Hôm nay là ngày thứ tư sau khi Lãnh Tử Tình đăng ký kết hôn. Sáng sớm, Lãnh Tử Tình đã rời giường. Cô phải thoát khỏi cuộc sống bị người khác coi như nữ đầu bếp này.

Vì thế, cô dậy từ sớm, làm cho mình một quả trứng ốp la. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thế nào lại vẫn thiếu quyết tâm, bởi vậy vẫn làm thêm một quả nữa, haizzz! Ai bảo trong từ điển của cô toàn là những "khái niệm" lương thiện chứ!

Tối qua cô đã có hẹn với Chu Nhân, hôm nay sẽ đi tắm suối nước nóng. Nhìn qua bầu trời một chút, khá là âm u, thời tiết thế này đi suối nước nóng quả là thích hợp.

Chu Nhân là một trong những người bạn chơi sơ sơ của cô. Đều là mấy tiểu thư nhà giàu, cả ngày nhàn rỗi vui chơi. Mặc dù cô không thường xuyên tụ tập cùng bọn họ, nhưng thỉnh thoảng cũng có tham gia. Trong mắt cô, mình và mấy cô ấy tuy rằng đều có xuất thân giống nhau, nhưng tuyệt đối không phải là cùng một kiểu người. Mà ở trong mắt mấy tỷ muội đó của cô, cô chẳng qua chỉ là một người bạn đi cùng trầm mặc, ít nói mà thôi! Có cô cũng không thừa, mà vắng cô cũng không thiếu! Nếu ngẫu nhiên mà thiếu một người thì sẽ liền nghĩ đến cô. Ai mà thấy buồn chán, gọi một cuộc điện thoại, hỏi thăm đôi ba câu, xem như là một thành viên trong nhóm. Có những người thật thích tạo cho mình một vòng luẩn quẩn, nhất là người giàu có. Mấy cô bạn đó là như vậy.

Sợ Cổ Dương thức dậy lại đi lên gọi cửa, để miễn bớt một vòng trình tự, Lãnh Tử Tình liền lấy trong túi ra một tập giấy nhớ, viết lên đó: Cổ Dương, tôi hẹn bạn đi ra ngoài, buổi chiều sẽ không về ăn cơm. Anh tự lo nhé!

Còn lại, cô căn bản cũng không hề nghĩ gì đến Lôi Tuấn Vũ, bởi anh ta đã từng nói qua, buổi tối sẽ không về nhà ăn cơm! So với Cổ Dương, Lôi Tuấn Vũ giống như không khí, đơn giản chỉ là cùng tồn tại trong một không gian với cô mà thôi! Dán tờ giấy lên bàn, Lãnh Tử Tình chọn một chiếc áo khoác lông giữ ấm, cầm theo áo tắm và đồ bơi, sau đó ra khỏi cửa.

Lôi Tuấn Vũ rời giường như thông lệ, xuống phòng Cổ Dương gõ cửa, không thấy có tiếng trả lời. Đẩy cửa ra xem thì phát hiện người kia vốn đã không có nhà. Sớm như vậy đã đi ra ngoài rồi?

Điện thoại kết nối xong, Lôi Tuấn Vũ hỏi thẳng vào vấn đề: "Cậu chết dí ở đâu vậy?"

"Ha ha, Vũ à! Một người bạn rủ mình tham gia buổi party. Cậu không ngại thì cũng tới đây đi, có vẻ rất thú vị." Giọng nói Cổ Dương trong điện thoại vô cùng vui vẻ.

"Đúng không vậy, cảm ơn lòng tốt của cậu! Tôi không thấy hứng thú!"

"Oh? Cậu cũng đừng coi thường buổi party lần này. Nói không chừng sẽ giúp cho Kiêu Dương của cậu thu lợi được không ít đâu!" Cổ Dương tiếp tục dụ dỗ nói.

Trầm mặc một lúc lâu sau, Lôi Tuấn Vũ hỏi: "Party gì vậy? Tổ chức ở chỗ nào?" Thương nhân làm sao lại có khả năng bỏ qua một cơ hội kiếm tiền nào đó… Nguồn: http://truyenfull.vn

Tắt điện thoại, khóe miệng Lôi Tuấn Vũ nhếch lên coi thường. Cái gì mà party chứ! Đúng là mấy người có tiền nhàn rỗi, không có trò gì chơi! Lại còn gọi là tiệc gặp gỡ cái gì nữa! Mấy ông già đại gia này đang thiếu đàn bà sao?! Chẳng qua là kiếm cớ, tìm cho mình một cái lý do hay ho! Lôi Tuấn Vũ mỉa mai nghĩ. So với bọn họ, anh vẫn còn thanh cao chán! Lôi Tuấn Vũ anh muốn tìm phụ nữ thật quá đơn giản, cũng chưa bao giờ phải che dấu mình thích nhất thể loại "ba vòng tiêu chuẩn"! Thay người yêu như thay áo mọi người cũng đều biết. Thử hỏi có người phụ nữ đứng đắn nào lại đến mấy buổi gặp gỡ hẹn hò kiểu này chứ?! Còn anh vừa đúng lúc hiện giờ đang thiếu một cái bạn giường, không ngại đi tìm một người, nhân tiện kiếm về mấy hợp đồng làm ăn luôn!

Đang định ra ngoài, đi ngang qua phòng ăn, một tờ giấy nhắn nhỏ màu vàng thu hút sự chú ý của anh. Trên đó là dòng chữ viết tay đậm nét, Lôi Tuấn Vũ không khỏi nhíu mày, chữ của Tử Tình lại phóng khoáng như vậy sao? Nhìn thế nào cũng không ra là chữ của phụ nữ! Kỹ năng có thể đem so với thư pháp gia!

Lời nhắn này là dành cho Cổ Dương, còn có đĩa trứng ốp la kia nữa. Ánh sáng chiếu vào màu vàng óng, lại thêm màu trắng kem của lòng trắng trứng, rất hấp dẫn! Khóe miệng Lôi Tuấn Vũ giật giật, yết hầu trượt xuống, cô gái kia! Vậy mà đi làm đồ ăn cho người đàn ông khác, sao lại không nghĩ đến việc làm cho chồng mình ăn chứ! Không hiểu một cơn tức giận từ đâu sinh ra, Lôi Tuấn Vũ đơn giản đặt mông ngồi xuống, bưng chiếc đĩa nhỏ lên ăn…