Bạch y nữ tử trên bình phong giống hệt bộ dáng nữ tử trong mơ, nàng vừa tỉnh dậy tâm tư đã ở trên tấm bình phong hoạ mỹ nhân mà liên tiếp thất thần: "Tương Vực?"


"Gọi bản tôn, có việc gì?" hắn không tiếng động mà đi đến.


"Ừm có.'' Tân Mai lại hỏi: "Không biết Ma tôn có quen biết Lục Diệp sư muội của ta?" trong mơ Lục Diệp chính là con gái rượu của tiên tử sư phụ không sai được.


Hắn nghe danh tự này trên mặt lạnh nhạt biểu tình không biến đổi, chỉ là thân thể cứng đờ một thoáng mới thả lỏng. "Ta chỉ quen ngươi."


Nàng hồ nghi nghiêng đầu xem hắn: "Yêu ta sao?"


"Nàng cảm thấy?" Tương Vực nghe nàng hỏi, khoé miệng hơi câu, ý cười ngâm ngâm sáp lại gần.


"Cảm nhận không có. Ngài giống như bám víu một loại chấp niệm nào đó, như là tình cảm mà tồn tại giữa ta và ngài lại không giống nam nữ chân ái, mà là đơn thuần muốn chiếm hữu đồ vật để ở bên cạnh." Tân Mai con ngươi thực bằng phẳng xem hắn, lộng lẫy ánh cầu vòng đáy mắt như mặt gương soi lòng người.


Hắn nhìn nàng ý cười dần thu liễm, mặt không cảm xúc: "Bản tôn nếu xem ngươi là đồ vật, ngươi sẽ còn đứng được ở chỗ này?"


Tân Mai ngồi tựa trên tháp quơ quơ cổ chân. "À, ta đã biết."


"Biết chuyện gì?"


"Ngài là lại muốn tìm bạn giường thích hợp mà thôi." Tân Mai ngôn ngữ đều là châm chọc.


Tương Vực yết hầu truyền đến tiếng cười trầm thấp, khớp xương có lực nâng lên cằm nàng: "A Kiều là muốn ta như vậy đối với nàng?"


Tân Mai xem hắn ngã ngớn cười. Ngón tay nhỏ nhắn vuốt ve lên mu bàn tay hắn: "Ma tôn đại nhân tốc độ thừa nhận một người cũng thật lợi hại.


Nhưng là A Kiều muốn biết, ngài muốn có được thân thể ta hay vẫn là muốn có được trái tim ta?"


"Nghĩ ta thật tuỳ tiện?" Tương Vực phát giác nàng ứng xử với hắn hôm nay tựa hồ biến hoá khác biệt so với đêm qua quá nhiều, đặc biệt là đôi mắt này hắn đã không nhìn ra nàng nghĩ gì.


Tân Mai nghe hai chữ “tuỳ tiện”, có chút nhịn không được muốn cười giống như là lời thoại của mấy bộ tiểu thuyết nữ chính giải thích với nam chính khi cả hai hiểu lầm chuyện lăng nhăng, nhắng nhít.


Tân Mai: "Ta đã biết ngài là quang minh chính đại. Đã nói như vậy ngài bắt ta về đây là để chứng minh tình yêu đối với ta đi. Muốn ta thử thích ngài đúng không?"


"Vật nhỏ muốn được đến cái gì?" hắn xem như đã hiểu ý tứ vật nhỏ này, đánh một đường vòng quanh co là muốn điều kiện ở chỗ hắn.


Không đáng ngại nếu nàng muốn hắn. Ân, cũng có thể cho nàng.


Nghĩ nghĩ càng dán lại gần nàng. mỹ nhan tuấn mỹ thật gần trong gang tấc giống như đang câu dẫn nàng phạm tội.


Tân Mai có chút nhịn không được xúc động nhan khống của mình. Cố hít sâu trấn áp bản thân không mê mụi.


"Tim nàng đập thật nhanh." hắn thân mình đè lên người nàng, kề sát vào vành tai trắng nõn của nàng gặm nhẹ hôn lên: "Muốn ta không?" tựa như một câu ma chú nhiễu loạn người tâm trí.


Tân Mai nhịp tim mạnh mẽ nhảy. phản xạ không có điều kiện định gật đầu, lại chớp mắt nhói từng trận trong lòng, làm nàng hoàn thần thanh tỉnh: "Ngươi thi pháp mê hoặc ta."


"Không." hắn cười: "Là do nàng tự chủ kém."lại bổ sung: "Rõ ràng nàng cũng ham mê ta."


Tân Mai chống đẩy thân hình hắn, cũng không phũ nhận mà nói: "Hay là như thế này." nàng ngưng một chút lại nói: "Ngài thả ta một thời gian, để ta tự do suy xét biết đâu sẽ có thể chấp nhận tình cảm của ngài."


Hắn mặt không biểu tình, trầm mặc nhìn nàng.


Tân Mai quan sát vẻ mặt hắn lại nói ra mềm mỏng lời nói: "Ta tự hiểu bản thân mình, Ma tôn đại nhân pháp lực vô biên, phóng ta ra đi được cũng có thể bắt trở lại được, cần gì lo lắng đâu? Ngài có thể thử nghiệm để ta thông thoáng đầu óc biết đâu thu hoạch bất ngờ.''


Tương Vực mày hơi nâng: "Nếu lúc đó nàng nói là đáp án mà ta không muốn nghe thì sao?" hắn lại nói: "Bản toạ xưa nay không thích bị dắt mũi làm việc lỗ vốn, càng không thích người khác ứng phó qua loa với ta."


Tân Mai đĩnh ngực lời thề son sắt: "Sẽ không làm Ma tôn thất vọng."


Hắn nhướng mày. "Cần bao lâu?"


Nàng giơ năm ngón tay: "Năm tháng."


Tương Vực nhíu mày: "Ba tháng."


"Bốn tháng."


"Một tháng."


"Được, vậy ba tháng" nàng nhìn Tương Vực ma tôn mặc cả mà thấy sợ.


"Một tháng." Hắn mặt mày đạm bạc bộ dáng cũng không còn dễ nói chuyện: "Bản toạ là vương Ma giới, lời nói ra chỗ nào có thể thu hồi."


Tân Mai há miệng định cãi lại, lại nghe hắn phun ra một câu: "Ta lòng kiên nhẫn là có hạn."


Nàng cảm thấy người này tính tình âm tình bất định không tốt lành gì, đôi co nơi đây sợ là bất lợi nhiều hơn.


"Được." Nàng cụp mi nói chuyện, biết làm sao bây giờ đang ở địa bàn nhà người ta, năng lực còn không phải đối thủ của người ta, lạng quạng sẽ bị đương tù nhân cũng không chừng.


Lúc Tân Mai được hắn phóng sinh, nàng gấp rút đi tìm Thương Dương.


Không phải là tâm tư tình cảm tỷ đệ làm quyến luyến gì.


Mà là nàng phát hiện người nàng ngủ chính là hắn.


Nàng ở trong mộng cảnh thời điểm nhìn thấy nam tử đấu nhau với Tương Vực bộ dáng gần như tương đồng người tình một đêm của nàng.


Trên thế giới này người giết chết Boss phản diện đa phần là vai chính, nàng hình như trong mộng còn nghe một nữ tử à nữ chính xa xôi kêu gọi nam tử đó là Thương Dương.


Nàng muốn chạy nhanh xác nhận một chút.


Còn nữa, vì sao nàng mơ thấy những chuyện mà “Lục Diệp” trải qua kia?


Nàng sẽ không vô duyên vô cớ nằm mơ mà lại đau lòng như vậy, có một sự mở nguồn tương quan quen mắt.


Tình huống thật trùng lập ở thế giới đầu.


Có việc tìm Lão Cẩu. Ân, chắc chắn lão ta biết.


"Lão Cẩu có phải ông trộm xoá ký ức của ta nữa không?"


[Ký chủ ta làm vậy để làm chi?]


Ông rất khả nghi, ta nhớ thế giới trước ông từng đối ta xuống tay. Ông có điều che giấu ta?


[Oan ức quá, anh anh anh.]


Khóc cái rắm! chưa hưng sư vấn tội mà rên, có tật giật mình à?


[Ta thực sự không biết cô muốn nói đến chuyện gì, yêu cầu ký chủ nói huỵch toẹt.]


"Lục Diệp là ai?"


[Nữ phụ hiền lành xinh đẹp.]


Ta là ai?


[Tân Mai trong vai đệ nhất mỹ nhân Tinh Kiều.]


Áo, ông chắc chứ? Mở màn hình giao lưu lên.


"Cô nghi ngờ điều gì sao?" Lão Cẩu hiện ra ở trên màn hình, chân chó quờ quờ.


Tân Mai: "Ta nghi ngờ ông là trùm lừa đảo, rắp tâm dụ dỗ con gái nhà lành làm chuyện bất lương."


Lão Cẩu lắc đầu: "Mai Mai ta là đồng đội mà cô tin tưởng, sao có thể là loại người như cô nói bất nhân bất nghĩa, cô không tin chính ánh mắt của mình à?"


"Thế giới trước ta không phải Bạch Hoả Diễm. Những ký ức cảm thụ bị rót vào người sẽ khiến cho ta lầm tưởng bản thân là nhân vật đó, sở hữu hết thảy hỉ nộ oán khí, khả năng đều là do chịu một ai đó âm mưu chi phối thao tác tạo ra lầm tưởng này."


Lão Cẩu mù mờ: "Mai Mai cô đang nói cái quái gì thế? Đó là cô mà."


Tân Mai không nói chuyện, một hồi lâu nhìn chằm chằm Lão Cẩu.


Có hai khả năng, một là Lão Cẩu đóng kịch giỏi, hai là bị lừa chung với cô. Nhưng mà cô nghiêng về hướng lập luận thứ hai hơn. Lão Cẩu đồng chí nói đúng, cô tin vào ánh mắt chính mình.


Bởi lúc cô làm Ninh Á Doanh trông bộ dáng Lão Cẩu thao tác đều là hạng mới mẻ, cô nuôi sủng vật lâu ngày ít nhiều đều sẽ điên ra giống như cô. Gần nhau thường nhiễm sinh hoạt đối phương, hiện tại xem dáng vẻ mê đắm tiểu thuyết của Lão Cẩu là biết sức mạnh của sự tẩy não. Nếu ở chung một đời làm Bạch Hoả Diễm mà cô lại để Lão Cẩu giống tên tay non thế kia thì thật phi lý.


Lúc trước tức giận không nghĩ cẩn thận, giờ phát hiện có phải muộn rồi không? Làm cô thủ tiết sống quả!


Nhầm, là nhịn nhục bên trai đẹp mà không được ăn, hức. Bạch Diệc Phi mỹ nam ca ca của ta!


Ngao~ tức tưởi muốn tru dài mà!


"Mai Mai, tỉnh tỉnh tỉnh!"