Có chứ!
Hạng Vân Độc nhìn cô bạn gái nhỏ của mình, không nói nên lời.

Hai mắt cô sáng lấp lánh, khóe miệng cong lên.
Vừa nhìn đã biết là lừa đảo.
“Thế đuôi hồ ly của em đâu?” Anh hỏi.
“…” A Kiều kẹt cứng, cô không ngờ Hạng Vân Độc sẽ hỏi chuyện cái đuôi, đúng rồi, anh là cảnh sát, cảnh sát làm gì cũng phải có chứng cứ.
A Kiều rụt vào chăn, co lại thành một đống: “Em bị thương, đuôi biến mất rồi.”
“À.” Hạng Vân Độc ngâm nga, vuốt cái đầu nhỏ của cô, ngón tay xuyên qua những sợi tóc của cô, “Thế thì, tai em đâu?”
Trong chăn lặng ngắt như tờ, A Kiều thẹn quá hóa giận, cô cố gắng lắm mới quyết định yêu đương tử tế với Hạng Vân Độc, thế mà anh vẫn cứ dò hỏi tới cùng.
Câu chuyện hoàn mỹ lập tức bị bóc trần, vừa tức giận vừa tủi thân, lại còn hơi xấu hổ, A Kiều buồn bã chui từ trong chăn ra ngoài, từ từ xuống giường, đi đôi dép dâu tây của mình vào.
Trông cô đầy vẻ bị ảnh hưởng nặng nề, muốn quay về yên lặng một chút.
Hạng Vân Độc ngồi dựa vào thành giường mà cười, đưa tay kéo cô về, để cô ngồi trên đùi mình, cúi người sấn tới, một tay anh giữ chặt lấy gáy cô.
A Kiều mím chặt môi, mắt nhìn chằm chằm ngực Hạng Vân Độc căn bản là không nhìn mặt anh.
Hạng Vân Độc chủ động sấn tới, chóp mũi chạm vào chop mũi A Kiều, nghiêm túc nhìn cô, nhìn cô khụt khịt mũi hít hít mấy cái, đầy vẻ đáng thương, thở dài một tiếng.
A Kiều nghe thấy anh thở dài, căng thẳng hẳn lên, có phải là anh giận rồi không?
Bờ môi anh ép tới, lần này không phải là A Kiều đòi hôn, là anh chủ động hôn cô, cạy chiếc vỏ trai nhỏ cứ mím chặt không chịu nói thật này ra, đưa cho cô phần mềm mại nhất trên cơ thể.
A Kiều chỉ ngượng ngùng một lát, lập tức đã được đà lấn tới, cô đón nhận nụ hôn này, đầu lưỡi như một con cá nhỏ, chân tay bám chặt lấy người Hạng Vân Độc.

Hạng Vân Độc hơi cứng người, anh vừa mới tắm xong, trên người còn ẩm ướt, chỉ mặc một cái quần ngủ.
Giữa hai người cũng chỉ có mấy mảnh vải mỏng manh.
Nửa người A Kiều áp vào người anh, tay Hạng Vân Độc vuốt ve dọc sống lưng cô.

Cổ họng A Kiều tràn đầy âm thanh mơ hồ, cô cảm thấy thật thoải mái.
Họ tạm thời dừng nụ hôn lại, thở hổn hển, A Kiều nghển người lên, tay leo lên vai anh, cơ thể vừa động đậy, nơi hai mảnh vải mỏng manh đã cọ vào nhau, bởi thế mà run lên.
A Kiều bị chọc phải, mặt cô vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn.
Trong phòng càng lúc càng nóng, Hạng Vân Độc đưa tay ra, tắt công tắc đèn trên tường, dùng chăn trùm lên hai người, hỏi cô: “Em muốn anh báo ân thế nào đây?”
A Kiều cắn cắn môi, cô không sợ sệt gì mà không đáp lời anh, bàn tay nhỏ trắng muốt nắm lấy bàn tay lớn của anh, đưa vào trong vạt áo, chủ động để anh bao bọc, nói với anh: “Em thành niên từ lâu rồi.”
Cô ghé vào bên tai anh: “Câu này chắc chắn là nói thật.”
Cô hơi vặn vẹo, hai tay Hạng Vân Độc giữ chặt lấy eo cô, hơi thở dồn dập.
“Hồ ly tinh bọn em ấy mà, biến thành người là thành niên rồi.”
Ánh mắt Hạng Vân Độc nhìn cô đầy vẻ mờ ám mịt mù, trong chăn nhanh chóng ẩm ướt, A Kiều không cần ai dạy cũng biết, ngồi trên eo cọ cọ anh.
Một khi điểm mấu chốt bị đập vỡ, lần sau sẽ còn lún sâu hơn lần trước.
Cuối cùng quần áo vẫn mặc đủ trên người, quần ngủ đã ướt nhẹp.
Hạng Vân Độc còn dựa vào thành giường, A Kiều rúc vào lồng ngực anh, chỗ hai người áp chặt vào nhau giờ vẫn còn mẫn cảm nóng rực.

Anh bế cô xuống để cô ngủ trong khuỷu tay anh.

Đối với cô, anh không quản ngại gì hết.
A Kiều mệt lắm rồi, cô nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy Hạng Vân Độc đang xoa bóp chân tay cho cô, giúp cô thư giãn cơ bắp.
Cô mở miệng ra, giọng nói mềm như bông: “Không phải em không muốn nói cho anh, nói cho anh, em sẽ phải đi, em không muốn rời khỏi anh.”
Nói đến cuối câu, giọng nói dường như có tiếng khóc.
Ngực Hạng Vân Độc như bị siết chặt, nếu là như thế thật, anh hy vọng vĩnh viễn đều không tìm hiểu được sự thật.
“Thế thì em vĩnh viễn đừng nói cho anh biết.”
A Kiều khép mắt lại, mi mắt vừa sụp xuống là ngủ ngay.
Hạng Vân Độc nắm chặt bàn tay cô, mãi còn chưa đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, A Kiều tỉnh dậy trên một vòm ngực rắn chắc, cô lười nhác vươn vai, chu miệng hôn anh một cái, nhảy xuống giường đi rửa mặt đánh răng, hôm nay lại là một ngày nỗ lực tu hành, ngọt ngào bên bạn trai!
Hạng Vân Độc ôm eo cô từ phía sau, nhìn A Kiều đánh răng trong gương, đưa khăn mặt, cốc nước cho cô, ánh mắt dán chặt vào cô.
Trước nay anh chưa từng như thế này, A Kiều rất vui, nếu như cô có đuôi thật, nhất định nó sẽ lắc lư ở phía sau.
Nếu như Hạng Vân Độc đã quyết định không hỏi thì sẽ coi A Kiều như bạn gái từ trên trời rơi xuống.
Lúc ăn sáng, chuông điện thoại trong nhà lại vang lên sau mấy tháng, Hạng Vân Độc nhấc lên nghe, giọng bà Bạch Mỹ Lan đã xuyên qua điện thoại: “Con trai à, hôm nay mẹ lên máy bay, đưa chú Trần của con về ăn Tết.”
Hạng Vân Độc vừa nghe liền nhìn về phía A Kiều, cô đang ngồi ăn bánh cuộn, trên miệng còn dính một ít kem tươi.
“Giờ đến Tết… còn bốn tháng nữa.”
“Ăn Tết Tây, đón năm mới mà! Hết Tết Tây chuẩn bị một chút nữa là vừa đến Tết Nguyên Đán.”
Bà Bạch Mỹ Lan nói xong liền cúp điện thoại, không cho Hạng Vân Độc bất cứ cơ hội từ chối nào.

Bà Bạch Mỹ Lan không phải thực sự về để ăn Tết, một phần là bởi bà lo lắng cho con trai, sang năm con trai bà đã 29 tuổi rồi, bạn gái thì đến cái bóng còn chẳng thấy đâu, đương nhiên bà phải về thu xếp cho con trai rồi.
Bà tuy không ở trong nước nhưng cả một đám chị em tốt vẫn ở đấy đó thôi, đã chọn được mấy cô gái thích hợp rồi nhưng không có bà cầm trịch, con trai bà nhất định lại không để tâm.

Vậy nên lần này bà mới mua vé quay về, nhất định trong bốn tháng này, bà phải giải quyết xong chuyện chung thân đại sự cho con trai.
Hạng Vân Độc cúp điện thoại, nhìn sang A Kiều: “Mẹ anh sắp về rồi.”
A Kiều không nuốt nổi miếng bánh cuộn kem trong miệng, cô nhớ tới Vương hoàng hậu.

Lúc chưa lấy Lưu Triệt, Vương hoàng hậu rất thích cô, đối xử rất tốt với cô.
Nhưng tới lúc Vương hoàng hậu trở thành Vương thái hậu thì không tốt như thế nữa.

Hai người bà ta và con gái bà ta nghĩ mọi cách để tặng phụ nữ cho Lưu Triệt, hôm nay tặng người này, mai lại tặng người khác, Vệ Tử Phu chính là do Bình Dương dâng lên.
Đó là chuyện quá khứ, A Kiều không còn so đo nữa, Lưu Triệt đã phế cô, thế thì hai người bọn họ chính là ly hôn.
Nhưng nhỡ đâu mẹ Hạng Vân Độc không thích cô thì sao?
Hạng Vân Độc nói: “Họ có thể sẽ về đây ở một thời gian.”
Trong nào nào thì ma nữ, nào là hồ ly tinh, Hạng Vân Độc sợ mẹ và chú Trần không chịu nổi, anh nhìn A Kiều rồi nói: “Anh đi thuê căn nhà, em ở bên ngoài ở một thời gian trước đã, đợi mẹ anh và chú Trần rời khỏi Giang Thành lại quay về ở, được không?”
A Kiều cắn một miếng dâu tây, mắt ngần ngận, chực rơi nước mắt.
Hạng Vân Độc đi tới trước mặt cô, ngồi xổm xuống để cô có thể cúi xuống nhìn mình: “Đây là tình huống đột phát, ngoài lúc phải trở về ăn cơm, tối nào anh cũng đến ở với em, chúng ta phải suy nghĩ một chút, làm cách nào để giới thiệu em cho mẹ anh.”
Dù sao cũng không thể nói anh đang hẹn hò, nhưng bạn gái là học sinh cấp ba biết nuôi ma và hồ ly tinh được.
“Mẹ anh sẽ thích em chứ?”
“Khi nào gặp mẹ anh em sẽ biết.”
Hạng Vân Độc xin nghỉ làm, bảo A Kiều đi học, bản thân anh thì thu dọn đồ đạc.


Tuy A Kiều mới đến đây ở không lâu nhưng trong nhà toàn đồ của cô, tủ quần áo, tủ giày đều chật kín, chỗ nào cũng là những con thú bông lông xù của cô.
Sở Phục đột nhiên xuất hiện: “Hãy cứ để ta thu dọn cho.”
Hạng Vân Độc đối diện với một ngăn kéo toàn đồ lót, không thể ra tay được, thở phào một hơi, lùi sang một bên.
Ai ngờ Sở Phục cũng không tự động tay vào, nàng ta khẽ gật đầu với Hạng Vân Độc, hai tay vỗ vào nhau một cái, một hàng búp bê bằng đất sét trên cửa sổ của A Kiều lần lượt nhảy xuống, hết người này đến người khác.
Thân hình tròn vo to dần lên, động tác nhanh nhẹn, bắt đầu đóng gói hành lý, dọn dẹp đồ trên bàn.
Hạng Vân Độc: …
Hóa ra việc dọn dẹp vệ sinh trong nhà vẫn luôn do bọn họ đảm nhiệm.
“Các người vẫn luôn ở bên cô ấy sao?” Hạng Vân Độc hỏi, anh không hỏi lai lịch nhưng vẫn muốn biết trước kia cô sống như thế nào.
Dưới sự chỉ huy của Sở Phục, mấy thị nữ tượng gốm nhanh chóng thu dọn đồ đạc của A Kiều.

Nghe Hạng Vân Độc hỏi chuyện, nàng ta hơi mỉm cười: “Chúng ta đã ở bên chủ nhân rất nhiều rất nhiều năm.”
Hạng Vân Độc rất nhạy bén, cảm nhận ra được địch ý trong lời nói của nàng ta, anh liếc nhìn Sở Phục một cái.
Sở Phục rất không vui, vậy mà hắn lại muốn đuổi nương nương ra ngoài.

Giờ nàng ta mới nghĩ tới phụ nữ trên dương thế, được chồng thích thôi cũng chưa có tác dụng gì, còn phải được mẹ chồng thích thì mới có thể có được gia đình hòa thuận.
Hiện giờ mẹ hắn còn chưa về đâu mà đã đuổi nương nương ra ngoài trước rồi, Sở Phục âm thầm tức tối, nàng ta đã nghe thấy lời nương nương nói tối qua rồi, nếu là kẻ phụ lòng thì tìm người khác.
Như thế thật tốt, cứ coi như không có đi, nàng ta cũng sẽ ở bên cạnh nương nương suốt năm rộng tháng dài.
Hạng Vân Độc vội vã ra ngoài thuê nhà, Sở Phục đi tới trước đống đồ đạc được thị nữ tượng gốm sắp xếp, vừa tức giận nhưng lại vừa vui vẻ, cuối cùng bọn họ cũng lại trở lại như trước kia rồi..