Làm chứ!
A Kiều phụng phịu: “Em phải nghĩ đã.


“Được.

” Hạng Vân Độc vuốt nhẹ tóc cô, anh biết cô có rất nhiều bí mật, anh chờ cô nghĩ kỹ.

A Kiều ăn bữa sáng xong, Hạng Vân Độc đưa cô đến trường, thả cô ở bên đường như thường lệ: “Tối hôm nay chúng ta ăn lẩu, anh sẽ mua rau và thịt, chúng ta ăn ở nhà.


Lúc nào anh cũng rất bận, sau khi hai người chính thức trở thành bạn trai bạn gái, đến một lần hẹn hò cũng không có, Hạng Vân Độc hy vọng khiến cô vui vẻ, sau đó bọn họ phải nói chuyện xem phải nuôi ma và hồ ly tinh như thế nào.

A Kiều rầu rĩ buồn bã, nghe thấy những lời này mới mỉm cười, cô gật đầu: “Như thế cũng được.


Rõ ràng là trong lòng rất vui nhưng lại phải tỏ ra mình thế này là nhượng bộ rồi, Hạng Vân Độc coi thế này là sự ngượng ngùng của cô gái trẻ, vừa buồn cười vừa không kiềm chế nổi xoa đầu cô.

A Kiều “Ai nha” một tiếng, giơ tay che tóc, bĩu môi, xoa hỏng hết cả kiểu tóc rồi.

Hạng Vân Độc bật cười, nhìn cô vừa tức tối lại vừa yêu kiều thế này, làm sao mà tức giận nổi nữa?
Anh thầm lắc đầu, tự nói với mình, thôi, thôi.

A Kiều đeo ba lô đi vào cổng trường, Trịnh An Ni đi đằng trước, A Kiều định hỏi cô nàng một chút xem video lan truyền thế nào rồi đã thấy bước chân cô nàng khựng lại, rẽ vào một ngõ nhỏ sau trường.

A Kiều tò mò, theo sau Trịnh An Ni đi vào ngõ nhỏ, nghe thấy cô nàng gào lên: “Các người làm cái gì thế!”
Trịnh An Ni nhìn thấy hai người kéo một nữ sinh năm thứ nhất kéo tới ngõ sau, cô gái kia hơi hơi giãy giụa, bị hai kẻ một trái một phải kẹp chặt cánh tay.

Cô nàng nhìn quanh, có người thấy nhưng quay đầu giả vờ như không thấy, có người căn bản không chú ý, cúi đầu học từ tiếng Anh.

Cứ như thế, cô gái kia bị kéo vào ngõ sau.

Trịnh An Ni cắn răng bực tức, cũng chẳng biết dũng khí từ đâu sinh ra, cứ như thế đi theo vào, thấy hai người kia đẩy cô gái vào ven tường.


“Mang tiền đến chưa?” Đứa con gái nhuộm tóc highlight đỏ đưa tay vỗ vỗ vào mặt cô gái, “Ba ngàn, thiếu một đồng cũng không được đâu đấy.


Đây là trấn lột.

Trịnh An Ni hét lên một tiếng, sau đó mới thấy trong ngõ còn mấy người nữa, bọn họ đứng ở góc tối nên cô nàng mới không nhìn thấy, bọn chúng lừng lững đi ra, nhìn cô nàng.

Vốn là hai đấu hai, chạy trốn thì chưa chắc đã thua, giờ hai đánh mấy, Trịnh An Ni liền cuống.

Mấy người kia nghe cô nàng hét lớn, còn tưởng cô nàng ghê gớm thế nào, kết quả là khí thế yếu đi nhanh chóng như thế, kẻ cầm đầu xem xét đầu tóc, ba lô và giày dép của Trịnh An Ni, đưa mắt trao đổi với những người còn lại.

Ý là, đứa này tự dẫn xác đến đây.

Đứa con gái tóc đỏ đưa tay ra, kéo Trịnh An Ni vào theo: “Nó nợ tiền bọn tao, nợ thì phải trả, chuyện đương nhiên chứ nhỉ, mày thế này là chan hòa với bạn học, có phải là muốn trả thay nó không?”
Nói xong, gã sai người mở ba lô Trịnh An Ni ra.

Trịnh An Ni lập tức nổi giận, cô nàng đã mất nước thần rồi, nhất định không thể để người khác chạm vào ba lô da dê của cô nàng nữa!
Cô nàng ôm ba lô, xô đẩy mấy phát, một đứa tóc vàng trong đó lôi một con dao nhỏ ra, khua khua dao hỏi cô nàng: “Mày muốn ba lô hay là muốn mặt nào?”
Con dao kia lập tức bay vọt ra ngoài, cắm thật sâu vào tường, mấy tên côn đồ đều cười ha ha: “Mày bị ngu à, đến dao cũng run tay làm rơi.


Tóc vàng cảm thấy mất hết mặt mũi, đưa tay định rút con dao ra nhưng toàn bộ con dao đã cắm sâu vào tường gạch, chỉ có chuôi dao còn ở bên ngoài, gã cố thế nào cũng không rút ra được.

Chẳng biết từ khi nào A Kiều đã đứng phía sau bọn chúng: “Cô ấy nợ các người tiền gì thế?”
Cô gái vốn co rúm cả người thành một đống, nghe thấy giọng nói này bèn ngẩng đầu lên, để lộ khuôn mặt, hóa ra là người quen, con gái Hàn Cương, Quan Hiểu.

Bị bắt nạt như thế, đến Trịnh An Ni còn khóc nhưng cô bé lại không khóc, đôi mắt nhìn thấy A Kiều bèn sáng bừng lên.

Nhưng ba cô gái như bọn họ làm sao đánh thắng được cả đám lưu manh này bây giờ?
“Đại ca, cậu đến rồi!” Trịnh An Ni mừng phát khóc, buột miệng thốt ra.

Mấy tên côn đồ cười to, A Kiều còn thấp hơn Trịnh An Ni nửa cái đầu, cao tầm tầm Quan Hiểu, thế mà lại là đại ca à? Cười rụng răng mất thôi.


Đứa con gái tóc đỏ không kiêng dè gì, chăm chú xem xét A Kiều từ đầu đến chân, nhận ra: “Lần trước đứa làm hỏng chuyện của bọn tao chính là mày đúng không?” Lần trước bọn chúng cũng bắt được Quan Hiểu, tiền còn chưa vào tay mà đã bị một cảnh sát trẻ chặn lại.

Bọn chúng cũng biết cha Quan Hiểu là cảnh sát, cho rằng đó là Quan Hiểu cố ý gọi tới, nói lần đó lúc chạy trốn bị trẹo chân, đòi Quan Hiểu 3000 tiền thuốc men.

Nhà nó giàu như thế, 3000 đối với nó mà nói chỉ là muỗi thôi.

Nhưng lần này Quan Hiểu không đưa cho bọn chúng tiền, ả vốn định bảo có bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu, giờ một đồng cũng chẳng có, mấy đứa bọn chúng quyết định tới tìm cô bé gây phiền toái, không chịu đưa thì chụp ảnh quay video, xem cô bé có đưa hay không.

Đứa con gái tóc đỏ nói: “Tiền thuốc men kia cũng có một phần của mày đấy, mày cũng đưa ít đi, không nhiều lắm, giống nó là được.


A Kiều đẩy tay đứa con gái tóc đỏ ra, đi tới cạnh tường, dùng hai ngón tay cầm chuôi dao, nhẹ nhàng rút dao từ trong tường ra, cứ như thể dao cắm trong miếng đậu phụ.

Mấy kẻ kia trợn mắt há mồm.

A Kiều ném dao xuống đất, bước lên một bước, giẫm lên dao nghiến mấy cái.

Lưỡi dao bằng thép có thể nhìn được bằng mắt thường, cong.

Mấy kẻ kia trố mắt ra nhìn, ý cười đóng băng trên mặt, A Kiều quét mắt liếc nhìn bọn chúng: “Vẫn đòi tiền à?”
Đứa con gái tóc đỏ lùi lại hai bước, bị giá trị vũ lực kinh người của A Kiều làm cho sợ hãi nhưng vậy mà vẫn có người chưa tin, cảm thấy khi nãy không rút được dao ra là do tóc vàng quá yếu.

Thằng tóc xanh cứng đầu cứng cổ bước tới, định khiến A Kiều nếm thử thế nào gọi là ghê gớm, mới đưa tay ra, còn chưa động tới bả vai A Kiều, mắt đã hoa lên, tai ong ong, cả người ngã thẳng đơ xuống đấy, thân mật tiếp xúc với nền xi măng.

Không ai nhìn thấy A Kiều đã làm thế nào, dường như đến cả ngón tay cô cũng không động đậy, tên kia đã tự văng ra ngoài.

Mấy kẻ khác lao vào, xông lên bao nhiêu rạp bấy nhiêu, chẳng mấy chốc đã la liệt đầy đất, hai kẻ còn lại thấu tình thế không ổn, quay đầu chạy, để ba đứa tóc đỏ, tóc vàng, tóc xanh ngã trên mặt đất không thể động đậy được.

A Kiều kéo Quan Hiểu dậy, rất đầu gấu nói với đám tóc nhiều màu trên mặt đất: “Cô bé này, tao bảo kê.



Quan Hiểu đờ cả người ra, ánh mắt nhìn A Kiều, không dám tin.

Trịnh An Ni dùng thân phận của người từng trải, vỗ nhẹ cô bé, an ủi: “Không sao đâu mà, sau này em sẽ quen thôi.


Xem mấy lần, thế nào chẳng quen.

A Kiều đưa mấy đàn em mới thu nhận vào cổng trưởng, thẳng đến siêu thị mini trong trường, chỉ vào kệ hang: “Muốn ăn gì cứ lấy, tôi mời.


Đại ca muốn mời cô nàng ăn, Trịnh An Ni được quan tâm thành ra sợ hãi, cô nàng run run rẩy rẩy chọn một bình đồ uống, Quan Hiện nhìn đồ uống cô nàng lấy, cũng tự lấy cho mình một bình.

A Kiều liếc nhìn rồi gật đầu, chỉ lên kệ hàng: “Mấy nhãn hiệu này, hai người lấy giúp tôi mỗi loại một cái.


Trịnh An Ni há hốc miệng ra “A” một tiếng rồi mới khôi phục tinh thần, cầm rổ mua sắm lên, nhặt các loại mà cô bảo, mỗi loại một cái, đặt lên quầy thu ngân.

Tất cả học sinh ra vào siêu thị mini ai cũng nhìn chằm chằm bọn họ, thu ngân viên mỉm cười: “Định họp lớp à?”
Thu ngân viên tưởng rằng bọn họ tới mua đồ cho cả lớp, mấy thứ này hoàn toàn đủ để mở cả buổi tiệc trà.

Trịnh An Ni lấy ví ra, đang định trả tiền, A Kiều đã ngăn cô nàng lại: “Làm gì thế? Đã nói là tôi mời mà.


Dù gì cũng là đại ca, sao có thể keo kiệt chứ?
Cô tiện tay rút mấy tờ tiền ra, Trịnh An Ni không ngờ cô thực sự muốn mời, hơi ngạc nhiên, A Kiều đưa cho Quan Hiểu một túi đồ ăn, bảo cô bé về lớp rồi kéo Trịnh An Ni trốn tiết tự đọc buổi sáng: “Đi xem cái vụ lớp nữ đức kia thế nào rồi.


Phần ghi âm cuối cùng kia đã gây sự chú ý, cô bé nọ đã chết trong trường nữ đức, cha mẹ cô bé không báo cảnh sát, lao công trong trường nữ đức cũng không báo cảnh sát, không có ai phát hiện ra gì khác thường, cô bé cứ thế ra đi không một tiếng động.

A Kiều công bố đoạn ghi ấm kia, khiến mọi người ồ lên, cái chết của cô bé cũng bị vạch trần, cô bé bị nhốt trong phòng tối, không ai hỏi đến nên mới bị bệnh nặng hơn.

Càng ngày càng có nhiều người tố cáo, cái phòng tối kia không có nước cũng không có đồ ăn, đến người bình thường còn khó chịu, huống hồ là một cô bé ốm yếu.

Tòa thị chính Giang Thành và cục giáo dục cực kỳ quan tâm, thành lập tổ điều tra, tuyên bố thông tin trên mạng, thông báo cho cư dân mạng quan tâm đến việc này, họ đã ra tay điều tra.

Hồng Mông nữ học không hề đề phòng chút nào, thành phố đột nhiên phái tổ điều tra tới, hiệu trưởng đi bệnh viện còn chưa về, trong trường không có Internet, bọn họ cũng không biết chuyện ở chỗ này đã ầm ĩ lên tận trên mạng.

Mẹ của cô bé kia nhanh chóng được tìm ra, cô ta ở ngay trong trường làm lao công, làm công việc khổ nhất, bẩn nhất, hy vọng có thể tích đức cho bản thân.


Người của tổ điều tra hỏi bà ta: “Con gái cô xảy ra chuyện, tại sao cô không báo cảnh sát?”
Mắt người đàn bà đục ngầu, tai có vẻ cũng không tốt lắm, mãi một lúc sau mới hiểu ra, nghi hoặc nhìn nhân viên điều tra: “Là do nó không hiếu thuận nên mới bị bệnh.


Mà nói cho cùng chết cũng là con gái cô ta chết, tại sao lại phải báo cảnh sát chứ?
Tổ viên tổ điều tra đến một nửa là phụ nữ, các cô nhìn người mẹ này, đột nhiên không nói nên lời, các cô hỏi lại: “Cô thực sự cảm thấy con gái cô là do không hiếu thuận với cô, không nghe lời cô nói nên mới bị bệnh sao?”
Nước mắt người đàn bà đổ xuống: “Tôi bất hạnh là bởi tôi không hiếu thuận cha mẹ, cha mẹ chồng, không nghe lời chồng, vậy nên con gái tôi mới chết, con gái tôi còn thảm hơn cả tôi, bởi không hiếu thuận với tôi nên mới bị bệnh, nó không biết hối cải.


Tổ điều tra trợn mắt há mồm kinh ngạc, ghi lại tất cả theo đúng sự thật.

Có những đứa trẻ học lớp dài hạn đã bị tẩy não.

Được hỏi xem có nhận thức thế nào về chương trình học, một cô bé trong đó nói: “Ban đầu cháu rất ghen tỵ với em trai, cháu cảm thấy đáng ra bố mẹ phải đối xử công bằng với bọn cháu mới phải, nhưng giờ cháu biết rồi, không nên có loại suy nghĩ này.


Tổ điều tra cảm nhận thấy tính nghiêm trọng của vấn đề, bọn họ đi vào văn phòng hiệu trưởng, sổ sách và danh sách quyên tiền xếp cả trên mặt bàn, cứ như thể đang chờ bọn họ tới lấy chứng cứ.

Điều tra sơ qua một lượt, đây căn bản là lấy khẩu hiểu xúc tiến văn hóa truyền thống để kiếm tiền, tiền quyên góp thu được có đến một nửa chui vào túi hiệu trưởng.

Sau khi điều tra tình trạng tài vụ của hội trưởng Đinh, họ điều tra ra ông ta có bất động sản ở khắp mọi nơi, ở Giang Thành còn mua một biệt thự cao cấp, nuôi một cô tình nhân.

Tòa thị chính Giang Thành lập tức ra lệnh đóng cửa trường nữ đức, điều tra toàn diện cơ cấu quản lý trường học ở thành phố, nếu có chỗ nào vi phạm quy định thì lập tức đình chỉ, điều tra.

Vụ này vừa được khui ra, mấy nhân vật nổi tiếng trong xã hội đồng loạt đòi tiền quyên góp về, phụ huynh tham gia lớp nữ đức cũng muốn đòi tiền học phí.

Hồng Mông nữ học không chỉ có lớp vị thành niên, còn có lớp cho người lớn, gần đây vừa mới mở năm lớp mời, còn chưa bắt đầu học, trường học đã bị đóng cửa, Đinh đầu trọc phải đối mặt với tổ điều tra, nhận tội hết.

Bản thân ông ta cũng mới chỉ có bằng cấp 2, giảng viên được mời tới căn bản cũng chẳng có bằng cấp cao gì, làm giả chứng chỉ dạy học, mục đích chính là để lừa tiền.

Thông tin này vừa được đưa lên TV, các nơi khác đã nhận được văn kiện yêu cầu duy trì trật tự xã hội, ngăn chặn ảnh hưởng xấu.

Chủ nhiệm Hách còn yêu cầu toàn bộ học sinh nữ của trường Trung học số 1 tới hội trường lớn, diễn thuyết một buổi về “Tự tôn, tự cố gắng, tự tin, tự ái”.

A Kiều ngồi bên nồi lẩu, nhìn tin tức chủ đề trên TV, thấy trường học bị đóng cửa, Đinh đầu trọc bị khởi tố vì tội lừa đảo, vui vẻ thả thịt dê vào nồi.

Hạng Vân Độc gắp cho cô một miếng thịt, hỏi cô: “Em nghĩ kỹ chưa?”.