười nhìn cơ thể căng cứng đề phòng của tiểu tinh linh thả lỏng ra, thậm chí hắn còn nghe thấy hơi thở nhè nhẹ gần như không có.

"Lam Vũ?" 

"A?" Bị gọi tên, bé con hoang mang nhìn thanh niên, gương mặt non nớt ngây thơ.

"Ngươi bị bẩn rồi."

"A?!" Tiểu tinh linh giật mình, vội vàng đứng bật dậy xem xét lại người mình.

Mạc Ảnh Quân cười khẽ một tiếng, bé con nghe vậy cả khuôn mặt liền đỏ bừng lên, hai tay nhỏ bé vội vã đưa lên che cho đỡ xấu hổ.

"Được rồi, chúng ta đi tìm hồ nước đi?" Mạc Ảnh Quân nhẹ nhàng dùng tay sờ sờ đầu nhỏ của tiểu tinh linh.

Thực ra cũng không bẩn đâu, chẳng qua là dính vài cái tơ nhện trên tóc không biết ở đâu ra.

Ánh mắt Lam Vũ sáng lên, thân hình nhỏ nhắn bay lên, hai tay nhỏ giơ ra cố sức ôm lấy một ngón tay của Mạc Ảnh Quân kéo về phía trước.

"Muốn ta đi cùng sao?"

"Ưm!" Bé con gật gật đầu, một tay hua hua về phía trước, miệng lắp bắp, "Tr. . . . trước. . . . ở đằng trước có hồ nước!"

"Rồi rồi, đi thôi, ngươi chỉ cần chỉ tay là được." Mạc Ảnh Quân trông thấy dáng vẻ gấp gáp của bé con liền bất đắc dĩ, sợ bé vội quá hại thân liền đưa tay ra ôm bé lại, nhẹ giọng nói.

"Ưʍ." Bé con đỏ mặt cúi thấp đầu xuống, ngoan ngoãn ngồi bẹp trên bàn tay Mạc Ảnh Quân, mỗi lần đến ngã rẽ mới giơ tay nhỏ hua hua vài cái.

Mạc Ảnh Quân nhìn thân hình tinh xảo đáng yêu của tiểu tinh linh trên tay mình, nội tâm không khỏi cảm thán.

Thật đáng yêu!

"Đến rồi!" Giọng nói non nớt của tiểu tinh linh vang lên.

Mạc Ảnh Quân lấy lại tinh thần, hắn không khỏi lại bất đắc dĩ một trận.

Thế nhưng vì bé con quá đáng yêu mà hắn thất thần nãy giờ!

Trước mắt hắn là một hồ nước khá rộng, trên mặt nước còn điểm vài hạt sáng lấp lánh, tuy xung quanh không hề có hoa nhưng lại có hương thơm nhàn nhạt như có như không.

Nhưng mà. . . . . có gì đó không đúng?

Sao ở đây lại có ánh trăng? Lại còn là màu tím??

Không đợi hắn nói ra thắc mắc của mình, tiểu tinh linh đã vui vẻ kéo tay hắn tiến đến gần, tay nhỏ chỉ về phía trung tâm hồ, đó cũng là nơi ánh trăng chiếu xuống rõ và sáng nhất.

Mạc Ảnh Quân nhướng mày, mặc dù không biết tiểu tinh linh muốn làm cái gì nhưng vẫn thuận theo ý bé con mà tiến lên trước.

Bây giờ hắn mới để ý kĩ, chính giữa trung tâm hồ thế nhưng có hoa Bỉ Ngạn? Không phải hoa Bỉ Ngạn chỉ mọc được ở dưới địa ngục sao? Sao nó lại xuất hiện ở đây? Hắn thế nhưng còn thấy ánh trăng thỉnh thoảng lóe ra tia sáng màu đỏ? Hắn hoa mắt đúng không?!

Tiểu tinh linh bay ra chỗ hoa Bỉ Ngạn, hai tay bé xíu ôm chầm lấy gốc hoa, tiếp đó đôi cánh rung động mãnh liệt, cả người rướn lên muốn nhỏ hoa ra ngoài.

Cây hoa vừa bị nhổ, bé con liền tươi cười hớn hở bay đến chỗ Mạc Ảnh Quân đưa cho hắn, vẻ mặt cầu khen ngợi.

". . . . . Cho ta à?" Mạc Ảnh Quân sửng sốt, do dự nâng hoa Bỉ Ngạn lên.

Lam Vũ gật đầu thật mạnh, vô cùng dứt khoát.

"Cái này hình như là bản thể của ngươi?" Mạc Ảnh Quân khẽ nhíu mày nhìn tinh linh.

Bé con chớp chớp đôi mắt trong suốt ngây thơ nhìn Mạc Ảnh Quân, vẻ mặt như kiểu 'Có sao? Sao ta không biết?'

"Mau để về chỗ cũ." 

Bé con quay mặt ra chỗ khác, coi như không biết gì định bay ra cành cây gần đó.

"Lam Vũ." Giọng Mạc Ảnh Quân thấp xuống.

Tiểu tinh linh hơi dừng một chút, do dự một chút mới quay người lại nhận hoa, bĩu môi làm vẻ khó chịu.

Đợi bé con để hoa về chỗ cũ, Mạc Ảnh Quân mới bất đắc dĩ thở ra một hơi, "Lần sau không được đưa bản thể của mình cho người khác."

"Ngươi không phải người khác!" Bé con tức giận phản kháng.

"Hử?" Hắn ngạc nhiên nhìn lại.

"Ngươi là của ta!"