Dịch: Nguyễn Hạ Lan
'NHỚ ĐI XEM NGÀY TỐT...'
***
Khoảnh khắc nhìn thấy Kiều Mộ, tâm trí Ngân Kiều đột nhiên trống rỗng, cô ta khựng bước, đứng sững lại. Sự ung dung và bình tĩnh lúc mới tới sụp đổ như tuyết lở trong nháy mắt.
Mái tóc đen nhánh của Kiều Mộ buông xõa, cô nhàn nhã làm ổ trên sô pha, tay bưng cái đĩa, tay kia cầm tăm, thong dong nhai đồ ăn.
Khuôn mặt cô hệt ngày thường, nhưng nhìn kĩ vẫn nhận ra được trên gương mặt ấy đượm sắc hồng phơn phớt.
Hai tay buông thõng bên hông của Ngân Kiều siết thành nắm đấm, khẽ run rẩy. Cô ta cực lực khống chế sự đố kị: "Bác sĩ Kiều yêu nghề thật đấy! Muộn thế này còn... phục vụ tận nơi."
"Anh ấy khá đặc biệt. Bất kể ban ngày hay ban đêm, tôi đều có thể làm... phục vụ tận nơi." Kiều Mộ nhướng mày, cô cố ý dừng lại một thoáng, sau đấy bỏ múi măng cụt cuối cùng vào miệng, rồi giơ cái đĩa, trông về phía Tiêu Trì.
Đôi mắt lòng trắng lòng đen rõ ràng sáng long lanh với ánh nhìn khiêu khích. Tiêu Trì suýt nữa 'đứt phanh'. Trước đây, đúng là không phát hiện cô nói chuyện 'đau tim' thế này.
"Vừa khéo, tôi cũng không được thoải mái lắm. Bác sĩ Kiều cũng xem cho tôi chút!" Ngân Kiều cố gắng điều chỉnh sắc mặt, cô ta tươi cười, ánh mắt sâu hun hút chiếu thẳng vào Kiều Mộ.
Đặt đĩa xuống bàn, Kiều Mộ rút khăn giấy lau tay, cũng không tiếp lời.
Tiêu Trì cau mày, cơ nơi khóe mắt giần giật dữ dội. Anh giơ một cánh tay, tóm lấy bả vai Ngân Kiều đẩy cô ta ra ngoài, "Ở đây không có việc của cô."
'Rầm' một tiếng, cửa đóng sập. Mu bàn tay Ngân Kiều đụng phải tay vịn cầu thang, tê rần. Cơn lạnh lẽo từ lòng bàn chân dâng lên, dần dần tràn vào tim.
Sự cự tuyệt của anh xưa nay luôn nghiêm túc, chỉ có mình cô ta tưởng đó là đùa vui....
Trong phòng, bầu không khí yên tĩnh lạ thường.
Kiều Mộ ôm cánh tay, lười biếng ngả người trên sô pha. Cô giấu đi nét cười nơi đáy mắt, khẽ nhấp môi nhìn Tiêu Trì và chẳng nói một lời.
Dáng vẻ tới 'bắt gian' của Ngân Kiều, quả thực khiến cô rất khó chịu, tuy rằng họ chỉ đang hôn tương đối kịch liệt, vẫn chưa đến bước kia. Nhưng nom bộ dạng nín nhịn chật vật của Tiêu Trì, tự dưng cô lại buồn cười.
"Ghen à?" Tiêu Trì bước đến, ôm Kiều Mộ vào lòng mà cười gượng.
Lúc Kiều Mộ im lặng, từ sợi tóc tới móng chân tỏa ra sự lạnh lẽo bức người, đôi mắt như gương, soi thấu con người ta, không giữ lại bất cứ góc chết nào.
Chút 'ham muốn' còn sót của Tiêu Trì sớm đã tan biến giữa cái nhìn lặng lẽ của cô.
"Muộn rồi, em phải về kẻo ông nội lo." Kiều Mộ đẩy anh ra. Cô búi lại tóc, cài cây trâm được tìm thấy trên sô pha để giữ chặt búi tóc.
"Trước khi đi bôi thuốc hộ anh cái đã!" Tiêu Trì sán đến, ấn lên má cô một nụ hôn, rồi đứng dậy mở tủ TV, lấy hòm thuốc gia đình ra.
Đợi anh ngồi xuống, Kiều Mộ vén áo phông của anh lên. Vết thương sau lưng đã hơi mưng mủ, may mà không nghiêm trọng lắm. Rút tay về, cảm xúc không vui biến mất chóng vánh. Cô bảo: "Anh cởi áo đi, nằm tử tế."
Tiêu Trì nghiêm chỉnh làm theo, nhưng thầm thở phào nhẹ nhõm. Thời tiết nóng nực, bận rộn nên quên béng làm sao ngừa viêm nhiễm cho vết thương, mưng mủ rồi cũng mặc kệ, chẳng nghĩ tới còn có tác dụng khác.
Kiều Mộ lấy cồn i ốt và tăm bông, cố gắng bóp mủ trên lưng anh. Cô lục trong túi quần ra một lọ thuốc con con, tẩm thuốc bột vào tăm bông, bôi lên vết thương: "Thuốc trị ngoại thương ông nội điều chế, có thể đẩy nhanh quá trình lành da."
Lúc đến định đưa cho anh, sau đấy... quên mất!
"Anh nhớ hồi trước ông cũng nhận bệnh nhân đến điều trị nội trú tại Nhân Tế Đường, sau này sao lại thôi?" Tiêu Trì lim dim mắt đầy khoan khoái.
Tay cô rất lạnh, dán vào như tảng băng, mát đến tận đáy tim.
"Em không rõ. Sau khi mặt em xảy ra vấn đề thì ông không nhận bệnh nhân ở lại nữa. Về sau, ngành đông ý 'tha hóa' kinh khủng, anh em lo sẽ có chuyện nên cũng không để ông nội nhận." Kiều Mộ nhàn nhạt đáp.
Nằm bò một lúc, Tiêu Trì lại ngứa ngáy trong lòng: "Xong chưa em?"
"Xong rồi. Em thu dọn hòm thuốc đã!" Kiều Mộ vứt bông tăm, bảo anh nằm úp như vậy, không được cử động trong 10 phút.
Tiêu Trì nghiêng đầu, đôi mắt đen thâm thúy khép hờ. Nhìn cô lần lượt thu dọn hòm thuốc gọn gàng, lòng anh lại 'rộn ràng'.
Kiều Mộ cất cả lọ thuốc bột vào, đóng nắp hòm thuốc, để lại vào tủ TV.
Di động quẳng trên bàn trà lần nữa có cuộc gọi tới. Tiêu Trì khẽ động đậy, vừa định bò dậy thì bị cô nhéo vào cổ, nhấn anh nằm yên chỗ cũ: "Chưa hết 10 phút!"
Giọng điệu cảnh cáo.
"Tay em luyện tập nên mới được vậy hả?" Tiêu Trì không biết xấu hổ lại toan ngồi dậy. Mới thoáng nhúc nhích, Kiều Mộ liền tăng lực tay, lần nữa nhấn anh xuống. Từ trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói lành lạnh của cô: "Vẫn đang luyện."
Vẻ đắc ý rõ mồn một, khiến Tiêu Trì ngoan ngoãn hoàn toàn.
Nhận lấy di động Kiều Mộ đưa, anh nằm bò nghe máy: "Tình hình thế nào?"
"Hoàng Viện bên này đã có manh mối mới, giờ tôi đang về cục báo cáo với sếp phó Lương. Khoảng nửa tiếng nữa sẽ đến." Tiếng Tam Nhi vang lên, phấn khích lạ kì.
Tiêu Trì đáp 'ờ'. Điên mất thôi, hết người này tới người khác, cứ như thể cố ý phá thối anh vậy.
Nom sắc mặt Tiêu Trì có gì đó không đúng, mắt Kiều Mộ lại ánh lên niềm vui, còn cố tình trêu anh: "Nhớ đi xem ngày tốt đấy nhé!"
"Về anh nhất định phải 'chỉnh đốn' em mới được!" Tiêu Trì nghiến răng.
Kiều Mộ nhướng mày. Cô đứng dậy sửa sang quần áo chỉnh tề, đoạn cúi người cầm túi xách, quay gót đi luôn: "Ngủ ngon!"
Giọng điệu thiếu 'trừng trị' đây mà. Tiêu Trì nhảy phắt dậy hòng đuổi theo Kiều Mộ. Không ngờ, cô như thể nhìn thấy anh, nhoáng cái đã ra khỏi nhà, tiện tay đóng cửa vào.
Khóe môi Tiêu Trì co rút, anh quay lưng cầm di động và bao thuốc vứt trên bàn trà, mặc áo rồi mau mau xuống lầu.
Kiều Mộ đã quay xong xe. Cô vẫy vẫy tay với anh. Chiếc xe phun cho anh một luồng khói ống xả, nghênh ngang rời đi.
Tiêu Trì híp mắt đứng một lúc, bỗng chốc bật cười.
Em chờ đấy!
....
Về đến nhà, Kiều Mộ tắm rửa, trèo lên giường trằn trọc mãi không ngủ nổi. Khép mi, bên tai toàn là giọng nói của Tiêu Trì. Sáng sớm rời giường, cô vác cặp mắt thâm quầng đến khiếp, đánh cọc gỗ nửa tiếng, bấy giờ cảm giác toàn thân không có sức lực mới tan bớt.
Hôm nay, Kiều Huy dẫn chị dâu về. Ngoài miệng, ông nội bảo không có thằng cháu Kiều Huy này, nhưng trong lòng ông lại thương chết đi được.
Sáng ra, ông nội cũng không đi dạo, thức dậy thì đánh một bài quyền. Dì Lưu vừa tới liền chỉ huy Kiều Mộ dọn dẹp nhà cửa.
Kiều Mộ nhoài lên song chắn của cầu thang nhìn một chốc, sau đấy qua phụ giúp. Hôm thứ Sáu, cô đã đi làm xét nghiệm dây thần kinh, dây thần kinh trên mặt cô đã bắt đầu có phản ứng. Mạnh Trường Phong đề nghị cô trước hết ngừng châm kim một thời gian, đổi sang dùng thuốc bôi để xem có hiệu quả không.
Cô cũng nghĩ đề nghị này không tồi, nên đã lấy thuốc về và đang trong quá trình thử nghiệm.
9 giờ hơn, Trương Dương một mình tới phòng thuốc đông y, ấp úng hỏi thăm Kiều Mộ, rốt cuộc Hoàng Viện bị thằng khốn kiếp kia bắt nạt chưa?
"Chưa. Em không tin cô bé, chẳng lẽ cũng không tin sự thật chính mắt mình nhìn thấy sao?" Kiều Mộ cầm giẻ lau, giọng điệu nghe ngóng: "Cãi nhau à?"
Trương Dương gật đầu rồi ra ngoài: "Em còn phải đến lớp học thêm."
"Trương Dương!" Kiều Mộ gọi cậu ấy lại: "Yên tâm chuẩn bị thi Đại Học đi, đừng nghĩ nhiều quá!"
Trương Dương chợt dừng bước, cậu ta ngoảnh đầu, thấp giọng vịt đực: "Em sẽ cố gắng trở thành người mà cô ấy có thể dựa vào."
Mắt Kiều Mộ nhiều thêm sự tán thưởng: "Chị tin ở em!"
Tình yêu tuổi niên thiếu luôn trong sáng và đầy ắp những hi vọng tốt đẹp, thật khiến con người ta ngưỡng mộ. Thế giới của người lớn khá giả dối, cái gì cũng có thể đặt lên bàn để nói, từ nhà cửa, xe cộ, tiền, trẻ con. Thứ nào cũng cần tính toán chi li.
Hai mắt Trương Dương sáng rỡ, cậu ấy vẫy tay với Kiều Mộ, nhảy ra khỏi cửa lớn hệt con khỉ, trèo lên chiếc xe đạp leo núi của mình, nhấn pê - đan rời đi.
Ánh Mặt Trời chói lóa, chiếc xe đạp leo núi vẽ nên một đường cong phóng khoáng trên đường, chớp mắt đã biến mất ở đầu bên kia.
Kiều Mộ tần ngần nhìn một lát, sau đó cô gọi cho Tam Nhi để hỏi về tình hình của Hoàng Viện. Hiện tại, cảm xúc của cô bé rất không ổn định, còn cãi nhau với Trương Dương. Có điều, mong sao con bé đừng tìm đến cái chết nữa.
Nghe nói Ngân Kiều đã tìm bác sĩ tâm lí tư vấn cho Hoàng Viện, Kiều Mộ cũng nhẹ lòng hơn. Cô dặn dò một câu 'chú ý an toàn' và kết thúc cuộc gọi.
Hôm nay Nhân Tế Đường đóng cửa, chuyến bay của Kiều Huy hạ cánh lúc 3 giờ chiều. Kiều Mộ đến sân bay trước cả nửa tiếng, cứ vài phút lại xem đồng hồ một lần.
Gần 3 giờ, xe của Tần Bân xuất hiện. Anh ta bước xuống, lặng lẽ đi tới bên cạnh Kiều Mộ. Tần Bân không nói một lời, nhưng niềm vui lại hiển hiện trong mắt.
Đây là lần đầu tiên Kiều Mộ cùng Tần Bân chờ chuyến bay của bố mẹ anh ta, và có lẽ cũng là lần cuối cùng. Nhớ tới Tiêu Trì, ánh cười trên mặt Kiều Mộ dần dần đọng lại bên môi. Đôi mắt cô dịu đi.
Kiều Mộ làm gì cũng rất có chính kiến, một khi đã quyết định thì không ai có thể lay chuyển nổi. Trừ khi, tự cô từ bỏ.
Nghĩ vậy, Tần Bân vô thức mở miệng: "Kiều Mộ."
'Hửm', Kiều Mộ quay sang nhìn anh ta. Đúng lúc ấy, di động có cuộc gọi, cô xua xua tay với Tần Bân, đi sang bên nghe máy. Lời Tần Bân định nói nghẹn trong cổ họng, anh ta đành nuốt xuống.
Kiều Mộ nhận điện thoại của Tiêu Trì, cô quét mắt một vòng xung quanh, chẳng phát hiện thấy anh. Cô thoáng mím môi, "Đón người! Sao anh biết em đang ở sân bay?""
Bên tai yên ắng hẳn, kèm theo tiếng kéo ghế ra. Một thoáng sau, giọng Tiêu Trì lần nữa vang lên, "Chú ý lái xe an toàn! Đợi anh đến tìm em!"
Kiều Mộ nhíu mày, chưa kịp buông lời trêu chọc thì đầu dây bên kia đã cúp máy.
Trở lại, Kiều Huy một tay kéo vali, tay kia nắm tay chị dâu, đầu mày khóe mắt đều thấm đượm ý cười, đi sau các hành khách khác chậm rãi ra khỏi nhà ga sân bay.
Kiều Mộ vẫy vẫy tay, nhẹ nhàng cất bước tiến lên đón: "Em chào chị dâu."
"Vẫn đen lắm. Sao em chịu được thế?" Nhiếp Lan ôm Kiều Mộ một cái, thì thầm ca thán bên tai cô: "Anh em ki thật đấy! Có cây trâm cũng chẳng mua cho chị."
"Công nhận ki lắm ạ! Em cũng có mỗi cây trâm làm thù lao thay anh ấy trông coi gia nghiệp này chị!" Đôi mắt Kiều Mộ đong đầy niềm vui.
Nhiếp Lan vỗ vỗ cô, nói với giọng cảm thông: "Nói vậy chị vẫn đỡ hơn em, được thêm một vệ sĩ cá nhân với cả đầu bếp riêng."
Kiều Mộ gục trên vai Nhiếp Lan giả bộ tủi thân: "Lương tâm chị không biết đau ư?"
"Không biết!" Nhiếp Lan hả hê cười lớn.
Kiều Huy buồn cười, lắc đầu. Anh bỏ hành lí vào trong cốp xe, lấy chìa khóa trên tay Kiều Mộ, phụ trách làm tài xế, để em chồng và chị dâu chuyện trò tâm sự.
Qua cửa kính xe, Kiều Mộ liếc nhìn Tần Bân và bố mẹ anh ta, rồi kể với Kiều Huy chuyện tối nay cùng dùng bữa.
"Có thể tham khảo kiến của ông nội. Nhưng mấu chốt vẫn là em. Mặc kệ chọn ai, em cũng phải suy nghĩ tỉ mỉ đến tất cả những hậu quả mà lựa chọn này mang lại." Kiều Huy nghiêm túc giảng giải: "Yêu đương cũng được, kết hôn cũng được, không khác gì giải đề, đều phải suy nghĩ cặn kẽ, không thể dựa vào phán đoán chủ quan."
"Tóm lại, em trong mắt anh chính là đề thi hả?" Nhiếp Lan cắt ngang lời Kiều Huy, chị ấy tủm tỉm cười ôm lấy Kiều Mộ, gác cằm lên vai cô: "Đừng nghe loại người chỉ yêu đương một lần như anh trai em! Nói linh tinh đó em!"
Kiều Mộ gật đầu, ánh cười chứa chan nơi đáy mắt.
Trong lòng Kiều Huy, Nhiếp Lan không chỉ là một đề thi khó giải, giải từ năm nhất Đại học tới tốt nghiệp thạc sĩ, rồi đi làm, cơ mà trước mắt cũng chỉ là giành được thắng lợi mang tính chất giai đoạn.
Về đến nhà, chuyện trò một lúc thì Kiều Huy lái xe đưa Nhiếp Lan đi mua đồ. Kiều Mộ ở lại nghe ông nội luôn miệng Nhiếp Lan tốt thế này, Nhiếp Lan tốt thế nọ. Vừa mới gặp mà địa vị của chị ấy đã vượt xa cháu gái ruột là cô đây.
Gần đến giờ, Kiều Mộ sang mượn xe Hứa Thanh San, chở ông nội qua đó.
Tần Bân và bố mẹ anh ta tới sớm, một nhà ba người chờ trước cửa nhà hàng Xuân Bốn Mùa. Trông thấy ông cụ Kiều, họ liền nhiệt tình chào hỏi.
Kiều Mộ thờ ơ đứng cạnh Tần Bân, chờ họ hàn huyên.
Đứng một lát, láng máng có thứ cảm giác bị theo dõi, Kiều Mộ xoay đầu nhìn về phía đối diện theo phản xạ.