Ngoại truyện 1

Lần đầu tiên Xử Nữ gặp Thiên Bình là khi cô mới lên đầu cấp hai.

Xử Nữ xinh đẹp học giỏi, là gương mặt nổi bật toàn trường. Dù vẫn đang giai đoạn thiếu niên, nhưng cô đã được các bạn nam sinh quan tâm theo đuổi, ngày nào cũng có thư tình gửi đến. Cô biết điều ấy, nhưng chưa bao giờ đáp lại tình cảm của một bạn nào, chỉ chuyên tâm học tập.

Thành tích các môn Xử Nữ đều đứng đầu, duy chỉ có môn Văn là luôn bị xếp thứ hai.

-Tháng này bạn Thiên Bình lại đứng đầu, lớp trưởng Xử không qua nổi rồi!-Điểm tra bài viết số hai được dán lên bảng tin lớp, Xử thất vọng tràn trề nhìn tên mình nằm ở vị trí thứ hai, mà đứng đầu lại không ai khác là cái tên ấy.

Cô khẽ dậm chân, môi phụng phịu. Tức thật, bài viết lần này cô đã dồn tâm huyết thế nào, viết mỏi cả tay, mòn cả giấy nhưng điểm lại thua Thiên Bình chỉ một nấc. Cô tức giận liếc nhìn nơi góc bàn nhì, nơi bạn Bình đang cần mẫn làm bài tập Toán, dường như không để tâm lắm đến kết quả Văn, cứ như thể đã biết trước mình sẽ đứng đầu rồi. Xử Nữ cảm thấy tức lắm, liền dặn mình lần sau phải cố gắng, cố gắng nhiều hơn nữa.

Nhưng đến bài viết số ba, Xử Nữ lại lần nữa đứng thứ hai.

Thiên Bình ngày càng lộ rõ thiên phú trong môn Ngữ Văn, lập tức nhận được sự chú ý từ các bạn đồng học.

Một buổi học Thể Dục, được nghỉ giữa tiết, học sinh liền ùa ra mái che gần đó để tránh ánh nắng chiều nóng bức như đổ từng vạt lửa xuống sân. Thiên Bình lững thững tìm một chiếc ghế, mở chai nước cam mà mẹ đã ép sẵn ở nhà, uống một hơi hết gần nửa chai. Xử Nữ cũng nghỉ mát gần đó, nhân lúc chờ bạn bè đi mua coca giùm, cô khẽ nhích người lại gần Thiên Bình, giọng hơi ngượng ngùng, lần đầu bắt chuyện với cô:

-Bình, cậu giỏi Văn quá, cậu có bí kíp gì không, chỉ cho mình đi?-Mặc dù hơi nhục nhưng không còn cách nào khác, Xử Nữ thầm nghĩ.

-Mình không có bí kíp gì đâu.-Bình cười lỏn lẻn.

-Không muốn nói cho mình biết thì thôi...-Xử Nữ phụng phịu đáp, hai chân ngồi lên ghế không chạm đất, cứ vậy mà quẫy đạp trong không khí.

-Không phải vậy, mình thật sự không có bí kíp gì.

-Không tin!

Xử bĩu môi, nhảy nhổm xuống, chạy về phía đám bạn đằng kia, bỏ lại Thiên Bình ngồi một mình dưới mái che.

...

Bình học Văn rất tốt, nhiều lần được cô giáo khen. Những lần như vậy, cô lại cười hì hì, gãi đầu khiêm tốn.

-Hẳn là em dồn nhiều công sức vào bài văn này lắm?

-Dạ không có, em nghĩ gì làm nấy thôi ạ.

Các bạn bên dưới đồng loạt ồ lên, nếu làm bài không bỏ quá nhiều công sức mà điểm đã cao ngút trời như vậy, thì chẳng phải là quá giỏi sao. Xử Nữ ngồi xoay bút, nghe thấy mà trong lòng không khỏi nổi lên một ngọn lửa giận bập bùng. Bạn ấy nói vậy nghĩa là gì, nghĩa là bạn ấy chỉ cần tuỳ hứng làm bài thì điểm đã cao hơn so với sự nỗ lực miệt mài của cô rồi ư. Một lần khiêm tốn bằng bốn lần tự kiêu, Xử Nữ nghe thấy câu ấy có cảm giác như đang cố hạ thực lực của bạn ấy xuống, nhưng đồng thời cũng đè thực lực của cô xuống mấy bậc. Xử tức giận lắm, trong lòng khó chịu kinh khủng, một con kiến mang tên ganh tỵ khẽ bò qua khiến cô khó chịu không thôi.

Nhưng sau một thời gian, cô phát hiện Thiên Bình không giỏi môn Toán lắm.

Nếu ở mảng Văn bạn ấy có thể rồng bay phượng múa viết ra những dòng hoa mỹ chỉ trong một nốt nhạc, thì ở môn Toán lại khổ sở vô cùng. Thầy giáo giảng qua một lần, cô đã hiểu, nhưng Thiên Bình lại chẳng hiểu gì, ra chơi hôm nào Bình cũng ở lại mở sách giáo khoa ra đọc lại nghiền ngẫm.

Trong lớp Xử Nữ giỏi môn Toán nhất, thế nên nhanh chóng cô trở thành đối tượng nhờ giúp đỡ của Thiên Bình. Một bữa ra chơi, Bình ôm sách vở đến bàn lớp trưởng, cất giọng thỏ thẻ:

-Lớp trưởng ơi, cậu có thể chỉ mình chỗ này được không?

-Cậu không hiểu chỗ nào?

-Chỗ này!-Cô hồ hởi mở sách ra.

Xử Nữ nhếch nhẹ đôi môi, cái vấn đề dễ như cháo thế này mà cũng cắp sách đi hỏi nữa ư.

-Được rồi đó, cậu đã hiểu chưa?

Thiên Bình khẽ gật gật đầu, cô lật thêm mấy trang nữa, chìa về phía cô, đôi mắt mở to ngây thơ trong veo như nước mùa thu tĩnh lặng:

-Còn chỗ này nữa.

Xử Nữ khẽ cau mày, giọng có phần bực dọc:

-Cậu làm mình hết cả giờ giải lao luôn rồi.

-Vậy à... xin lỗi cậu...

-Đừng nói vậy, chiều nay cậu ghé trường đi, lúc tan học ấy, chiều nay mình đi học thanh nhạc chắc chắn sẽ ghé qua.

-Được rồi, mình sẽ tới, cảm ơn cậu nhiều!-Thiên Bình nở nụ cười rạng rỡ, cười tít mắt đáp.

Xử Nữ không đáp, chỉ cười nửa miệng.

...

Đến chiều, Xử Nữ học xong ở lớp thanh nhạc, vừa bước ra cửa, cô ngẩng mặt lên nhìn bầu trời kéo từ đâu đến những đám mây đen xám xịt. Gió thổi qua tốc bay mấy sợi tóc con vương loà xoà trên trán. Bụi bay giữa không trung tạt vào mắt khiến Xử cay xé, lấy tay dụi dụi. Cô vội mặc chiếc áo mưa màu hồng phấn, dắt xe đạp ra, bắt đầu thi tốc độ với bầu trời. Cô đạp thục mạng về nhà, vừa đặt tay lên cổng, một hạt mưa nặng nề lạnh lẽo rơi trúng lấy bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô. Xử Nữ dắt xe vào trong, thật là may quá. Cô cởi áo mưa, nhìn ra ngoài cửa, nơi cơn mưa đổ trắng xoá mặt đường. Tháng chín, mưa mùa hạ vẫn chưa dứt, vẫn gột rửa thành phố mỗi buổi hoàng hôn.

Xử Nữ chép miệng rồi lững thững vào trong, rồi bỗng sực nhớ ra một chuyện...

"Mưa to thế này, chắc cậu ấy đã về rồi!"

Cô nhún vai đi dẹp cặp, nhảy lên sofa mở ti vi xem phim. Ngoài kia, mưa vẫn hờ hững đổ từng đợt lạnh lẽo lên tán lá xanh mướt, tiếng mưa rơi tí tách âm ỉ bên tai. Trong lòng Xử Nữ bỗng dấy lên một nỗi lo mơ hồ, cô ngước gương mặt hoang mang ra ngoài cửa sổ, nơi hạt mưa trong trẻo vẫn mải miết chơi đùa bên hiên.

-Thật là phiền phức mà!

Xử Nữ bực dọc tắt ti vi, mặc lại chiếc áo mưa ban nãy, dắt xe ra ngoài dưới bầu trời mưa tuôn xối xả. Gió thổi từng đợt khiến mỗi bước đạp trở nên nặng nề hơn. Xử Nữ nghiến răng, dốc sức đạp về trường trung học cơ sở cách đó không xa.

Đã bốn giờ hơn, học sinh lớp buổi chiều đã tan về gần hết. Xử Nữ ngó nghiêng vào bên trong, khi trí óc đã đinh ninh không còn ai trong trường nữa, thì đôi mắt lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xiêu vẹo đứng co ro một góc dưới mái hiên.

Trái tim Xử Nữ bỗng nhiên thắt lại, không biết vì lạnh hay vì đau.

Cô lượn xe vào cổng, đạp đến chỗ mái hiên mà Thiên Bình đang đứng. Đến khi hạt mưa lạnh lẽo không thể chạm đến được nữa, Xử Nữ mới an tâm bỏ chân xuống đất, gỡ chiếc áo dính đầy nước mưa xuống, giọng hoảng hốt:

-Cậu còn làm gì ở đây vậy?

-Cậu đã hẹn mình mà.

Thiên Bình chớp chớp mắt, hai tay ôm lấy chiếc cặp màu đen được bọc nylon cẩn thận. Nhưng chủ nhân của nó lại không khô ráo như vậy, gió mùa thu ngỗ nghịch hất từng đợt mưa vào mái hiên, Thiên Bình không tránh được ướt sũng cả người. Cái lạnh như những mũi tên băng cứa từng đợt lạnh lẽo lên da thịt khiến Thiên Bình nổi da gà hết cả lên, cả người run cầm cập. Xử Nữ nuốt nước bọt, nóng giận đáp:

-Mưa to thế này, học gì nữa mà học!

Thiên Bình lúc lắc mái đầu ướt rũ rượi, cô tháo bọc nylon, mở cặp, lấy ra cuốn vở chìa ra cho Xử Nữ:

-Mình cũng định về, nhưng chợt nhớ ra cuốn tập Toán mình vẫn chưa trả cho cậu, mai lại có kiểm tra, nếu không có thì sao mà cậu ôn được?

Thiên Bình cười thành tiếng, làm đôi mắt trong phút chốc biến thành hai sợi chỉ. Xử Nữ ngơ ngác nhận lấy quyển tập, rồi không hiểu sao lại xuất hiện dòng nước trên đôi gò má, không rõ là nước mưa hay nước mắt.

Cô khóc oà lên, rưng rức vùi đầu vào người Thiên Bình làm cô nàng bất thần hốt hoảng. Xử Nữ giống như trở về hồi mới lên ba, đụng chuyện là khóc ầm khóc ỹ, dưới trời mưa như trút lại khiến cô xúc động hơn nữa. Xử cảm thấy xấu hổ lắm, lúc sáng cô chỉ buột miệng nói vậy, thật ra nếu trời không mưa cô cũng đã chẳng định đến làm gì. Nhưng Bình vẫn đợi cô lâu như vậy, dưới bầu trời mưa tuôn xối xả. Bình không hiểu gì cả, nhưng đoán là bạn ấy chắc vừa mới gặp chuyện buồn, nên không nói gì cả, chỉ lặng lẽ choàng tay qua ôm lấy cô.

Tiếng mưa rơi bên bậc thềm, bong bóng vỡ tan.

Một mầm cây chớm nở.

Ngoại truyện 2

Chuyện là em gái Thiên Yết dạo này có thần tượng.

Phòng của bé Thiên Mai trước đây ngập một màu xanh nước biển, trăng sao làm chủ đạo trên bốn bức tường. Thế mà hôm nay sau một tuần mệt mỏi ở trường đại học, có dịp Yết về nhà, vào phòng em gái mà giật cả mình, nó dán hình thần tượng kín cả phòng, nhìn mà hoa cả mắt.

-Anh mới đi có mấy tuần mà em đã bị dụ dỗ mê mấy người này rồi đó hả?

-Dụ dỗ gì chứ, anh làm như em là con nít lên ba không bằng!-Bé Mai dỗi, con bé dậm chân cãi lại.

Thiên Yết nhăn cả mặt, vội tìm bảng điểm học kì, hên là vẫn ổn, điểm con bé vẫn đẹp như cũ, chứ nếu mà sa sút đi xuống thì chắc cậu đã cho nó nhừ đòn. Cậu bắt đầu đảo mắt săm soi từng tấm hình phẳng phiu trên tường mà Thiên Mai trân quý hơn vàng. Yết trong lòng có phần bực dọc khi con bé bắt đầu mê mấy người này, không thèm quan tâm đến cậu nữa.

Cậu chỉ tay vào một chàng trai tóc màu bạch kim, giọng tru tréo:

-Cha này có gì đẹp hơn anh mà em mê?

-Đẹp hơn nhiều!-Mai bĩu môi nhún vai đáp như chuyện đương nhiên.

-Em!-Yết cứng họng, đành dí nắm đấm vào trán cô.

Thiên Mai dĩ nhiên không quan tâm, đối với cô mà nói, kể từ khi biết đến những người này, cuộc sống của cô như được ai tô vẽ lên một màu sắc mới. Có rất nhiều người, ngay khi biết cô bắt đầu tập tành đam mê thần tượng đã ghét bỏ ra mặt. Thiên Mai không hiểu, sở thích của mỗi người, từ khi nào lại bị ghét bỏ đến như vậy.

Thiên Mai tiết kiệm tiền tiêu vặt, mãi mới mua được một quyển album mới ra của nhóm. Cô nâng niu săn sóc như vàng như ngọc, cất gọn gàng vào tủ. Hôm sau, khi đi học về, Thiên Mai phát hiện phòng mình đã xáo trộn cả lên, tủ mở toang cửa, album nằm vương vãi dưới sàn, quyển sách lời bài hát rách tan nát.

Thiên Mai rơi nước mắt, nhìn những tấm ảnh xinh đẹp bị xé làm đôi. Thạc Trân của cô, Thái Hanh của cô, đều hoá thành giấy vụn cả rồi.

Cô tức giận, thì ra là đứa bé nhà hàng xóm qua chơi, không có làm gì liền lên phòng cô mà nghịch phá. Lúc này đây nó còn an nhiên ngồi ăn bánh uống trà cùng mẹ nó dưới phòng khách. Cô tức giận lao xuống như bay. nạt cho nó một trận, kết quả nó khóc oà lên, giãy nãy đòi mẹ. Dì Trâm thấy con trai rưng rưng nước mắt mà xót cả lòng liền quát lại cô:

-Nó còn nhỏ, biết gì đâu, con có quyền gì mà mắng nó!

-Nó còn nhỏ mà đã biết xé đồ của con rồi, dì không dạy mà còn bênh! Dì, con mặc kệ, dì phải đền tiền cho con!

-Ăn nói xấc xược!-Mẹ Thiên Mai cau mày nổi giận, đặt cốc trà xuống rõ chói tai.

-Mẹ có biết con mua bao tiền không?-Cô uất ức, giọng không còn rõ nữa.

-Nói cho con hay, nó xé mẹ càng mừng, còn nhỏ thì lo học đi con ạ, bày đặt đi mê ở đâu đâu! Rồi mốt nó có cưới con không mà u mê dữ vậy?

Thiên Mai cứng cả họng, lòng cô như có lửa đốt, một chữ cũng không thốt ra nổi. Lời của mẹ như con dao sắc rạch một đường khiến máu tuôn xối xả trong tâm can, Thiên Mai tức giận, không nghĩ tới mẹ không những không bênh cô mà còn nói đỡ cho thằng bé kia. Qua màn nước mắt nhạt nhoà, cô nhìn thấy thằng bé đã nín khóc, nhăn răng cười bỏ bánh quy vào miệng. Cô dậm chân một cái rồi chạy ra cửa, cũng không biết là nên đi đâu, chỉ bước trong vô định. Không có ai đuổi theo. Thiên Mai đi mãi, nước mắt vẫn tuôn rơi như suối mải miết chảy không ngừng.

Ánh mặt trời cuối ngày le lói tia sáng cuối cùng trên những tán cây, rải lên màu hoàng hôn buồn tẻ nhuộm lấy bầu trời cao vời vợi. Cô bước ra bờ sông, gió thổi lồng lộng tốc qua làm hàng nước mắt lệch đi một hướng. Cô ngồi bệt xuống, móc điện thoại ra cắm tai nghe vào tai, ngồi nấc từng tiếng. Từ trong tai nghe, giọng hát ngọt ngào của Chí Mẫn lại vang lên, không thể làm nước mắt cô ngừng rơi, nhưng khiến trái tim đang nhức nhói thôi không còn gào thét.

"Nhưng mệnh tôi đã định

Đừng cười với tôi

Hay soi sáng tôi

Vì tôi chẳng thể tới gần em

Tôi cũng chẳng có tên nào cho em gọi" *(1)

Yêu thích một người thì có gì là sai.

Cô chẳng làm gì nên tội, cũng chẳng làm gì ảnh hưởng đến ai. Cô chỉ đơn thuần thích họ, rung động trước sự chân thành của họ, cảm nhận được ngọt ngào và những nỗi đau từ trong mỗi nốt nhạc và tiếng gọi dịu dàng từ trong mỗi lời ca. Thế mà có rất nhiều người chỉ nhìn vào bề nổi mà ghét bỏ, khinh thường cô, nhìn cô bằng ánh mắt như thể đang dành cho một con bé lớp mười mới lớn ham thích cái đẹp bên ngoài.

Thanh âm dịu dàng phía bên tai phải bỗng mất đi, Thiên Mai quay qua, phát hiện anh trai cô không biết từ khi nào đã xuất hiện, ngồi xuống cạnh cô. Thiên Yết cắm chiếc tai nghe màu trắng vào tai, một giọng hát vang lên, cậu nghe không hiểu gì, nhưng dường như mỗi âm điệu như kết thành một bản nhạc buồn thấm đẫm bởi nước mắt vô hình. Chiều nay là cuối tuần, cậu được về nhà, kết quả lại không thấy em gái đâu. Nghe lời mẹ kể, cậu liền đoán cô chạy đến đây. Thiên Mai trước giờ vẫn vậy, mỗi lần buồn bã là lại ra đây ngồi khóc lóc tỉ tê một mình.

-Thiên Yết anh nói đi, em làm vậy là có đúng hay không?

-Đúng, dù gì đi nữa, thằng bé vẫn không nên đụng chạm đến riêng tư của em.

Thiên Mai tìm được người đồng cảm, lập tức gật gật đầu, khóc thút thít.

-Có phải anh đã nghĩ, em đã làm chuyện vô bổ không?

Thiên Yết không đáp, anh quả thật đã từng nghĩ như vậy nhưng không dám trả lời, sợ con bé sẽ lại oà khóc lên mà giận dỗi.

Thiên Mai lau lấy giọt nước mắt cuối cùng, rút tai nghe còn lại ra đưa cho Thiên Yết để anh gắn vào tai bên kia.

"Tôi đang khóc

Đang biến mất

Dần sụp đổ

Chỉ còn mỗi mình trong lâu đài cát

Trân trân nhìn chiếc mặt nạ vỡ tan" *(2)

Bầu trời đã bắt đầu tô điểm những vì sao.

Thiên Mai ngẩng khuôn mặt ráo hoảnh lên nhìn trên cao. Mặc cho người đời cứ ngăn cấm, khinh bỉ và giày xéo, cô vẫn không từ bỏ lấy niềm tin và sự trân quý của mình. Họ là cái đẹp, cái mỹ miều, cô biết đến họ, thưởng thức những cái đẹp mà họ mang đến, chẳng có gì là sai.

-Đi về nào, em gái!-Thiên Yết cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

-Ừm ừm...

-Đừng buồn nữa, sau này anh đi làm có tiền rồi, sẽ qua bên đó cưới Doãn Kỳ về cho em! Em chịu chưa?

Thiên Mai phì cười:

-Anh hứa rồi đó!

Lòng cô như nở hoa, nghe mấy lời của anh mà ấm áp cả trái tim, anh mà cứ quan tâm cô thế này mãi, sau này khéo cô không cho anh lấy vợ luôn mất.

-Ha ha!-Yết ngoác miệng cười.

Cậu đứng dậy, lấy mũ bảo hiểm cho em gái đội. Cô mỉm cười nhận lấy, nhảy một bước lên xe của anh trai, tay vẫn cầm điện thoại, cô rút tai nghe ra để nhạc chuyển sang loa ngoài. Thiên Yết chở em gái về, lại rất biết ý, với tốc độ chậm vô cùng, để em ấy có thể vừa nghe nhạc vừa ngắm dòng sông buổi đêm rực rỡ dưới những ánh đèn. Gió đêm thổi lồng lộng, như hoà vào bản nhạc thành thứ thanh âm kỳ diệu mà trước giờ Thiên Yết chưa từng được nghe thấy. Bây giờ anh đã hiểu, yêu thích hoàn toàn không có lỗi. Nếu cứ mãi đi theo con đường mà người khác vạch ra sẵn, cuối cùng sẽ chỉ nhìn thấy ngõ cụt mà