Bây giờ đang vào mùa thi, vẫn còn các môn ban tự nhiên kèm theo Anh Văn, Ngữ Văn. Xử Nữ càng xem lịch càng hào hứng, ôn cũng ôn nhừ như cháo luôn rồi, bài tập thì đã làm qua rất nhiều dạng. Chính vì vậy mà cô thập phần tự tin, vui vẻ ngẩng cao đầu đến trường cho ngày thi đầu tuần mới. Cô vui vẻ leo cầu thang, thẳng tiến đến phòng thi của mình với tâm trạng cực kỳ tốt. Nhưng rồi, nụ cười hớn hở bỗng đông cứng lại trên môi khi cô nhìn thấy cái tên lớp trưởng dở hơi Ma Kết đang đứng dựa vào cánh cửa phòng cô, với phong thái ung dung điềm tĩnh thường thấy.

Cậu ta đợi cô?

Không, cô sẽ không ảo tưởng như thế đâu. Xử Nữ hừ một tiếng rồi nghênh ngang bước qua mặt cậu rẽ hướng vào lớp. Cái điệu bộ kênh kiệu ấy lọt vào mắt Ma Kết lại đáng ghét vô cùng, cậu lên tiếng với giọng hơi gắt gao và mất kiên nhẫn:

-Đứng lại!

Xử Nữ nhìn nhìn một chốc rồi giương đôi mắt to tròn ngây thơ hỏi:

-Cậu gọi tôi?

-Chứ không lẽ tôi gọi ma?

-Cậu!... Thôi được rồi, có chuyện gì thế?

Ma Kết thôi không dựa vào cửa nữa mà đứng thẳng người dậy, nhếch môi cười nửa miệng. Thật tình là lúc này cô chỉ muốn lao đến đấm vỡ mồm cái tên ất ơ ấy thôi, cười gì mà trông gian thế. Kết không biết trong đầu cô đang nghĩ đến cái gì, cậu lôi từ trong cặp ra một bịch giấy màu:

-Lúc nghỉ giữa hai giờ thi lấy ra mà gấp bông gấp hoa gì đó đẹp đẹp đi!

-Cậu nói gì thế? Tôi rảnh lắm hay sao! Còn phải ôn lại bài nữa cơ ai đâu mà làm ba cái thứ này hả?-Xử Nữ xua tay gạt phăng ngay lập tức.

-Cậu là ai?-Trái lại, Kết chỉ đơn giản bật ra ba chữ, mỉm cười nhìn cô nàng ngẩn ngơ mất cả lúc mới nhận ra ý tứ trong lời nói của cậu.

-Tôi là Xử Nữ, là học sinh giỏi nhất khối cùng với cậu...

-Tôi không có ép cậu bỏ bài bỏ vở để gấp giấy, khi nào cậu ôn xong xuôi mà còn thời gian thì hẵng làm. Đây là ý của Thiên Bình, cô ấy đã đi phân phát cho mấy người lầu dưới rồi, gặp tôi thế là tôi giúp cô ấy, tiện đường đi ngang phát cho cậu giấy màu luôn đấy!

Đem cái danh Thiên Bình ra để Xử Nữ hết mè nheo, cậu dúi vào tay cô xấp giấy rồi đủng đa đủng đỉnh bỏ đi luôn. Xử Nữ ngơ ngác cầm xấp giấy trong tay, chớp mắt mấy cái rồi không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà rướn cổ lên nói lớn để cậu ta nghe thấy:

-Kết, thi tốt nhé!

Trời, cô vừa mới nói cái gì vậy? Xử Nữ thật chỉ muốn cắn lưỡi, khi không tự dưng chúc cái tên đáng ghét ấy thi tốt làm gì. Quả nhiên khi nghe tiếng cô, cậu thoáng giật mình quay người lại. Vẫn nụ cười nửa miệng nửa lạnh lùng nửa kiêu ngạo trên môi, cậu đáp lại:

-Cậu cũng vậy.

Lần này là đi luôn. Xử Nữ ôm đầu, trong đầu như có mấy con quạ cứ bay đi bay lại chờn vờn mãi không buông. Quái quỷ thật, cô tự dưng nổi cơn hâm dở thì thôi đi, hắn ta lại còn hùa theo mà nói những lời có cánh như vậy với cô nữa chứ. Ôi, chưa thi cử gì hết mà tên ấy đã đánh đòn tâm lý làm cô phát hoảng rồi. Ôi, phải bình tĩnh mới được!

Mặc cho bao nhiêu người đi ngang qua hướng ánh mắt quái dị về phía mình, Xử Nữ vẫn không hề để ý đến mà cứ đứng như trời trồng trước cửa mà không ngừng tự nhủ bản thân. Thần không biết quỷ không hay, ở góc cầu thang nơi mà Ma Kết còn chưa bước xuống, cậu đứng lặng lẽ nhìn cô nàng đan hai bàn tay vào nhau rồi trấn an bản thân mình. Sau khi cô nàng đã bình tâm trở lại và đi vào lớp, cậu mới nhấc chân bước xuống cầu thang, và vẫn như cũ, nụ cười nửa miệng vẫn cứ dương dương trên khuôn mặt điển trai. Nhưng lần này, lại pha thêm chút ngọt ngào.

...

Bấm ra kết quả cuối cùng, Nhân Mã vui vẻ ghi đáp án vào giấy thi, gương mặt đầy mãn nguyện. Tuy rằng hai môn lúc nãy là Lý và Sinh có hơi chật vật chút nhưng môn cuối cùng của ngày là Hoá Học, cậu lại vượt qua một cách dễ dàng như vậy. Thời gian làm bài là 45 phút, tuy vậy Nhân Mã chỉ mất có một nửa để làm xong hết các câu hỏi. Đóng nắp máy tính lại, cậu dò lại một lượt rồi khoanh tay gục đầu xuống nghỉ ngơi khi đã chắc chắn rằng mình không sai sót gì nữa. Cậu xoay mặt qua bên trái, mắt mơ màng nhìn cửa sổ mở toang, tia nắng càng về trưa càng gắt gao hơn, vô hình rải lên khung cửa sổ chút ấm áp rực rỡ. Không gian im ắng đến mức có thể nghe được tiếng máy tính gõ lạch cạch, cứ đều đều vang lên như vậy.

Mã bắt đầu nghĩ vẩn vơ, không biết Song Ngư kêu cậu xuống phòng lớp mình có chuyện gì. Lại không thể không nhớ tới hộp chocolate hôm trước, kết hợp thêm việc khi ghi thông tin vào phiếu thi, Nhân Mã sực nhớ ra hôm nay chính là sinh nhật của mình. Nhân Mã xâu chuỗi lại những điều ấy, chợt nghĩ đến một chuyện, có khi nào Song Ngư mua chocolate là để tặng sinh nhật cậu không? À mà chắc không đâu, chocolate chỉ dành cho người yêu đôi lứa thôi mà. Nhưng khi nghĩ đến việc ấy, Mã lại có chút hy vọng xa xôi...

Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa. Thi xong cậu sẽ xuống lớp xem Song Ngư gọi cậu làm gì.

...

Nộp bài xong, Nhân Mã phi như bay xuống phòng, mắt tìm kiếm xem Song Ngư ở đâu. Kìa, đã thấy cô ấy. Song Ngư đang ngồi trên thềm lan can lầu trệt, đôi tay ôm lấy hộp chocolate vào ngực. Ánh nắng như vẽ thêm nét sáng ngời trên khuôn mặt xinh đẹp vốn đã thôi không còn lạnh lùng như trước. Một tiếng động vang lên, cô xoay người và phát hiện Nhân Mã đã đứng đấy từ nãy giờ. Cậu gãi đầu hỏi:

-Mình đến rồi đây!

Song Ngư mỉm cười thật duyên, đứng dậy rồi rảo bước về phía cậu. Với đôi mắt long lanh như hạt pha lê, cô chầm chậm chìa hộp chocolate về phía cậu cùng giọng nói trầm trầm lãnh đạm pha lẫn nét ngọt ngào tươi mới:

-Chúc mừng sinh nhật Nhân Mã!

Quả đúng không ngoài dự đoán mà, Nhân Mã mừng rỡ trong bụng, dù đã dự trước nhưng vẫn không giấu nổi vẻ mặt ngạc nhiên đưa tay nhận lấy. Trong lòng bỗng hồi hộp khi Song Ngư đưa tay vén sợi tóc loà xoà qua tai, lọt vào mắt cậu lại trở nên dịu dàng mà nhã nhặn đoan trang vô cùng. Mã ngơ ngẩn, rồi lại chuyển sự chú ý sang hộp chocolate trên tay, ngập ngừng hỏi Song Ngư:

-Sao sinh nhật mà cậu lại tặng chocolate?

-Không được hở?-Giọng Ngư thanh thoát một cách bất thường, vẻ dịu dàng đột xuất này khiến cậu đâm ra bối rối tợn.

-À, ý mình là... mình nghĩ nó là dành cho...

-Tình nhân?

-Đúng vậy! A, không không, mình không có ý nói hai chúng ta...

Giữa lúc Nhân Mã đang rối ngôn loạn ngữ không biết phải giải thích như nào, thì Ngư chỉ bật cười thành tiếng rất khẽ, tựa như tiếng suối róc rách đầu nguồn. Chưa bao giờ Song Ngư đẹp như lúc này, như một bức tranh vẽ vậy. Cô bước tới vài bước để thu hẹp khoảng cách giữa hai người hơn. Cô ý nhị đáp:

-Mình tặng cậu chocolate là vì... mình thích cậu đấy, Nhân Mã ạ!

Ôi!

Nhân Mã như một bước lên cung trăng, cả người vô lực, hai cảm giác ngạc nhiên và mừng rỡ trỗi dậy nhanh chóng và giao thoa vào nhau, tạo nên khuôn mặt dần nổi những vệt ửng hồng, ấp a ấp úng muốn nói rồi lại không biết nói gì. Song Ngư lại tiếp tục mỉm cười, nụ cười ấy như một hũ mật ngọt ngào mà quyến rũ cậu vậy. Nhân Mã như ngây dại trước cảnh tượng ấy, mải một lúc mới tạm thời gọi được hồn về với xác. Cậu bập bẹ như đứa trẻ học nói, ngại ngùng đáp:

-Mình... mình cũng...!

Bốp!

Còn chưa nói xong, cái thằng trời đánh thánh đâm Sư Tử không biết chui ra từ ngõ nào mà lao đến như một vị thần, lấy cuốn tập hai trăm trang quất vào đầu một cái nháng lửa. Thế nhưng không hiểu sao hôm nay Mã lại yếu đến vậy, bị đánh một cái là ngã lăn quay, đập đầu vào cạnh lan can rồi ý thức mất hẳn, ngất lịm đi trước bao ánh mắt ngạc nhiên từ những người xung quanh, và cả tiếng hét thảng thốt của Song Ngư - người con gái mà cậu còn chưa kịp đáp lại lời tỏ tình.

Đến khi thức dậy, mắt Nhân Mã nhập nhèm chậm rãi chớp chớp mở ra. Cơn đau từ cú đánh ban nãy vẫn còn ê ẩm, cậu than một tiếng rồi gục gặc đầu, mới phát hiện ra từ nãy giờ mình đang ngủ trong tư thế ngồi. Quạt trần vẫn xoay đều đều, nắng từ ngoài cửa sổ hắt vào soi rọi mọi ngõ ngách bên trong. Mới đầu Nhân Mã còn tưởng mình ở phòng y tế, nhưng không, ở đây lại có quá nhiều người lúc này đang đồng loạt nhìn chòng chọc vào cậu. Một người đàn ông trung niên bước tới, phải mất mấy giây cậu mới hoàn toàn tỉnh táo mà căng mắt nhìn cho kỹ gương mặt người đàn ông ấy. Để rồi trong một khắc ngơ ngẩn, Nhân Mã như từ trên cung trăng bị đạp xuống đất một phát thấu xương khi nhận ra đó là... thầy giám thị, bật ra một câu đầy trào phúng:

-Em ngủ đã chưa?

...

Điên rồi, nhất định là điên rồi!

Trong nhà vệ sinh, Nhân Mã vừa hắt nước vào mặt mình vừa không ngừng lặp đi lặp lại câu nói đó. Cậu nhất định là có vấn đề thật rồi, nếu không sao chỉ trong vòng hai mươi phút lại có thể ngủ gật rồi mơ. Mơ thấy gì không thấy lại thấy ngay cái cảnh ngọt ngào hường phấn giữa cậu và Song Ngư cơ chứ. Nếu không phải có thằng ngồi đằng sau lấy cuốn tập nện vào đầu cậu vì gọi mãi không chịu dậy, có khi cậu đã nằm ngủ luôn mà mơ tới viễn cảnh xa xôi hão huyền không chừng.

Thầm nhớ lại những hình ảnh mơ hồ trong giấc mơ ấy, Nhân Mã bỗng chốc lại ngẩn ra như một thằng mất hồn, rồi lại lắc lắc đầu liên tục như để kéo bản thân xuống mặt đất. Phải rồi, những chuyện ngọt ngào tình tứ ấy là không có thật, nhưng chuyện Song Ngư gọi cậu xuống phòng là có thật nha. Nhớ tới điều này, tim Nhân Mã đập rộn ràng hơn, nhìn lại bản thân trong gương đã chỉn chu rồi mới thoáng an tâm rời khỏi phòng vệ sinh.

Bước tới hành lang trước lớp, cậu lại nhìn thấy cảnh tượng ấy.

Song Ngư ngồi trên thềm lan can, mắt ưu tư, môi như cười mà lại như không cười. Chỉ có khác cái là trên tay không cầm hộp chocolate mà thôi.

-Mình đến rồi đây!-Thôi xong, sao càng lúc càng giống thế này, không lẽ nào...

-Muộn vậy.-Ngư đáp bằng giọng lạnh băng, tuy có hơi xa cách nhưng lại làm Nhân Mã yên tâm hơn, chí ít thì cũng thực tế hơn một chút.

-Tại mình đi WC rửa mặt chút. Mà cậu gọi mình có gì không?-Cậu vào luôn vấn đề chính.

-Mà muộn cũng tốt.

Bất chợt Song Ngư nở nụ cười quái dị, không đáp lời Nhân Mã mà chỉ đơn giản bật ra một câu đầy khó hiểu. Cô đứng dậy, trên tay cầm một dải lụa màu đỏ. Rồi trước thái độ vô cùng ngạc nhiên của Nhân Mã, cô quấn qua che mắt cậu.

-Cậu, cậu làm cái gì thế?!

-Suỵt, bí mật, đi theo mình.

Song Ngư khẽ đưa ngón trỏ lên môi ý nhị cười, mặc dù biết là Mã sẽ không thấy được. Còn Nhân Mã, cậu càng lúc càng hoang mang vì không biết cô nàng này định bày ra cái trò gì đây, trước giờ hai người cũng đâu có tính là thân thiết, sao hôm nay lại mập mờ bí ẩn thế nhỉ. Song Ngư nắm lấy cổ tay áo cậu, từ từ dẫn cậu vào trong phòng học. Tim đập mỗi lúc một mạnh hơn, để rồi trong một khoảnh khắc lấy lại được ánh sáng, cậu thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt, thoáng mờ nhạt rồi nhanh chóng rõ rệt.

Trước mắt Nhân Mã là ổ bánh kem hai tầng to đùng, màu sắc đẹp đẽ, trang trí tinh xảo. Trên chiếc bánh sinh nhật, một dòng chữ màu đỏ được nắn nót vẽ lên tỉ mỉ:

"19-12-20XX

Chúc mừng sinh nhật Trương Nhân Mã!"

Tất cả các thành viên lớp 11S đều quây quần lại thành một vòng tròn quanh chiếc bánh kem. Lớp học không biết từ lúc nào đã trang trí đủ bong bóng, lại còn treo mấy con hạc giấy thủ công, trái tim hường phấn các thứ. Có lẽ tụi này đã chuẩn bị từ lâu rồi, và đã xin phép thành công các thầy cô giám thị ban nãy về mấy món đồ trang trí này.

Ngay khi cậu vừa định thần lại và giương mắt kinh ngạc, Xử Nữ lặng lẽ giơ một ngón trỏ, rồi hai ngón, cuối cùng là ba ngón. Đó chính là hiệu lệnh để cả đám đồng loạt hô vang lời hát quen thuộc để gửi đến cậu thiếu niên vừa tròn mười sáu tuổi này:

-Happy birthday to you, happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday, happy birthday to you!

-Chúc mừng sinh nhật Nhân Mã!

-Ngựa con, happy birthday!-Song Tử cười híp cả mắt.

-Được rồi, bây giờ là tới phần cầu nguyện xong rồi thổi nến nha!-Bạch Dương chắp tay lại vui vẻ nói.

Đây là lần đầu tiên Mã được tổ chức sinh nhật, điều ấy khiến cậu như ngập chìm trong niềm vui và hạnh phúc. Trước những ánh mắt mong chờ kia, cậu ngắc ngứ không biết phải làm sao. Rồi bất chợt cậu mỉm cười, lời ước nguyện trong đầu đã sớm hình thành rồi. Nhân Mã không thích phải chắp tay lại rồi lim dim mơ màng các thứ, bỏ qua bước đó luôn:

-Mình ước xong rồi, thổi nến hả?

-Ừ, thổi xong rồi sẽ cắt bánh!-Xử Nữ gật đầu đáp.

Mã hiểu ý, cúi đầu xuống và rất nhanh đã thổi tắt toàn bộ nến được cắm trên chiếc bánh sinh nhạt. Ngay khi cậu vừa thổi xong, đám kia liền đồng loạt vỗ tay đôm đốp. Lại còn cắt bánh kem mời mọi người. Hôm nay Thiên Yết rất tốt bụng, lấy chiếc nĩa cặm vào phần bánh mới được Nhân Mã cắt ra mà đưa lên gần miệng cậu, mở giọng mời mọc:

-Ăn thử đi Nhân Mã, này là của tiệm bánh gần nhà tao, ngon hết xảy!

Sao mà giống như mẹ đút con ngoan thế này, Nhân Mã ậm ờ vài tiếng rồi cũng định nếm thử. Nhưng mà cậu quên mất một điều rằng thằng bạn này nó tốt cỡ nào. Yết khẽ cười một tiếng rồi giơ nĩa bánh lên quệt vào mặt Nhân Mã một đường rồi khanh khách cười trước gương mặt đang vui vẻ bỗng chốc đóng băng sa sầm lại. Mã nổi máu, phết một miếng kem thật rồi tức khí nhào tới quệt mạnh vào mặt Thiên Yết. Cậu phản ứng không kịp, lách đi nhưng vẫn bị dính một ít, sải chân chạy đi. Đó chính là ngòi nổ cho buổi sinh nhật vốn ấm cúng thiêng liêng nay thành một đại cục bát nháo, cả đám không hẹn mà cùng lao vào lấy kem bôi vào mặt nhau rồi cười ha hả.

-Mã ơi, nãy mày ước gì vậy hả?-Sư Tử quát to.

-Tao ước tụi mày bớt điên hơn một chút!-Nhân Mã chạy qua, tiện tay phết bánh vào mặt Ma Kết rồi nhếch môi cười.

Ma Kết nhìn mẩu bánh bông lan từ từ rớt xuống bàn, bắt đầu nổi đoá. Cậu lặng lẽ nhìn Nhân Mã đã chạy xa cách mình mấy mét, mắt ngùn ngụt lửa giận. Ma Kết sỗ sàng đứng dậy, lấy một miếng bánh rồi phi như một mũi tên nhắm trúng vào mặt Nhân Mã đang ngoác miệng cười. Phi xong rồi mới nhìn lại, ôi thôi, cái lớp đã trở thành chiến trường bánh ngọt thật rồi. Mấy quả bong bóng đã bị gỡ xuống và trở thành trò tiêu khiển, bị mấy đứa ném qua ném lại như bóng chuyền vậy. Bánh kem giờ đã không còn là chiếc bánh hai tầng xinh xắn như ban đầu nữa, mà là một đống bèo nhèo hỗn tạp kem với bánh bông lan. Nhưng điều đó đã không còn quan trọng nữa, khi mà tất thảy mọi thứ xinh đẹp mỹ miều bây giờ không phải là nét hoa lệ từ chiếc bánh kem, hay màu sắc lung linh của những con hạc giấy. Mà là tiếng cười giòn tan của cậu thiếu niên trong ngày sinh nhật của mình và những đứa bạn thân thuộc.

Khoảnh khắc ấy, mãi mãi in sâu vào lòng của mỗi người...

Trong ngày sinh nhật đánh dấu tuổi mười sáu, Nhân Mã đã ước.

"Ước ba mẹ luôn mạnh khoẻ, anh trai được an vui, và có thể được ở bên những người bạn này mãi mãi!"