Sau đó, đưa tóc bọn họ cho nhân viên công tác.

Đương nhiên, thứ anh ta đưa cho nhân viên không phải tóc của mình mà là tóc của Lục Khải Vũ đã giấu sẵn ở cổ tay áo.

“Mộc Tháp, kết quả sẽ có nhanh nhất sau ba tiếng nữa, thân thể con vẫn còn yếu, chúng ta về bệnh viện trước được không?” Khi đối mặt với Lý Mộc Tháp, giọng nói của Long Anh Vũ dịu dàng như một người bố thật sự.

Lý Mộc Tháp gật đầu, nói thật, lúc này trong đầu cậu bé có chút kích động, mâu thuẫn.


Nếu giám định kết quả cậu bé thật sự là con của Long Anh Vũ, thì cậu bé phải làm sao bây giờ?
Rời khỏi bố mẹ nuôi để trở về với bố mẹ ruột của mình sao?
Thế nhưng bố mẹ từ nhỏ đã hy sinh cho cậu bé rất nhiều, nếu cậu bé rời đi, họ nhất định sẽ rất đau lòng.

Chiếc xe thong thả vững vàng đi về phía bệnh viện tư nhân của nhà họ Mộ.

Long Anh Vũ liếc mắt một cái đã nhìn ra sự mâu thuẫn trong lòng Lý Mộc Tháp, năm lấy cánh tay nhỏ nhắn, gầy guộc của cậu bé: “Mộc Tháp, bố sẽ tôn trọng lựa chọn của con, nếu con không muốn rời xa bố mẹ nuôi, bố cũng sẽ không ép buộc con.”
Không nhờ anh ta lại mặt dày tựu cho là mình là bố của Lý Mộc Tháp, Lý Mộc Tháp có chút không thích ứng được: “Chú Long, kết quả giám định còn chưa có, tất cả còn chưa chắc chắn đâu! Chú có thể đừng nói như vậy không, cháu có chút không quen!”
Trên mặt Long Anh Vũ có chút xấu hổ, có điều rất nhanh vội vàng điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Mộc Tháp, mọi người đều nói huyết mạch tương liên, từ lần đầu tiên gặp con bố đã cảm thấy thân thiết, nhịn không được mà muốn quan tâm con, che chờ con, con nhất định là con của bố không sai được!”
Thấy anh ta tự tin như vậy, trong lòng Lý Mộc Tháp càng thêm rối loạn.

“Nếu chú thật sự là bố ruột của cháu, chú sẽ đưa cháu đi sao?” Cho dù hai người mới ở chung chưa tới hai ngày, nhưng cậu bé có thể nhìn ra, người đàn ông trước mắt này vô cùng có tiền và địa vị.

Long Anh Vũ chân thành nhìn tôn trọng quyết định của con.


Bố biết mẹ con Triệu Hồng đã mang thai, cô ấy sẽ có một đứa con riêng của mình, nếu con đồng ý đi theo bố, bố nhất định sẽ bồi thường cho họ, để bọn họ sống không lo cơm áo cho cuộc sống sau này”
Vì Lý Mộc Tháo, anh ta đã bảo Đại Long Vương điều tra rõ ràng tin tức của hai vợ chồng Lý Minh.

Lý Mộc Tháp cúi đầu: Bố của cháu vì muốn làm phẫu thuật cho cháu mà phải vay nhà họ Lục gần một tỷ đồng, bọn họ phải làm việc ở nhà họ Lục ít nhất năm năm mới có thể trả hết nợ”
Long Anh Vũ ôm lấy cậu bé: “Chuyện này con yên tâm, bố sẽ giúp bọn họ trả hết nợ nhà họ Lục, để cuộc sống sau này của họ được tự do và dễ dàng hơn, nếu họ còn muốn sống ở Hà Thành, bố sẽ mua phòng cho bọn họ, mỗi tháng đều chu cấp sinh hoạt phí cho họ.

Mẹ của con cũng xem như là sản phụ cao tuổi, bảo cô ấy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cho tốt, bố sẽ tìm một bảo mẫu tốt tới chăm sóc cô ấy!”
“Bọn họ đã cứu con bố, còn giáo dục con bố tốt như vật, cho dù phải giao hết sản nghiệp của Long Anh Vũ bố cho họ, bố cũng không chút do dựt”
Anh ta tràn đầy chân thành, tha thiết tình cảm nói một tràng khiến khóe mũi Lý Mộc Tháp có chút cay cay, cậu bé vòng tay nhỏ ôm lấy Long Anh Vũ: “Chú, cảm ơn chú!”

Long Anh Vũ tràn đầy yêu thương xoa xoa ‘ố là bố của con, những điều này là điều bố nên làm”
Nói rồi, anh ta nâng lên khuôn mặt nhỏ gầy guộc của Lý Mộc Tháp, tình cảm chân thành ta thiết có thể so được với diễn viên thực thụ: “Mộc Tháp, chỉ cần con bình an khỏe mạnh, bảo bố làm gì bố cũng cam tâm tình nguyện!”
Lý Mộc Tháp dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ chưa tới bảy tuổi có tâm hồn đơn thuần, rất nhanh đã bị Long Anh Vũ mê hoặc, cảm động đến nỗi rơi lệ, bổ nhào vào lòng Long Anh Vũ: “Bố, con cảm ơn bố!”
Tiếng gọi “bổ” chạm tới cả đáy lòng Long Anh Vũ, anh ta chậm rãi vươn ty, ôm chặt lấy cơ thể nhỏ bé gầy yếu của Lý Mộc Tháp.

“Con ngoan của bố!”
Cuộc đời này, anh ta vì có bệnh kín mà không có duyên với việc có con, từ nay về sau, Lý Mộc Tháp chính là con trai ruột của Long Anh Vũ anh ta!.