Khác với những chuyến đi bình thường khác, để khiến buổi giao lưu trở nên thú vị hơn mọi lần. Năm nay các trường đã hợp tác và bàn bạc với nhau, sắp sếp chuyến đi sao cho tất cả mọi học sinh có thể tiếp xúc, trao đổi với nhau ngay chỉ khi mới gặp mặt bằng cách bốc thăm chỗ ngồi.

Thiên Yết đứng ở trước cửa máy bay. Khuôn mặt bỗng chốc trở nên bất mãn khi nhìn tới chiếc hộp đang nằm trên tay của người bảo vệ. Ánh mắt nghiêm túc của ông nhìn chằm chằm vào Thiên Yết như muốn giục anh hãy bốc lá phiếu một cách nhanh chóng để còn có thể nhường đường cho người tiếp theo. Tuy khó chịu nhưng lại cũng không thể làm gì khác được, Thiên Yết cho tay vô rồi tùy tiện lấy đại một mảnh giấy được anh cho là gần với mình nhất, thậm chí còn không có ý định tìm kiếm hay lục lọi.


" Ngớ ngẩn thật "

Tất nhiên những điều đó chỉ được Thiên Yết nghĩ trong đầu, làm sao anh dám nói ra khi ở đây có nhiều tai mắt đến như vậy được. Không biết ai là người đã nghĩ ra cái trò bốc thăm chỗ ngồi thế này nhưng đã thành công gợi lên sự bực dọc trong anh. Vốn nghĩ khi lên máy bay sẽ định ngồi cạnh Song Tử, nhưng có lẽ ý định đó bây giờ đã bị đập tan đi một cách không thương tiếc. Thiên Yết cũng không hề tin vào lá thăm trong tay của bản thân có thể trùng với chiếc lá thăm của Song Tử . Bởi vì tỉ lệ của nó là cực kì nhỏ.

Trấn áp cơn khó chịu trong cơ thể, thiên Yết lấy lại vẻ điềm tĩnh như mọi ngày bước qua cánh cửa. Anh không quá quan tâm đến người sẽ ngồi cạnh mình trong suốt chuyến bay sẽ là trai hay gái, càng không có chút tò mò nào. Bởi vì nếu đã không phải là Song Tử, thì dù có là ai thì cũng đâu còn quan trọng.


Liếc mắt một cách nhanh chóng qua chiếc thăm trên tay, số chín màu đỏ chói mắt hiện ra. Thiên Yết nhìn quanh một vòng rồi không suy nghĩ gì bước đến chỗ ngồi có ghi thứ tự của mình trên đó. Đối diện với anh bây giờ là một người mang trên mình bộ đồng phục của trường Touken.

- Tiếc nhỉ? Tôi cứ nghĩ là một cô gái cơ.

Một giọng nói mang theo đầy vẻ chán nản cùng đùa cợt vang lên.

Bạch Dương đã ngồi ở đây từ rất lâu rồi, trái ngược với các trường bình thường khác. Trường Touken có một sự ưu đãi khá đặc biệt với tư cách là nhà đầu tư lớn nhất cho chuyến giao lưu lần này. Thế nên học sinh nơi đó cũng được ưu tiên hơn những người khác. Điển hình là Bạch Dương không cần phải chờ đợi bốc thăm mới có thể tìm kiếm chỗ ngồi cho mình, mà ngay từ đầu anh đã được sắp sếp cho nơi có tầm nhìn ra bên ngoài đẹp nhất.


Thiên Yết không mấy để ý đến lời nói chán chường ra mặt của người trước mắt, chỉ lặng lẽ sắp sếp một chút đồ đặt lên trên đầu kệ rồi yên tĩnh ngồi xuống. Anh không phải là kiểu có thể vui vẻ nói chuyện với người mà chính bản thân mới gặp lần đầu.

- Cậu tên gì?

Bạch Dương có vẻ không mấy quan tâm đến sự lạnh lùng của Thiên Yết mà cất tiếng. Tuy không phải hoàn toàn là người hướng ngoại nhưng mà anh cũng chẳng thích thú gì lắm với cái bầu không khí im lặng này. Nếu vậy thì khác gì với việc đang ở trong lớp học đâu.

- Thiên Yết.

Trả lời đúng trọng tâm và không kèm theo bất kì một câu hỏi nào khác, dù sao thì Thiên Yết thấy việc biết tên của người trước mặt hay không cũng chẳng quan trọng gì cho lắm. Chưa chắc cả hai sẽ có lần gặp gỡ tiếp theo. Trường Touken và Hamasaki dù sao cũng hoàn toàn đối lập với nhau, tựa như hai thế giới tách biệt, không hề có bất kì một điểm chung nào cả.
- Bạch Dương.

Đáp lại như phép lịch sự khi là người hỏi tên đối phương trước. Bạch Dương có thể nhận thấy rõ ràng việc không muốn nói chuyện của Thiên Yết nên cũng im lặng, ngồi tựa lưng một cách thoải mái về phía sau. Ánh mắt ngắm nhìn ra chiếc cửa, một tay để hờ lên thành ghế. Chiếc đồng hồ Breitling đắt tiền phản chiếu lại chút ánh sáng mập mờ càng làm tăng thêm vẻ quyến rũ và hút hồn của Bạch Dương. Tựa như nó sinh ra là để dành cho anh vậy, phù hợp một cách hoàn hảo.

Một bóng dáng quen thuộc hiện qua chiếc cửa kính khiến cho Bạch Dương đang mãi mê nhìn khung cảnh bên ngoài phải chú ý đến. Quay đầu lại thì thấy Song Tử đang đứng ở trước hàng ghế của mình, bộ dạng của cô trông lúc nào cũng rực rỡ đến chói mắt. Tựa như ánh dương vậy. Điều đó làm cho Bạch Dương cảm thấy có chút bị thu hút.
- A, Thiên Yết, cậu ngồi đây sao?

Song Tử khi bốc thăm xong thì cũng theo mọi người đi tìm kiếm chỗ ngồi của mình, tình cờ trong lúc đang mãi ngó nghiêng thì bắt gặp Thiên Yết đang ngồi yên tĩnh mà ấn điện thoại. Liền đi lại mà bắt chuyện.

Thiên Yết gật đầu đáp trả cho câu hỏi của Song Tử.

- Còn cậu? Chưa tìm được chỗ ngồi sao?

Nhìn nét mặt còn đang hoang mang của cô gái đứng trước mặt mình, anh đã biết rằng từ nãy đến giờ cô đang chật vật tìm hàng ghế của bản thân.

Song Tử gãi gãi đầu cười trừ, Thiên Yết luôn nắm thóp cô như vậy. Từ lâu đã thế rồi, không biết sao nhưng có vẻ như mọi suy nghĩ của Song Tử, Thiên Yết đều có thể đọc được. Nên nói là cô dễ đoán hay là do anh quá nhạy bén và hiểu rõ Song Tử đây?

Khẽ liếc mắt về đối tượng hiện tại đang ngồi cạnh Thiên Yết, Song Tử ngạc nhiên mà khẽ nói lên một cách đầy ngạc nhiên.
- Hoàng Tử?

Bất chợt cái nhíu mày khẽ hiện lên trên khuôn mặt vốn luôn bình tĩnh của Thiên Yết, đáy mắt anh có chút dao động. Tựa như một chiếc lá mùa thu rơi nhẹ trên mặt nước, sau đó được Thiên Yết thu về lại dáng vẻ yên bình ban đầu, như thể chưa từng có bất kì điều gì xảy ra. Không thể phũ nhận một điều rằng anh là người có thể khống chế cảm xúc cực kì tốt.

- Đó là biệt danh của cậu đặt cho tôi sao?

Bạch Dương bật cười trước cách gọi kì lạ của Song Tử. Có lẽ đây là lần thứ hai cô gọi anh như vậy, bằng một cách kì lạ nào đó mà anh không hề ghét điều này. Có lẽ là do khi nói anh như thế, trong đầu Song Tử không hề có bất kì suy nghĩ hay toan tính gì. Bởi giọng nói của cô trong trẻo một cách kì lạ.

Nụ cười của Bạch Dương trong thoáng chốc làm cho Song Tử bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của nó. Trong một giây phút nào đó, cô đã hoàn toàn bị thu hút.
- Xin, xin lỗi.

Song Tử cũng nhận ra bản thân cư xử kì lạ.  Mặc dù lần trước đã diễn ra tình cảnh như vậy rồi nhưng không ngờ đến lần thứ hai cô vẫn có thể lặp lại một sai lầm ngớ ngẩn đến thế. Dù sao Song Tử cũng là kiểu người có chút hấp tấp, suy nghĩ gì cũng đều có thể buộc miệng mà nói ra hết bên ngoài. Cũng chính vì hay trêu chọc Kim Ngưu mỗi khi nhìn thấy Bạch Dương bước vô quán nên không biết từ lúc nào Song Tử đã quen với cách gọi như vậy. Bây giờ muốn thay đổi cũng không thể nào trong một sớm một chiều được. Điều đó thật sự rất khó.

- Không sao, tôi cũng không hề ghét cách gọi đó.

Bach Dương cười vui vẻ, quan sát biểu cảm thú vị thay đổi liên tục của người con gái đang đứng trước mặt. Có lẽ đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với một người mà suy nghĩ điều gì cũng đều có thể hiện lên hết trên khuôn mặt như Song Tử. Dễ đoán một cách khó tin, Bạch Dương chắc chắn một điều rằng Song Tử là kiểu người không hề biết cách nói dối và rất dễ bị nắm thóp.
- Song Tử, cậu quen cậu ta sao?

Thiên Yết dò hỏi, anh tò mò không biết rằng Song Tử từ lúc nào lại có thể quen được một người học ở trường Touken. Huống chi lại là con trai, thêm nữa bề ngoài lại rất hút mắt. Những suy nghĩ ấy cứ liên tục trào dâng lên trong đầu của Thiên Yết.

- Là do cậu ấy hay ghé quán Coffee mà mình làm.

Song Tử không chút suy nghĩ mà vui vẻ đáp lại, cô không nghĩ rằng trên đời thật sự có chuyện trùng hợp đến như vậy. Không nghĩ rằng Bạch Dương lại tham gia vào chuyến giao lưu lần này, huống chi còn có thể chạm mặt ngay tại đây. Mọi chuyện tình cờ đến ngạc nhiên.

- Quán hiện tại đang đóng cửa tu sửa đúng không?

Hôm trước theo thói quen thì Bạch Dương lại ghé qua  "Coffee Quiet" , nhưng lại thấy ở đó họ đang sửa sang lại. Nghe nói có lẽ sẽ mất khoảng một hai tuần gì đó mới có thể mở cửa đón khách. Trùng hợp thời gian diễn ra buổi giao lưu, có lẽ vì thế mà hiện tại Song Tử mới có mặt ở đây lúc này.
- Cậu có ghé qua sao?

Song Tử ngạc nhiên trước sự nắm bắt thông tin của Bạch Dương. Mà cũng đúng thôi, dù sao thì anh cũng là một khách hàng cực kì thân thuộc của "Coffee Quiet" mà.

- Từ hai hôm trước rồi.

Thiên Yết ngồi giữa cuộc trò chuyện bỗng dần trở nên cảm thấy mất kiên nhẫn mặc dù trên khuôn mặt vẫn luôn tỏ ra như không hề có chuyện gì, có trời mới biết được rằng trong lòng anh bây giờ tựa như đang có từng đợt sóng liên tục dâng lên một cách mạnh mẽ, nếu không cố gắng kiềm lại thì tựa như có thể bị đập tan bất kì lúc nào. Bước tường kiên cố mà Thiên Yết tạo ra từ trước đến giờ, hiện tại như đang có một vết nứt dài, nó đang dần lan ra một cách nhanh chóng hơn bao giờ hết.

- Song Tử, số của cậu là bao nhiêu?

Sau một lúc cố gắng trấn áp lại sự khó chịu trong lòng, Thiên Yết cất lên chất giọng trầm thấp của mình. Ánh mắt sâu thẳm xoáy sâu vô Song Tử từ nãy đến giờ vẫn đang lúng túng trước cuộc nói chuyện với Bạch Dương.
- Đúng rồi, ghế của mình là số 21.

Song Tử bây giờ mới sực nhớ ra, lôi lá thăm bên trong túi áo đưa ra trước mặt của Thiên Yết như muốn chứng minh.

*Phụt*

Bất chợt tiếng cười của Bạch Dương ngồi bên cạnh thu gút ánh nhìn khó hiểu của Song Tử. Chuyện này có gì đáng để cười hay sao?

Trái ngược với hành động của Bạch Dương thì Thiên Yết lại bình tĩnh một cách kì lạ, thể thể chuyện này đã rất quen thuộc đối với anh vậy.

- Song Tử, cậu đi nhầm khoang rồi.

Thiên Yết chỉ chỉ về chiếc cửa phía cuối.

- Đây là khoang B.

Song Tử khuôn mặt nghệch ra, phải mất tầm ba giây cô mới có thể lấy lại sự tự nhiên mà hướng mắt về phía mà Thiên Yết chỉ, trên cách cửa ở đó để một chữ A to đến mức mà bất kì ai vừa liếc qua cũng đều có thể nhìn thấy. Đồng thời nhìn lại vô lá thăm trên tay, dòng chữ ghế 25 khoang A màu đỏ chói mắt hiện diện một cách rõ ràng nhất có thể. Bây giờ Song Tử mới ngộ ra, hèn gì từ này đến giờ cô vẫn chưa thể tìm ra được chỗ ngồi của mình. Khuôn mặt bỗng chốc đỏ lên, chưa biết nên phản ứng thế nào cho phải.
- Haha, đây là lần đầu tiên tôi thấy một người đi nhầm khoang máy bay đấy.

Bạch Dương vẫn chưa thể lấy bộ dạng nghiêm túc của mình. Liền nói thêm một câu khiến cho Song Tử vốn đã ngượng nay lại càng ngượng thêm. Cả cơ thể bất chợt chưa biết nên phản ứng thế nào cho đúng. Cô tự hỏi tại sao khi ở trước mặt Bạch Dương bản thân lại đều có thể lâm vào những tình huống oái ăm đến như thế này.

- Để tôi đưa cậu đến chỗ ngồi.

- A, không cần.

Lúc này Song Tử mới có thể lấy lại vẻ mặt vốn có của bản thân. Ngay lập tức từ chối, nếu bây giờ cô để Thiên Yết đưa mình về đến tận ghế thì chắc bản thân không còn chút mặt mũi nào rồi. Có thể do hồi nãy hấp tấp nên Song Tử đã không kịp nhìn kĩ lá thăm trên tay nên hiện tại mới có thể xảy ra tình huống này. Chỉ có thể trách cái thói bất cẩn của mình. Đành cười một cách gượng gạo rồi chào Thiên Yết với Bạch Dương, Song Tử nhanh chóng chạy về phía cửa. Tựa như chỉ cần ở lại đó thêm giây phút nào nữa thì cô sẽ chết vì xấu hổ mất.
Bầu không khí bỗng im lặng, trở lại đúng như trạng thái ban đầu của nó. Sự rời đi của Song Tử khiến cho Thiên Yết có chút hụt hẫng. Vốn muốn có thể ở cùng cô thêm chốc lát, tuy nhiên lại có một dòng suy nghĩ khác hiện lên trong đầu của anh. Thật ra để Song Tử đi cũng tốt, như thế thì Bạch Dương không thể nói chuyện cùng với cô nữa. Thiên Yết tự hỏi không biết hai người họ đã quen nhau từ lúc nào. Trong một khoảnh khắc anh đã thấy sự rung động thoáng qua trong ánh mắt của Song Tử, điều đó làm cho bản thân Thiên Yết cảm thấy bất an. Chỉ mong là khi nãy là do anh nhìn lầm........

.

.

.

Song Tử khẽ thở dài khi vừa bước vào khoang A. Vừa rồi quả thật rất mất mặt khi đứng trước hai người con trai mà cô lại có bộ dạng như kẻ ngốc vậy. Thiên Yết thì không nói đến làm gì, bởi lẽ dù sao thì cả hai cũng đã quá thân, và có lẽ anh cũng đã không còn xa lạ gì với những lần nhầm lẫn ngờ nghệch của Song Tử.
Tuy nhiên Bạch Dương lại khác, tuy cả hai chỉ mới có tiếp xúc có vài lần, nhưng mà lần nào cũng đều có thể khiến cho Song Tử xấu hổ như muốn ngay lập tức đào một cái hố mà chui xuống. Ông trong cũng thật biết cách tạo ra những tình huống oái ăm cho cô mà.

Lấy lại sự bình tĩnh, Song Tử nhìn qua một loạt cách hàng ghế. Số 25 dễ dàng ngay lập tức đập vô mắt của cô, không chần chừ gì mà nhanh chóng tiến về phía đó. Trong lòng không tránh khỏi sự hồi hộp khi không biết rằng đối tượng sẽ đồng hành cùng bản thân trong suốt chuyến bay sẽ là trai hay gái. Bước chân một cách chậm chạp như sợ sẽ gây ồn ào, ảnh hưởng đến những người xung quanh. Song Tử nhẹ nhàng đi đến chỗ ngồi của bản thân.

Khuôn mặt quen thuộc của đối phương dần hiện ra trước mắt của Song Tử, mái tóc dài ombre dần hiện ra khiến cho cô liền nhận ra đó là ai. Tựa như một chiếc gương, phản chiếu chính bản thân mình trong đó.
- Chị.....

Một chất giọng trong đến mức như thể không hề chứa bất kì một tạp âm nào vang lên. Cao vút và bay bổng trong không trung. Làm người nghe được không tránh khỏi sự rung động.

🌸_🌸_🌸_🌸_🌸

Góc xin ý kiến.

Ý là hiện tại tự nhiên mình muốn đào thêm một hố, nhưng mãi vẫn chưa biết có nên hay là không ấy. 😩

Thế nên là.....

Các bạn muốn tôi đào thêm một hố rồi viết cùng lúc hai bộ với tốc độ còn hơn cả rùa bò. Hay là chuyên tâm viết cho xong bộ này rồi đến bộ khác với tốc độ rùa bò????