Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện thoang thoảng trong không khí, dãy hành lang bên ngoài trông cực kì vắng vẻ khi chỉ có một vài y bác sĩ bước đi vội vàng. Tính chất công việc không cho phép họ chậm trễ dù chỉ một phút.

- Thiệc tình, cái thằng Bảo Bình đó chi không lại đi đánh nhau với tụi trường Danko. Bị hội đồng vậy vô viện nằm là đúng.

Chàng trai có mái tóc màu xanh đen cùng đôi mắt hổ phách vừa đi vừa càm ràm. Khuôn mặt trông có vẻ rất khó chịu. Tuy nhìn phong cách ăn mặc có chút xuề xòa khi một bên áo khoác bị anh tùy ý để trôi tuộc xuống tận cánh tay, mỗi tai bấm hai ba khuyên, trên cổ còn đeo một chiếc vòng dài đến ngang bụng. Mặt dây chuyền là hình một ngôi sao. Tóc rũ xuống vài sợi qua mắt. Mọi thứ đều không ăn khớp với nhau nhưng khi được mặc trên người anh thì lại hoàn hảo đến mức khó tin. Đúng là đẹp thì có mặc đồ rách vẫn đẹp.


- Bớt nói lại đi, Ma Kết. Đây là bệnh viện.

Đi bên cạnh là chàng trai có khuôn mặt hệt như người nổi tiếng. Với mái tóc màu vàng nhàn nhạt, đôi mắt xanh của biển khiến anh trông rất giống người nước ngoài. Khuôn mặt điềm tĩnh, cả phong cách ăn mặc và thần thái đều toát ra vẻ chững trạc không giống với độ tuổi mà anh sở hữu.

- Thiên Yết, đi với cậu đúng chán.

Ma Kết nguyên người đều thể hiện sự uể oải, hai tay đút túi quần, khuôn mặt chán nản mệt mỏi.

Cả hai đi cùng nhau gây ra sự chú ý rất lớn ở bệnh viện, các nữ y tá và những người thăm bệnh khi đi ngang qua cũng không quên ngoái đầu lại nhìn. Cho thấy rõ cả Ma Kết và Thiên Yết đều tỏa ra vẻ hào quang khó ai cưỡng lại.

Cánh cửa phòng hồi sức được mở ra. Cả hai bước vào, mùi thuốc xộc hẳn vô mũi làm họ thoáng cau mày lại. Theo lẽ thường mà đưa tay phẩy phẩy trước mặt với mong muốn không khí có thể trở nên dễ thở hơn xíu. Ở đây có khoảng mười giường bệnh, mỗi giường đều được ngăn cách bởi tấm rèm màu trắng.


- Oi, Bảo Bình, còn sống chứ?

Ma Kết đi lại phía cuối phòng, gần cạnh cửa sổ. Không chút kiêng nể mà giật tung bức bức rèm ra.

- Đây là câu nói đầu tiên cậu mở miệng khi thấy bệnh nhân sao?

Ở trên giường là chàng trai với khuôn mặt đẹp như tượng điêu khắc. Cả người ngồi tựa lưng lên thành giường. Đang chăm chú đọc sách. Ánh mắt không thèm liếc về phía Ma Kết dù chỉ một chút. Mái tóc đen tùy ý rũ xuống, mềm mượt đáng ghen tị. Khuôn mặt tuy có vài vết bầm nhưng vẫn không thể che đi vẻ quyến rũ chết người đó.

- Đừng để ý cậu ta, tôi có mang chút hoa quả đến thăm đây.

Thiên Yết từ phía sau lưng Ma Kết bước tới. Trên tay cầm một túi bọc Nilon đưa đến trước mặt Bảo Bình.

- Là gì vậy?

Bây giờ Bảo Bình mới gập cuốn sách lại, mắt nhìn về túi bọc trên tay Thiên Yết. Thứ duy nhất khiến anh chú ý trong căn phòng tẻ nhạt này.


- Lê.

Thiên Yết đặt túi lê lên chiếc bàn nằm cạnh đầu giường, không mặt không mặn không nhạt đáp.

- Cậu biết tôi ghét Lê mà.

- Vậy khỏi ăn.

- Chậc, bị đánh cho bầm dập thế này. Cậu cũng có ngày này à?

Ma Kết đi đến ngồi phịch lên giường mà không cần đến sự cho phép của Bảo Bình, vớ tay tùy tiện lấy một trái Lê đã được Thiên Yết xắp xếp đẹp mắt để trên đĩa. Chả để tâm đó là quà thăm bệnh.

Tựa như đã quen với hành động không coi ai ra gì đó của Ma Kết, nên Bảo Bình cũng chả muốn đôi co làm gì cho mệt thêm. Để mặc cậu ta muốn làm gì thì làm đó.

- Tại sao lại đánh nhau?

Vẫn là Thiên Yết luôn biết cách tạo ra chủ đề để nói. Khi nghe tin Bảo Bình đang ở bệnh viện, điều đó làm bọn anh khá ngạc nhiên. Bởi bình thường chỉ có Ma Kết là trung tâm của mọi cuộc ẩu đả do tính cách bốc đồng và chuyên đâm chỗ này chọt chỗ kia. Tuy rằng Bảo Bình có chút kiêu ngạo, không coi ai ra gì nhưng mà trước giờ cũng không hề gây thù hằn đến một ai. Thêm nữa là Bảo Bình đã học võ từ nhỏ cùng bọn anh, đạt đến đẳng cấp khó ai đấu lại đánh. Cho nên bị đánh bầm dập đến mức này là lần đầu Thiên Yết chứng kiến.
- Đám đó luôn mồm nói tôi cướp bạn gái của họ.

Bảo Bình cũng không giấu giếm mà trả lời. Giọng điệu bình thản như chuyện đó chả liên quan gì đến anh. Hôm đó trên đường đi học về, đột nhiên có một đám học sinh mặc đồng phục của trường khác lôi anh vô con hẻm, rồi cứ thế không nói đầu đuôi mà đánh rồi miệng luôn nói anh cướp bạn gái của họ.

Tất nhiên là Bảo Bình cũng không phải kiểu người dễ bị bắt nạt, không để cho đám đó muốn làm gì thì làm. Cũng đánh trả lại, một mình anh đấu lại với gần mười người. Số lượng hai bên chênh lệch rất lớn. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến Bảo Bình. Do là một học sinh của trường Hamasaki, một nơi tập hợp rất nhiều những thành phần chống đối xã hội, côn đồ, giang hồ nên việc phải mạnh mẽ là điều tất nhiên. Bởi vì nếu học ở đó mà không dựa vào quan hệ hoặc có võ để phòng thân thì sẽ trở thành đối tượng bắt nạt của tất cả mọi người. Nếu không phải bị đánh lén thì làm gì có chuyện anh trở nên bầm dập thế này.
- Thế cậu cướp bạn gái người ta thật à?

Ma Kết bên cạnh cười khẩy một cái, dành tặng cho Bảo Bình một ánh nhìn thương hại. Tuy rằng anh chắc chắn làm gì có chuyện cậu ta làm chuyện đó. Nhưng hiếm lắm mới chứng kiến thằng bạn của mình trở thành như vậy. Nên muốn nhân cơ hội mà trêu chọc một chút.

-Tôi không thiếu thốn đến mức đó.

Dĩ nhiên rồi, với khuôn mặt mà có thể đem đi làm idol thế này của Bảo Bình thì làm gì có chuyện phải đi cướp bạn gái của người khác.

- Cảm giác đập chậu cướp hoa rất phấn khích đó.

Ma Kết cười mờ ám, giọng điệu nửa đùa nửa thật. Cái dáng vẻ hồ ly này của anh đã khiến không biết bao nhiêu đứa con gái phải đổ gục. Trong đám thì Ma Kết là người hay chơi bời nhất, việc mỗi ngày một cô đã trở nên không phải là điều mới lạ nữa.
- Giữ lại cái sở thích đó của cậu đi.

- Thế cậu biết bạn gái của đám đó không?

Thiên Yết nhìn Bảo Bình, đứng dựa người vô bức tường sát đó, hai tay khoanh hờ trước ngực. Tùy ý hỏi một câu, mặc dù anh đã biết rõ câu trả lời.

- Không.

Bảo Bình nhíu mày khi nhớ đến cái lí do vớ vẩn mà khiến bản thân bị đánh đến mức nhập viện. Đến cả mặt của người mang cái danh bạn gái bị cướp kia anh còn không biết. Số lượng con gái vây quanh Bảo Bình rất nhiều, nhưng có bao giờ anh để vô mắt. Huống chi người đã có bạn trai.

- Thế có muốn tôi trả thù đám đó giùm cậu không?

Ma Kết bên cạnh xen vô. Việc bọn anh luôn bị người khác hỏi thăm vì lí do cướp bạn gái người khác cũng không phải chuyện lạ nữa. Đa số đám con gái đó đều tự mình ảo tưởng, như kiểu fan theo idol vậy đấy. Nếu không phải ai cũng biết võ thì sớm đã bị đánh cho không có chỗ ngóc đầu lên được rồi. Mà việc hiểu lầm là chỉ đối với Thiên Yết và Bảo Bình, còn Ma Kết thì không hề oan uổng gì. Đối với anh thì người đẹp tự dâng đến cửa mà còn từ chối thì không phải là đàn ông. Không quan trọng là người ta đã có bạn trai hay chưa.
- Không cần.

Bảo Bình vốn không thuộc kiểu người thù dai, chuyện đã qua càng không muốn nhắc lại.Dù sao anh cũng không để đám đó vào trong mắt, chỉ là nếu họ còn gây sự thêm lần nữa. Thì chắc chắn Bảo Bình sẽ không bỏ qua.

- Mà hôm đó, ai là người đưa cậu vô đây vậy?

Thiên Yết thắc mắc.

Bảo Bình đang đọc sách nghe câu hỏi thì chợt dừng động tác. Ánh mắt có chút đăm chiêu.

- Ai mà biết được, khi tỉnh dậy đã thấy ở đây rồi.

Tuy rằng Bảo Bình vẫn nhớ rõ cái hôm trời mưa đó, nhưng mà lại không muốn nói ra. Vì dù sao ngoài cái tên " Nhân Mã " ra thì anh không biết gì về người đó cả. Hơn nữa trên đời biết bao người có tên như vậy. Thật tiếc vì lúc đó anh không thể mở mắt để nhìn cho rõ khuôn mặt của cô ấy. Thứ duy nhất anh thấy là bóng dáng chạy khuất dần trong màn mưa, nếu như anh biết cô ấy học trường nào thì thật tốt, nhưng vì mưa đã cản tầm nhìn nên lại không thấy rõ đồng phục.
- Suy nghĩ gì mà đăm chiêu vậy?

Ma Kết hua hua tay trước mặt Bảo Bình, thật hiếm thấy khi cậu ta trở nên như vậy. Trước giờ Bảo Bình trong mắt anh là một người thông minh và kiêu ngạo, hôm nay có thể chứng kiến một lúc hai điều ngạc nhiên là cậu ta bị đánh bầm dập và rơi vào trầm tư thế này thật khiến Ma Kết mở rộng tầm mắt.

- Không có gì, mà Cự Giải không đi cùng các cậu à?

Bảo Bình sực tỉnh khi nhìn nhận thấy ánh nhìn tò mò của Ma Kết và Thiên Yết đang hướng đến mình thì liền chuyển chủ đề.

- Hình như hôm nay Cự Giải bận việc. Có gửi lời hỏi thăm đến cậu đó.

Thiên Yết trả lời. Nhóm bọn anh gồm bốn người hay đi chung với nhau, và cũng là trung tâm của sự chú ý ở trường Hamasaki bởi vẻ bề ngoài và sức mạnh nữa. Từ nhỏ đã biết nhau do học cùng võ đường. Và dần trở nên thân thiết từ lúc đó do cả bốn người đều bị mọi người xung quanh nhìn với ánh mắt ghen tị. Cùng hoàn cảnh thì dễ kết bạn.
- Vậy à?

Bảo Bình cũng không hỏi thêm gì. Ma Kết và Thiên Yết ở lại nói chuyện với anh thêm một lúc thì cũng đi về.