Vào rồi.
Mặt A Kiều nhăn nhó, cô cảm thấy Chu Triết Hãn và Nhậm Giai Oánh nhất định là sắp gặp rắc rối.
Hạng Vân Độc hiểu sự đáng sợ của ma trẻ con, tuy vẻ mặt nghiêm túc nhưng vẫn xoa đầu cô: “Đừng lo, anh điều tra một chút.”
A Kiều cứ tưởng anh phải dùng quyền lực của quỷ sai kiểm tra xem khu vực trực thuộc có ma trẻ con thật hay không, không ngờ Hạng Vân Độc lại điều tra Chu Triết Hãn.
Sàng lọc từ những người trùng tên trùng họ, anh nhanh chóng tìm được địa chỉ của anh ta, gọi điện thoại thì đã là trạng thái tắt máy.
Lại điều tra tiếp, anh ta đã rời Giang Thành.

Vừa ra khỏi cửa hàng đồ cổ của Tiền Nhị, anh ta đã đưa người vợ ma đi mua vé máy bay đi Bắc Kinh, hiện giờ cả người và ma đã ở trên máy bay.
“Anh ta chạy trốn à?” A Kiều hít vào một hơi, cô nói muốn tìm quỷ sai tróc nã Nhậm Giai Oánh có một nửa là để dọa cô ta, tránh cho cô ta thực sự làm việc hại người.
Nhưng Chu Triết Hãn không thể chịu nổi bất cứ rủi ro phải mất đi vợ con nào.

Trước khi anh ta tới chỗ Tiền Nhị và A Kiều, có một người bạn đã đề cử cho anh ta một vị “cao nhân” ở Bắc Kinh, nói bà ta có thể lập đàn làm phép, chỉ cần thành tâm muốn nhờ, chuyện gì cũng làm được.
Chu Triết Hãn lập tức đưa Nhậm Giai Oánh ra sân bay, dọc đường liên tục nói với vợ mình: “Đừng sợ, con chúng ta nhất định không sao đâu.”
Đến tài xế cũng phải liên tục nhìn về phía sau, thấy Chu Triết Hãn mặt mày uể oải nhưng quần áo lại chỉnh tề, không có vẻ giống người điên, bèn hỏi anh ta: “Anh muốn đi đâu?”
“Đi Bắc Kinh.”
Tài xế taxi cứ tưởng anh ta định đưa con đi Bắc Kinh chữa bệnh, an ủi anh ta mấy câu: “Người anh em, hiện giờ y học phát triển, con cậu chắc chắn không sau đâu.”
Chu Triết Hãn cười với anh ta, đầy vẻ biết ơn, lấy một tờ hai trăm tệ nhét vào tay tài xế, anh ta chẳng hề mang chút hành lý nào, cứ đi Bắc Kinh như thế.
A Kiều lo lắng: “Thế thì làm sao bây giờ, nhỡ thứ kia được sinh ra trên máy bay thì sao?”
Một con ma trẻ con bò lổm ngổm trên máy bay, túm cổ chân người ta đùa nghịch thì thôi, nhỡ nói đói thì sao? Nó sẽ ăn cái gì mà lớn chứ?
“Lần cuối cùng em gặp bọn họ là hai tháng trước à?”
“Vâng!” A Kiều gật đầu.
“Bụng ma nữ kia lớn từng nào rồi?”

A Kiều dựng thẳng lưng, khoa tay múa chân trước bụng mình: “Đại khái là lớn từng này.
Người hoài thai mười tháng, bụng ma nữ đã tầm khoảng bụng Tống Phương mang thai năm sáu tháng, Hạng Vân Độc an ủi A Kiều: “Không sao, hai tiếng đi máy bay thôi, không sao.”
A Kiều thở phào nhẹ nhõm.
“Anh sẽ thông báo cho quỷ sai ở thủ đô.” Hai bên phối hợp hành động, nhanh chóng bắt cả người lẫn ma, tuy là không nỡ nhưng không thể để bọn họ muốn làm gì thì làm được.
A Kiều trầm mặc, cô đột nhiên thấy không vui, vốn cô còn tưởng rằng mình thành toàn cho Nhậm Giai Oánh.
Khi đó A Kiều còn chưa nhận ra mình thích Hạng Vân Độc, còn một lòng muốn nhà vàng, muốn đầu thai.
Cô làm sao biết được được ở cạnh người mình yêu mới là tốt nhất, đã trải qua làm sao có thể buông tay mà đi?
Cô có thể hiểu được chấp niệm của Chu Triết Hãn và Nhập Giai Oánh, nhưng âm dương cách biệt, làm thế là sai.
A Kiều nghĩ đến mình và Hạng Vân Độc.

Đến giờ Hạng Vân Độc còn chưa biết thân phận của cô đâu.

Cô liếc nhìn Hạng Vân Độc một cái rồi lại thu hồi ánh mắt, cúi đầu nói: “Em đi đây.”
Hạng Vân Độc tưởng cảm xúc cô tụt dốc là bởi thương cho Nhậm Giai Oánh: “Em có muốn đi xem hội đèn trời năm mới không?”
Anh vẫn nhớ A Kiều thích nhất là ngồi bánh xe quay, lần đầu tiên ngồi, mắt cô đã sáng cả lên, còn muốn xem xem nhìn từ trên xuống nhà mình ở chỗ nào.
A Kiều hơi vui lên, cô hỏi: “Anh có thời gian à?” Anh vẫn cứ phải làm thêm giờ tới tận cuối năm, căn bản không có thời gian hẹn hò, đến ăn một bữa cơm với nhau đã khó rồi.
Hạng Vân Độc cười: “Ừ đúng rồi, anh đổi ca với Khương Thần, đưa em đi ngồi bánh xe quay.”
Chẳng mấy khi anh căng thẳn như thế, anh định đợi đến lúc bánh xe quay lên tới điểm cao nhất sẽ tặng quà đã chuẩn bị sẵn cho A Kiều.
Một chiếc nhẫn kim cương.
Chiếc nhẫn này anh ngắm lâu rồi, ngày nào anh cũng nhân lúc ít việc một chút, đi ra cửa hàng châu báu, chọn nhẫn đến hoa quả mắt.
Sao mà có nhiều hình như thế chứ, hình vuông hình tròn hình trái tim đủ cả.
Nhân viên bán hàng rất kiên nhẫn đề cử, cuối cùng Hạng Vân Độc chọn một chiếc nhẫn kim cương hình trái tim.

Bà Bạch Mỹ Lan lại dùng thái độ gả con gái để cưới con dâu, vừa muốn đổi nhà lại muốn làm nội thất, ân cần dạy bảo, đợi đến lúc A Kiều vừa đến tuổi, họ phải đi đăng ký ngay.
Hôm đó Hạng Vân Độc làm thêm giờ về đến nhà, A Kiều đã ngủ, chỉ để lại một mình bà Bạch Mỹ Lan ngồi trong phòng khách xem TV, vuốt chó con.
Vừa nhìn thấy anh, bà đã vứt cho anh một cái túi, mở ra liền thấy, tất cả đều là mỹ phẩm dưỡng da dành cho nam giới.

Hạng Vân Độc chưa dùng những thứ này bao giờ, trong phòng tắm chỉ có một chai dầu gội hai trong một, một bánh xà phòng thơm.

Anh cau màu nhìn: “Đây là cái gì?”
Bà Bạch Mỹ Lan xì một tiếng: “Mua cho con đấy! Bà mẹ này còn phải lo cho con.”
Bà lải nhải: “Mẹ tới trường xem một lượt rồi, cả trường chẳng có cô gái nào xinh đẹp như Kiều Kiều cả, người theo đuổi con bé nhiều lắm, ai cũng học giỏi còn khôi ngô tuấn tú, con nhìn lại con xem!”
Bà Bạch Mỹ Lan không phải khoe khoang, nhưng con mình đúng là đẹp trai thật, người cao chân dài, có cơ bắp, dù có khuôn mặt lạnh băng vạn năm không tan, thì các cô gái cũng vẫn chạy tới hết cô này đến cô khác.
So với những cậu trai mười bảy mười tám tuổi đó thì đúng là trưởng thành quyến rũ, nhưng ai mà ngờ anh lại tìm một cô mười tám tuổi chứ.
Giờ không chăm sóc thì sau này thành đồ cổ nhăn nheo mất.
“Mẹ toàn là nghĩ cho con cả đấy, con tự xem mà làm đi.”
Hồ Dao nằm trong lòng bà Bạch Mỹ Lan “ngao ngoa” ra tiếng, bà Bạch Mỹ Lan bế cô lên: “Con xem, đến Bé Ngoan nhà chúng ta cũng thấy mẹ nói đúng!”

Hạng Vân Độc còn chưa tròn 30 tuổi đã bị mẹ đẻ đả kích như thế, nói anh chẳng ra gì.
Từ hôm đó, anh đã luôn cân nhắc phải tặng A Kiều cái gì, nghĩ tới nghĩ lui chẳng có gì hơn nhẫn cả, có thể biểu đạt lòng mình.
“Đến khi đó anh có quà muốn tặng em.” Hạng Vân Độc nói thẳng.
Mặt A Kiều sáng rực lên, nhưng sau đó cô lại nghi ngờ hỏi: “Sẽ không lại là nhà vàng nhỏ nữa chứ?”
Hạng Vân Độc bật cười, lắc đầu: “Không phải đâu.”
Thế thì được, A Kiều lại vui lên, cô vẫy tay, dặn dò Hạng Vân Độc nhớ báo cho quỷ sai ở thủ đô, sau đó lập tức nhắn tin cho mẹ chồng kiêm quân sư Bạch Mỹ Lan.

【 Anh ấy nói có quà muốn tặng cho con! 】
Bà Bạch Mỹ Lan ở nhà đan váy len cho Hồ Dao.

Bà còn mua cho Hồ Dao một cái dây dắt chó xinh đẹp, màu hồng phấn, trên đó gắn đầy kim cương đá quý giả, còn có bốn chiếu giày nhỏ màu hồng nhạt.
Bà vừa đan váy len vừa nói: “Bé ngoan nhà chúng ta ăn nhiều béo quá rồi, phải ra ngoài vận động thôi.”
Hồ Dao rúc vào ổ không chịu ra, cô rúc đầu vào ổ, chổng mông vào bà Bạch Mỹ Lan.

Cô hối hận rồi, cô không nên ở lại chỗ A Kiều, thà cô về nhà ăn Tết còn hơn.
Cô lén dùng xuốt hồ ly nhắn tin cho Liễu Vạn Thanh【 tới đón tôi đi 】.
Liễu Vạn Thanh đang họp với nhân viên, nghe báo cáo tổng kết tiến độ làm việc năm nay.

Ngoại trừ Hồ Dao do bị thương, thành tích của Hùng Thất là thấp nhất, giờ đang bị phê bình.
Di động rung lên, anh ta nhận được tin của Hồ Dao, mắt liếc qua, khóe môi hơi cong lên, lật điện thoại lại, nhẹ nhàng bỏ qua cho Hùng Thất: “Ngồi đi.”
Hùng Thất ngơ ngác gật đầu “A” một tiếng, cậu ta vừa mới bị mắng một nửa, theo kinh nghiệm trong quá khứ, còn vài câu mắng, mấy câu châm chọc mỉa mai, cuối cùng còn đôi câu phá hủy lòng tự tin còn chưa nói đâu.
“Thế nào? Cậu còn muốn về vườn bách thú giẫm bóng cao su à?” Liễu Vạn Thanh kiềm chế cảm xúc, lạnh lùng lườm yêu tinh gấu đen.
Chính là câu này! Hùng Thất nghe xong câu này liền an tâm, cậu ta vui tươi hớn hở ngồi xuống, yêu tinh mèo liếc nhìn thứ này bằng vẻ thảm không nỡ nhìn, đúng là chẳng có tiền đồ gì cả.
Liễu Vạn Thanh tuyên bố nội dung cuối cùng của buổi họp: “Cục trưởng quyết định hủy bỏ quy định không cho phép yêu đương trong văn phòng.”
Nói xong anh ta đứng lên: “Tan họp, giải tán.”
Yêu tinh gấu, yêu tinh mèo và yêu tinh thỏ nhìn nhau, bọn họ có muốn yêu đương trong văn phòng đâu.

Có phải yêu tinh cùng loại đâu cơ chứ? Cố tình tuyên bố tin này còn có thể là vì ai chứ?
Liễu Vạn Thanh vừa đi, yêu tinh mèo đã đong đưa đôi mắt mèo xanh biếc: “Mấy người nói đi, cây liễu và hồ ly thì sinh ra giống loài gì chứ?”
Mọi người đánh cược trong phòng họp, đám yêu tinh thi nhau đặt cửa, coi như giải trí đầu năm.
Liễu Vạn Thanh vừa ra khỏi văn phòng, trong nháy mắt, đã tới nhà Hạng Vân Độc.

Anh ta vừa mới về Giang Thành, vốn đang định họp xong sẽ đến đón Hồ Dao, không về Thanh Khâu được thì cũng phải cùng anh ta về sơn cốc ăn Tết.

Vừa nào nhà, anh ta đã mù cả mắt, toàn bộ căn nhà từ phong cách lạnh lẽo cứng ngắc, biến thành vườn hoa ấm áp.
Trong phòng khách có một chiếc ổ to, bà Bạch Mỹ Lan đích thân gắn hoa lên váy len.

Liễu Vạn Than nhìn chằm chằm đám lông trắng nằm trong ổ, “E hèm” một tiếng, hắng giọng.
Hồ Dao lập tức ngẩng đầu lên, ló đầu từ trong ổ ra, cô chỉ thiếu nước vẫy đuôi với Liễu Vạn Thanh.
Lúc Hồ Dao chui từ trong ổ ra, Liễu Vạn Thanh lùi ra sau nửa bước, anh ta nhìn chằm chằm cục lông tròn xoe trên mặt đất, béo như một cái kẹo bông gòn: “Cô là ăn no căng hay bị thổi phồng lên thế?”
Hồ Dao tủi thân ngao dài một tiếng, day day dây dắt chó trên mặt đất.

Thế nào cũng được, mặc váy đeo cặp đều được, nhưng chút tôn nghiêm Hồ tộc cuối cùng này cô không thể mất được.
Liễu Vạn Thanh len lén bật cười, anh ta tiện tay biến ra một con chó trắng, bế Hồ Dao lên, ra hỏi nhà họ Hạng.

Hôm nay anh ta sẽ đưa cô đi tắm.
Bà Bạch Mỹ Lan ngẩng đầu lên gọi một tiếng “Bé Ngoan”, con chó trắng kia nhiệt tình khác thường, nhảy cẫng lên sô pha, gác đầu lên đùi bà Bạch Mỹ Lan, khiến bà Bạch Mỹ Lan cực kỳ vui mừng, đút cho nó mấy miếng thịt, không hề phát hiện ra con chó này không phải “con chó” ban đầu.
A Kiều về tới nhà mới phát hiện Hồ Dao biến mất, con chó nhỏ trắng muốt trong ổ chó kia là một con chó hồ ly thuần chủng, còn con hồ ly tinh Hồ Dao chỉ để lại một tờ giấy.
【 bà đây về nhà ăn Tết.


Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo, A Kiều nhanh chóng vo tờ giấy lại, nhét vào túi, không thể để bà Bạch Mỹ Lan biết Bé Ngoan đã không phải là Bé Ngoan kia được.
Bà Bạch Mỹ Lan không hề phát hiện ra, còn cảm thấy hôm nay Bé Ngoan cực kỳ thân thiết với mình, bắt đầu buôn chuyện với con dâu tương lai: “Thế nào thế nào? Đã biết nó muốn tặng quà gì chưa?”
A Kiều khẽ gật đầu, cô nhìn lén rồi, trong hộp có một chiếc nhẫn kim cương,
“Thế nào, mẹ nói đúng chưa? Con gái muốn làm nũng thì làm nũng, làm nũng cái là nó biết phải đối xử tốt với con.” May mà thằng nhãi này không tính là ngu lắm.
“Vâng!” A Kiều đỏ mặt gật đầu, hạ quyết tâm.

Đến lúc Hạng Vân Độc cầu hôn, cô phải nói cho anh biết sự thật, chỉ một chút sự thật thôi..