“Đây là giấy chứng nhận kết hôn của em trai tôi, người trẻ tuổi vừa mới kết hôn, còn đang trong thời kỳ tuần trăng mật” Anh nhàn nhạt giải thích.

Cảnh sát nhận lấy giấy chứng nhận kết hôn, cẩn thận xem xét, xác nhận là hàng thật giá thật, có đóng dấu nổi của cục dân chính trên giấy chứng nhận kết hôn.

“Không ngờ cậu hai lại khiêm tốn như vậy!
Thật xin lỗi, chúng tôi sai rồi!” Cảnh sát có chút ngạc nhiên, nhưng lại rất nhanh thừa nhận sai sót trong công việc của mình, trịnh trọng xin lỗi Lục Khải Dã.

Ngô Chính Quang thấy vậy có chút ngây người ra.

“Kết hôn? Không thể nào!” Anh ta tiến lên một bước đoạt lấy giấy chứng nhận kết hôn trong tay cảnh sát này, cái này, Lưu Cửu Nhạ? Chuyện này sao có thể chứ?”
Nhìn thấy bức ảnh chụp người phụ nữ nhàn nhạt ý cười Lục Khải Dã ôm bên cạnh, Ngô Chính Quang càng thêm cả kinh.

“Cái gì? Lưu Cửu Nhạ?” Chị Bình nghe thấy tên Lưu Cửu Nhạ cũng vội vàng chạy tới giật lấy giấy chứng nhận kết hôn trên tay Ngô Chính Quang xem.

“Đối tượng kết hôn của cậu hai không ngờ lại là Lưu Cửu Nhạ?” Nhìn thấy người trong bức ảnh, vẻ mặt cô ta khiếp sợ như thấy quỷ.

Sau đó, cô ta nhìn chằm chảm người đang trùm chăn trên giường.


“Lưu Cửu Nhạ, đến lúc này mà cô vẫn chưa chịu lộ diện sao?”
Cô ta sắp bùng nổ đến nơi.

Tuy rằng Lục.

Khải Dã bị giáng chức, nhưng thân phận anh †a vẫn còn đó, nhà họ Lục vẫn là doanh nghiệp hàng đầu Hà Thành.

Chỉ cần có thể gả vào nhà họ Lục, trở thành vợ của cậu hai nhà họ Lục thì cả đời sẽ không cần phải giao tranh, lo âu gì nữa.

Bởi vậy cô ta dùng hết cách này đến cách khác, khó khăn lắm mới có thể sắp xếp cháu gái mình là Nam Nam tiến vào công ty, nhân cơ hội Lục Khải Dã bị giáng chức để tiếp cận anh ta.

Cháu gái của cô ta tươi trẻ phơi phới, xinh đẹp như hoa, cô ta còn tự tin cho răng sau một thời gian ở chung, Lục Khải Dã nhất định sẽ bị chỉnh phục.

Thế nhưng, có nằm mơ cô ta cũng không ngờ tới, Lục Khải Dã lại im hơi lặng tiếng kết hôn với Lưu Cửu Nhạ, người phụ nữ từng bị vị hôn phu ruồng bỏ kia.

Tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm người trên giường.


Thế nhưng đợi thật lâu, Lưu Cửu Nhạ vẫn không dám xuất hiện, lúc này cô ta thật sự rất sợ hãi.

Không biết Ngô Chính Quang nghĩ tới cái gì, đột nhiên nở nụ cười nói: “Liệu có phải người trong chăn không phải Lưu Cửu Nhạ không! Cậu hai nhà họ Lục giấu vợ ra ngoài mua dâm sao?”
Anh ta tự tin cho rằng người trong chăn không dám lộ diện bởi vì cô ta căn bản không phải Lưu Cửu Nhạ.

Anh ta biết tính cách của Lục Khải Dã, cho dù đã kết hôn thì cũng không có khả năng anh chịu thủ thân như ngọc vì một người phụ nữ.

Lưu Cửu Nhạ vẫn luôn run rẩy sợ hãi không dám lộ diện, nghe được Ngô Chính Quang chửi bới ông xã mình như vậy, cuối cùng lấy hết can đảm, xốc chăn lên.

“Ngô Chính Quang, tôi chính là Lưu Cửu Nhạt” Tóc tai cô ta rối bù, gương mặt vì rúc trong chăn lâu nên đỏ bừng lên.

Lục Khải Dã nhanh chóng ôm cô ta vào ngực, cẩn thận giúp cô ta sửa sang lại tóc tai: “Cửu Nhạ, đừng sợ, chúng ta là vợ chồng hợp pháp, bọn họ dám làm gì chúng ta chứ?”
Hiện giờ chân tướng đã rõ ràng, chứng thực thân phận vợ chồng của bọn họ.

Cảnh sát lại một lần nữa đi tới trước mặt anh ta, trịnh trọng xin lỗi.

Thấy thái độ của cảnh sát như vậy, Lục Khải Dã cũng ngại nói thêm nữa: “Lần sau làm gì thì cũng nên tìm hiểu mọi chuyện cho rõ ràng trước đãi” Lục Khải Dã nhỏ giọng oán giận.

“Chúng tôi nhất định sẽ chú ý!”
Sau khi xin lỗi, cảnh sát lập tức rút lui.

Ngô Chính Quang và đám phóng viên đang định nhân cơ hội trốn đi thì bị Lục Khải Vũ chặn lại ở cửa..