“Em, Khải Dã, em cần thời gian!” Nghĩ tới việc sau này lại phát sinh chuyện như này, trong lòng Lưu Cửu Nhạ lại có chút sợ hãi.

Lục Khải Dã buông máy sấy xuống, xoay người Lưu Cửu Nhạ lại, để cô có thể nhìn thấy mình “Cửu Nhạ, chuyện hôm nay dọa em sợ rồi à?” Anh ta tràn ngập lo lẳng hỏi.

Trong lòng Lưu Cửu Nhạ vẫn còn sợ hãi, nhẹ nhàng gật đầu.

“Được rồi, anh tạm thời không chuyển qua.

Em đừng sợ” Nói rồi, anh ta kéo Lưu Cửu Nhạ tới bên giường.

“Ngủ một giấc thật ngon đi! Ngủ một giấc xong là không sao rồi” Anh ta tri kỷ chăm sóc nằm lên giường, sau đó đắp kín chăn cho cô.

“Đã vào thu rồi, trời lạnh, đắp chăn kín vào”
Đắp kín chăn xong, anh ta cũng không đứng dậy mà dùng hai tay chống đỡ trọng lượng của cơ thể, nhìn chăm chú vào Lưu Cửu Nhạn: “Vợ à, em có chắc đêm nay muốn ngủ một mình không?”
Lưu Cửu Nhạ gật gật đầu: “Em..” Những lời còn lại đều chìm trong nụ hôn của Lục Khải Dã.

Nụ hôn của anh nhẹ nhàng, tỉnh tế, như mang theo ma lực vô hạn, khiến cả người Lưu.


Cửu Nhạ bắt đầu mê muội, đắm chìm trong đó.

Không biết hôn bao lâu, anh mới buông cô ra, mặt mũi tràn đong đầy ý cười hỏi: “Vợ à, em vẫn để anh đi sao?”
Lưu Cửu Nhạ đã bị hôn tới mức không nghĩ được cái gì, lắc đầu trong vô thức.

Lục Khải Dã nhân cơ hội đó nhấc chăn bông lên, chui vào.

“Cửu Nhạ, nói em yêu anh!” Dưới ánh đèn ngủ màu vàng mờ ảo, giọng nói trầm khàn của Lục Khải Dã tràn đầy sự quyến rũ vô hạn.

“Khải Dã, em yêu anh!” Lưu Cửu Nhạ nhắm mắt, thẹn thùng, âm thanh dịu dàng như nước.

“Cửu Nhạ, anh cũng yêu eml”
Vào một đêm đầu thu, khi gió thu dần lạnh, trong căn hộ diện tích chưa tới bảy mươi mét vuông này, câu chuyện tình yêu của Lục Khải Dã và Lưu Cửu Nhạ chính thức bắt đầu.

Gia đình Mộ Dung ở trong bệnh viện tư nhân ở Hà thành, Long Anh Vũ cả ngày dính lấy Lý Mộc Tháp, mua cho anh một bộ sách y khoa tương đối đầy đủ dành cho lứa tuổi thanh thiếu niên.

Ngoài ra còn có máy chơi game, transformers và các đồ chơi khác mà các bé trai thích “Mộc Tháp, chú sợ con thấy chán nên đặc biệt mua cho con đó, có thích không?” Anh đặt tất cả lên trước giường của Lý Mộc Tháp.


Đôi mắt của Lý Mộc Tháp xuất hiện một chút bất ngờ nhưng bé nhanh chóng kiềm chế lại: “Chú, không cần đâu ạ, mẹ cháu bảo không được tùy tiện nhận quà của người khác”
Lý Mộc Tháp hiểu chuyện như vậy càng khiến Long Anh Vũ trong lòng yêu thích.

Anh nhớ tới bản thân khi còn nhỏ.

Khi anh chưa được ba tuổi, mẹ ruột của anh đã gửi anh cho họ hàng bên ngoại, anh luôn nghĩ họ là bố mẹ ruột của mình.

Đôi vợ chồng nông thôn giản dị coi anh như ruột thịt cũng dạy anh như này.

Thật ra, nói tới thì thân thế của anh và Lý.

Mộc Tháp có phần giống nhau.

Nhìn thấy Lý Mộc Tháp anh lại nhớ tới bản thân hồi nhỏ.

Lý Mộc Tháp thấy vẻ mặt anh có chút cô đơn nên quan tâm hỏi: “Chú ơi, chú sao thế ạ?
Có phải cháu không nhận quà của chú nên chú không vui không?
Long Anh Vũ ngồi xuống trước mặt cậu bé, cúi đầu, cảm xúc trong lòng cuộn lên, ngẩng đầu, nước mắt đã đong đầy trong mắt.

Lý Mọc Tháp sửng sốt: “Chú ơi, chú, sao chú lại khóc?”
Long Anh Vũ giả vờ vội vàng lau nước mắt: “Không có, không có gì.

Chỉ là nhìn thấy cháy, đột nhiên nhớ tới con trai chú thôi!”.