Không thấy.

Editor: Iris N

Đã mấy ngày trôi qua kể từ khi vụ án xảy ra, quá trình thu thập bằng chứng thông qua điều tra ở hiện trường cơ bản cũng đã hoàn thành, trong nhà đã không còn ai ở lại canh giữ, lúc này đi vào sẽ đối diện trực tiếp với ma nữ.

Không biết hai con ma còn có lại có còn dật dờ trong phòng khách hay không, Hạng Vân Độc tính toán một lát, vẫn may, chưa đến ngày thứ bảy.

Hạng Vân Độc lạnh lùng nói: "Lúc điều tra hiện trường, tôi không thích có người ở bên cạnh quấy rầy."

Hình Phỉ bị anh chọc tức tới mức bật cười, cô ta trừng mắt lườm Hạng Vân Độc: "Cái gì? Anh nghĩ anh là Sherlock tái thế không bằng, hay anh cho rằng đây là trò chơi truy tìm bí mật ngôi nhà ma?"

Chuyện này căn bản không phù hợp với quy định. Hơn nữa, chìa khóa còn đang ở trong tay cô ta.

Bỗng trước mắt Hình Phỉ nhoáng lên, chìa khóa trong tay đã bị Hạng Vân Độc lấy mất, Hạng Vân Độc chắn trước mặt cô ta, nhân lúc trời còn chưa tối hẳn, đi tới mở cửa.

Sau đó anh lập tức đóng sập cửa lại.

Hình Phỉ bị nhốt bên ngoài cửa, tức giận đến mức cô ta đập cửa ầm ầm: "Mau mở cửa cho tôi! Tôi sẽ phản ánh tất cả những chuyện này lên cấp trên của anh!"

Hạng Vân Độc nhắm mắt làm ngơ, anh vừa vào cửa đã phải đối mặt với ma nữ. Ma nữ này dùng tay đỡ đầu, trên cổ chỉ còn một chút da thịt dính lại.

Cô ta ngẩng cao đầu, đôi mắt đen kịt nhìn thẳng vào Hạng Vân Độc.

Chiếc miệng trên mặt cô ta liên tục há ra lại ngậm vào nhưng không phát ra được tiếng nào.

Hạng Vân Độc đã đọc hồ sơ vụ án, hung thủ cắt khí quản của ba nạn nhân, khiến bọn họ không thể kêu cứ, sau đó tàn nhẫn để bọn họ đổ máu đến chết.

Hiện trường đã được xử lý đơn giản, nhưng mùi máu vẫn nồng nặc.

Hạng Vân Độc sờ lên tường mở công tắc, bật đèn trong phòng lên. Trong nháy mắt, đèn đuốc trong phòng sáng trưng, miệng ma nữ vẫn còn mở ra đóng vào.

Hạng Vân Độc quan sát kỹ một lúc, miệng cô ta đang mấp máy mấy chữ "Nặng ghê".

"Làm ơn cho đi nhờ một chút." Hạng Vân Độc thấy cô ta cũng chẳng có vẻ gì như là định tấn công người khác. Cô ta là nạn nhân. Anh cho rằng miễn là cô ta không thể hiện ra ý định tấn công, anh cũng nên tử tế với cô ta một chút,

Ma nữ vẫn đang ngẩng cao đầu, tiếp tục "nói" gì đó với Hạng Vân Độc, anh đành phải vòng qua người ma nữ, đi vào trong nhà.

Còn chưa vào tới phòng khách, anh đã thấy có tiếng động vọng từ trên cầu thang xuống. Hạng Vân Độc còn chưa kịp nhìn kỹ đã thấy một quả bóng hoa rất đẹp lăn xuống, lăn tới cạnh chân anh.

Hạng Vân Độc cúi đầu xuống đã thấy ngay, một bàn tay nhỏ đen sì đang đập bóng, con ma nhỏ ngẩng đầu lên, quả bóng giờ đang ở chỗ vốn nên là đầu của nó, còn "quả bóng" dưới mặt đất mới là cái đầu thực sự của nó.

Chiếc miệng trên "quả bóng" mấp ma mấp máy, nói "Chơi với con đi".

Hạng Vân Độc ngồi xổm xuống, đứa bé này cũng tầm tuổi với con ma trẻ con ở đường Linh Đốn, còn nhỏ thế mà đã gặp phải cảnh này.

Anh thở dài, nhặt "quả bóng" trên mặt đất lên, thay cho quả bóng kia, đặt cái đầu vào đúng vị trí nó nên ở, xoa nhẹ đầu ma nhỏ: "Con có thể nói cho chú biết đã có chuyện gì xảy ra không?"

Mắt con ma nhỏ đảo đi đảo lại, không trả lời anh.

Hạng Vân Độc lại đi tiếp vào phòng khách, nạn nhân nam đang ngồi trên ghế sô pha, vắt chéo chân đọc báo.

Ba người này đều chết một cách bất ngờ, còn chưa đủ ba hồn. Với mảnh hồn phách còn lại của họ, họ vẫn vô thức hành động theo quán tính, dựa theo những thói quen lúc còn sống.

Hạng Vân Độc nghĩ ngợi, nhớ tới lời A Kiều, đối với ma mà nói, không có gì quan trọng hơn chuyện tang ma. Sau khi ba người này chết đi, vụ án còn chưa được phá, thi thể vẫn còn trong phòng thí nghiệm pháp y, người thân nào cũng là đối tượng tình nghi, đương nhiên không có ai làm tang lễ cho bọn họ.

Anh lấy mấy ngọn nến nhỏ từ trong túi ra, cầm bật lửa trong tay, cả ba con ma đều bị hấp dẫn bởi ngọn nến, lao tới, ôm đầu liên tục hít lấy khói nến.

Chết thì cũng phải để bọn họ làm ma no.

Cách một lớp cửa sổ, Hình Phỉ đứng ngơ ra nhìn, Hạng Vân Độc không mở cửa, cô ta bèn trèo qua hàng rào cây, định đi vào từ cửa kính sát mặt đất đằng sau nhà, không ngờ cô ta lại thấy Hạng Vân Độc lẩm bẩm gì đó bên trong.

Anh còn ngồi xổm xuống, làm động tác rút một thứ gì đó ra, bưng một cái gì đó lên, nhìn hình dạng thì như thể đang bưng một quả dưa hấu nhỏ.

Cuối cùng, anh lại đốt nến...

Thị lực Hình Phỉ rất tốt, cô ta tận mắt nhìn thấy khói nến bay ra, chia làm ba hướng khác nhau. Trời còn chưa lạnh nhưng cô ta rùng mình một cái, xoa xoa cánh tay.

Sau đó, ánh đèn trong phòng tối sầm lại, Hình Phỉ chẳng nhìn thấy gì nữa, cô ta đưa tay gõ lên cửa kính nhưng không có ai trả lời, thậm chí cô ta còn chẳng nghe thấy tiếng động bên trong nữa.

Hạng Vân Độc đốt nến thơm vốn là mong muốn cho ba con ma này ăn no rồi sẽ đưa bọn họ lên đường.

Không ngờ ba con ma này ngồi xổm xuống hít đủ khỏi nến, thân mình vẫn còn ngồi xổm nhưng đầu đã vặn vẹo liên tục, nhìn về phía Hạng Vân Độc, sáu con mắt đen xì nhìn anh chằm chằm, nhếch môi lên cười.

Tài xế lái xe chở A Kiều đi lung tung khắp Hàm Dương Viên. Ông ta hút hai điếu thuốc, thấy trời đã bắt đầu tối liền hỏi Tiền Nhị: "Nói cho cùng thì anh đã tìm chưa? Thế này thì chẳng có địa điểm cụ thể gì cả, tôi cũng không đi nổi đâu."

Tiền Nhị tìm tài liệu đến toát mồ hôi, cuối cùng vẫn phải gửi tin nhắn cho bạn bè trên Wechat, hỏi bọn họ có biết mộ Trần A Kiều ở đâu không.

Mấy người này toàn làm "công tác ngầm", Tiền Nhị được coi như đồng đội của bọn họ. Nói cho cùng chân tay gã không đào nổi mộ, chỉ có thể xem hàng là thật hay giả cho bọn họ, nếu lấy được cái gì, những thứ lớn chẳng đến lượt gã nhưng gã lại từng nhìn thấy khá nhiều đồ lặt vặt. Dù sao thì mấy thứ có giá trị, đắt tiền, người ta cũng chẳng nhờ gã xem.

Mấy người kia trả lời rất nhanh, còn tưởng rằng lại có mối nào, hỏi gã: "Có phải có mối nào nên mới gọi chúng tôi không? Cái mộ kia cũng chẳng có giá trị gì đâu."

Tuy Bá Lăng là lăng mộ của Văn Đế nhưng A Kiều cũng không được hợp táng trong Bá Lăng, không thể ở bên cạnh ông ngoại và mẹ mình. Theo tư liệu lịch sử, mộ của A Kiều không nằm trong phạm vi hợp táng mà được chôn ở phía đông đình Lang Quan của Bá Lăng.

Mấy vị đại ca lại còn chuyển đổi giúp Tiền Nhị, dựa theo di chỉ Trường An thời Hán, đối chiếu với sách Thủy Kinh Chú, rồi lại đối chiếu để đổi đơn vị chiều dài thời Hán, đưa ra kết luận, mộ A Kiều đại khái nằm cách Bá Lăng bốn mươi mấy cây số.

Trong đó còn có một vị đại ca tìm được một tấm bản đồ, vòng một vòng trên bản đồ rồi gửi tới: "Đại loại là ở khu vực này, sách sử cũng không viết rõ ràng."

Tiền Nhị cảm ơn rối rít, sau đó nhìn chằm chằm bản đồ. Phạm vi lớn như thế, tìm đến lúc nào mới tìm thấy chứ, lại còn chẳng có tấm bia nào cả, thế chẳng phải là phải đào đất đi tìm hay sao?

Tài xế bóc gói đồ ăn nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Không phải tôi nói gì đâu, nhưng mà lịch sử nơi này lâu đời lắm rồi, đào một phát có khi có thể đào ra được ba bốn cái mộ cơ đấy, đến cả tàu điện ngầm trong thành phố kia ấy, đào được một đoạn là lại phải dừng lại, quá nhiều mộ, cơ bản nếu không có giá trị thì cứ san lấp thôi."

Tiền Nhị nói tin này cho A Kiều, mặt A Kiều trầm xuống, cô nói: "Thế tới khu vực đó xem có làng xóm nào lâu đời không thì hỏi thăm vậy."

"Dù có lâu đời thì cũng mấy trăm năm lịch sử là cùng, cái mộ kia tận hơn hai ngàn năm lịch sử đấy, tìm chỗ nào được chứ." Tiền Nhị không sao hiểu nổi tại sao bà cô nhỏ này cứ nhất định phải đi tìm một cái mộ như thế chứ.

A Kiều hừ lạnh một tiếng, lườm Tiền Nhị một cái: "Tôi không tin là không tìm được, nếu không hỏi được người thì hỏi ma thôi."

Tiền Nhị hít một hơi, đầu gối mềm nhũn ra, có thể... có thể không đi không?

Đương nhiên là không thể, gã hỏi tài xế. Chuyện này thì tài xế biết, ông ta đáp: "Chỗ đó toàn là thôn cổ thôi, có cái hai ba trăm năm nữa đấy, thế tôi cứ chọn một cái tử tế chút đi, có thể ăn bữa cơm, còn phải đổ xăng nữa."

Cứ chạy lung tung thế này thì phải chuẩn bị xăng cho ngày mai, nhỡ đâu trên đường đi không tìm được trạm xăng nào thì sao.

Bọn họ đi tới một thôn lớn. Nói là thôn nhưng cách xây dựng lại giống như một thị trấn nhỏ, đường trong thôn sạch sẽ rộng rãi, có thể đi xe vào, đường vào lát đá. Xe vừa dừng lại, đã có người tới chào mời hương nến.

Ngay lập tức, Tiền Nhị đã biết đây nhất định là miếu thờ có tiếng, thế thì người trong thôn mới phát triển nghề bán hương thành nghề phụ như thế chứ, gã hỏi: "Trong thôn này chùa miếu gì à?"

Tài xế cười: "Đây là thôn Lưu Tiên. Anh có thấy đền thờ kia không, trên đó có khắc hình tiên nữ ấy, bên này có cung Lưu Tiên, thờ thần tiên của địa phương, người cúng bái cũng đông lắm."

Nghe nói trong vùng có rất nhiều người từng nhìn thấy chân thân của vị tiên cô này, cầu được ước thấy, nhất là tới cầu con cái, cầu tình duyên. Trước cửa có hai cây hợp hoan lớn, trên đó treo đầy thẻ bài mà những người yêu nhau khắc cho nhau.

Thôn Lưu Tiên cũng là cái tên mới được sửa lại sau này, hy vọng có thể giữ tiên cô nương nương ở lại vĩnh viễn, phù hộ cho nơi này mưa thuận gió hòa.

Nhờ có danh tiếng như thế, thôn này mới giàu có hơn hẳn các thôn khác, người trong thôn làm ăn được đều dựa vào cung Lưu Tiên, phát triển các loại nghề phụ. Hằng năm cứ đến ngày mười lăm tháng tám này, mùng bảy tháng bảy này, cung Lưu Tiên còn thả đèn trời. Thả đèn vào những ngày này, tiên cô nương nương sẽ nghe thấy nguyện vọng của bạn.

Tài xế đưa bọn họ tới đây, thứ nhất là nơi này sạch sẽ, cũng là địa điểm tham quan; thứ hai là dịch vụ ở đây phát triển, có chỗ ăn uống ngủ nghỉ, bên ngoài thôn có một loạt quán ăn nhỏ, đồ ăn làm cũng khá ngon, có thịt dê hầm nồi sắt để ăn.

Thế này thì hợp ý Tiền Nhị quá, lúc bà cô nhỏ đi lòng vòng tìm "ma", hai người bọn họ có thể tìm một chỗ chén thịt dê.

A Kiều vừa đi vào thôn đã cảm thấy khoan khoái khác thường, mùi thơm của hương nến tỏa ra khắp thôn, cô hít một hơi đã cảm thấy bổ dưỡng vô cùng, đứng từ ngoài nhìn vào đã thấy thế mà trong thôn lại có ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Ánh sáng mà một ngôi chùa cổ như chùa Thông Huyền mới có mà lại xuất hiện ở nơi này. A Kiều một lòng muốn tìm mộ của mình, vừa xuống xe đã chỉ vào cung Lưu Tiên rồi nói: "Tôi đi xem thế nào."

Dù có không gặp được ma, gặp yêu tinh cây, yêu tinh hoa gì cũng được.

Tiền Nhị gật đầu lia lịa: "Cô... đi sớm về sớm nhé." Không phải gã không muốn đi cùng nhưng thực sự là không dám đi cùng, sợ bà cô nhỏ này thực sự tìm một con ma hỏi đường thật.

A Kiều đi về hướng cung Lưu Tiên, đầu tiên phải qua cầu đá, sau đó phải đi vòng qua một đám hoa cỏ, người ở đây nhờ có cung Lưu Tiên mới giàu lên được nên sẵn lòng chi tiền.

A Kiều vừa mới đi thăm khu vực lăng mộ. Những lăng mộ phải tốn bao nhiêu tiền xây dựng kia hiện giờ cũng chỉ còn lại bia mộ, còn không bằng cái vị "Bồ Tát" chẳng biết chui từ chỗ nào ra này, được mọi người thờ cúng, hương khói.

A Kiều là vật âm. Trước khi vào cửa miếu, cô cần phải lạy hộ pháp nhưng vậy mà cung Lưu Tiên lại không có hộ pháp, cổng lớn mở rộng, khói nến như thể đang ban ơn cho cô hồn dã quỷ khắp nơi.

Ngôi miếu này rộng rãi nhưng chẳng thờ phụng thần tiền nào cả, trong gian giữa chỉ thờ một người trông như thể nữ thần, mặc váy lụa rực rỡ, khuôn mặt trắng tinh, đôi mày cong cong, trong mắt ẩn chứa nụ cười.

A Kiều nhìn chằm chằm tượng thần hồi lâu, càng nhìn càng có cảm giác thân quen. Đột nhiên tượng thần động đậy, nhìn cô mỉm cười, thấy cô là ma nhưng cũng không bài xích cô chút nào.

A Kiều chắp tay, quỳ xuống đệm hương bồ, đốt hương hỏi: "Tiên cô nương nương, người có biết mộ của tôi ở đâu không?"