Lại qua ba ngày nữa, Phương Nhã Lan rốt cuộc có thời gian đến thăm cô rồi, đi cùng còn có cả ông anh trai bận rộn Sở Kiêu nữa.

Mà tình cờ hôm đó bác sĩ siêu cấp rảnh Âu Dương Minh cũng như du hồn mà xuất hiện.Không nói những thứ khác, ít nhất vẻ ngoài của bà người họ thực sự rất hợp nhau, đều là tuấn nam mỹ nữ cả.

Để bọn họ đứng chung một chỗ, lung linh tới nỗi có thể chiếu sáng cả một khu phố luôn.

Sở Kiều Kiều cảm thấy, bọn họ đi tới chỗ nào thì cũng có thể kéo cao tổng thể giá trị nhân sắc ở đó lên.

Mặc dù sắc đẹp không thể thay cho cơm ăn, thế nhưng lại có thể cho chúng ta cuộc sống tình thần trở nên đầy đủ, phòng phú hơn, rất tuyệt vời.Còn về Âu Dương Minh, thực ra gọi là tình cờ thì cũng không phải, bởi vì sau ngày hôm đó, tên rảnh Âu Dương Minh kia rất chăm chỉ đến thăm Sở Kiều Kiều.

Ấn tượng ban đầu về bác sĩ của cô cũng không tệ, dù trước đó cũng có chút lấn cấn ....!thế nhưng cũng không ảnh hưởng lắm.

Dù sao ở một mình cũng rất chán, có người nói chuyện cùng cũng vui hơn.

Mặc dù Kiều Kiều cũng có hai cô y tá riêng chuyên phụ trách cuộc sống hàng ngày cho cô, thế nhưng dù sao khi cô cùng họ nói chuyện cứ luôn gượng gạo vô cùng.


Hai cô y tá chuyên nghiệp thật đấy, làm việc cũng rất tốt, thế nhưng một người ngoài 50, còn người khác thì cũng gần 40 rồi.Ngoài ra thì cũng có khoảng 5 y tá trực theo ca mà cô hay gặp và mấy bảo vệ được huấn luyện chuyên nghiệp nữa.

Dù sao những bệnh nhân trong khu này đều có bối cảnh mà, không cẩn thận một chút mà sảy ra chuyện thì nguy to.

Thực ra nhà họ Sở cũng có bác sĩ riêng, cũng có cả phòng chăm sóc người bệnh đầy đủ thiết bị ở nhà, thế nhưng bản thân Sở Kiều Kiều lại không muốn chữa bệnh ở nhà, vậy nên cô mới có thể chữa bệnh ở bệnh viện.

Dù sao lúc trước kí ức của cô cũng khá lộn xộn mơ hồ, thỉnh thoảng gặp thì không sao, thế nhưng nếu thấy nhau thường xuyên thì dễ bị lòi đuôi lắm, nên ở bệnh viện vẫn tốt hơn.Bình thường cô cùng y tá riêng nói chuyện cũng rất vui vẻ nhưng dù sao họ cũng không phải người cùng thế hệ, thành ra lúc nói chuyện khá nhàm chán.

Mà những người còn lại thì cũng không phải y tá chăm sóc đặc biệt, bình thường cũng chỉ dừng lại nói chuyện với cô vài phút là phải quay lại làm việc rồi, mà cô thì lại chưa đến mức không biết xấu hổ gọi người ta lại chỉ để tám nhảm với mình.

Thành thử ra ngày thường cô cũng rất chán.

Vậy nên cô cũng khá hoan nghênh nam chính bác sĩ tới chơi.

Dù sao bác sĩ cũng là anh rể tương lai nên cô cũng khá tò mò về anh ta.

Lúc trước Sở Kiều Kiều đã từng đọc rất nhiều nữ phụ văn mà cướp nam chính với nguyên nữ chính, thậm chí cô cũng khá thích thể loại đó.

Thế nhưng khi áp dụng lên mình, cô lại không sản sinh ra được cảm giác ám muối với các nam chính được.Lý do đầu tiên là do đây là đàn ông của chị gái cô, mặc dù sau này sẽ biến thành anh trai, nhưng cô vẫn luôn rất thích chị gái nên cô sẽ không làm gì cả.

Tiếp theo là do cốt truyện, mặc dù nói cô cần phải thay đổi nó, thế nhưng cũng không ai bảo cô cần phải phá couple của người ta cả.

Như cô bây giờ cũng là thay đổi rồi, ít nhất là trước khi cô ra viện thì bác sĩ còn chưa thích chị gái.

Hơn nữa nếu vận mệnh dễ phá như vậy thì cô đã chả ở đây rồi.


Cuối cùng là do Sở Kiều Kiều cũng tự mình biết mình, cô cũng không cảm thấy con người đơn điệu, nhàm chán, đầu óc thường thường, năng lực cũng chẳng hề nổi trội như cô có gì hấp dẫn......!Ngoại trừ tiền và ngoại hình.Thế nhưng ở thế giới này, người đẹp mà có tiền cũng không thiếu.

Chí ít là tối thiểu xung quanh các nam chính sẽ không bao giờ thiếu là được rồi.

Không nói đâu xa, chỉ cần nói đến lần đầu cô gặp bác sĩ thôi, mấy cô gái đó có ai mà không phải là có điều kiện lại xinh đẹp như hoa đâu.

Mặc dù so ra cũng không phải rất có tiền, thế nhưng họ trong mắt người bình thường như vậy cũng rất có tiền là được rồi.

Dù sao hầu như các nam chính đều có thế lực chống lưng đỉnh của chóp rồi, ai đối với họ cũng đều là người nghèo hết.

Mặc dù nói người giàu thì không thể tự do tự chủ hôn nhân.

Thế nhưng, mặc dù giàu có, nhưng nếu cần liên hôn cũng sẽ không đến phiên họ, ngược lại người như họ mới tự do nhất.

Thực ra ở những gia tộc lớn như vậy họ mới là người hiện thực nhất, ai có giá trị thì người đó được tôn trọng bồi dưỡng, giống như Trương Hinh vậy.

Còn những người không có giá trị, bình thường để đó nuôi cũng được, dù sao bọn họ cũng không thiếu chút tiền này.

Ngược lại, nuôi mấy người như vậy, khi nào cần bia đỡ đạn thì lấy ra là được, liên hôn cũng vậy.


Dù sao để đó cũng chả để làm gì, đem ra liên hôn đổi lấy lợi ích thực tế cũng coi là phế vật lợi dụng, khá tốt.Vậy nên những người ở trong gia tộc lớn thường cạnh tranh rất khốc liệt, cũng loại bỏ rất nhiều người.

Có điều tranh đấu về tranh đấu, bọn họ cũng sẽ không để lợi ích giá tộc bị ảnh hưởng bởi cá nhân, còn nghĩ mọi cách để bảo vệ nó, bởi vì lợi ích của gia tộc gắn liền với lợi ích của họ.

Vậy nên giá tộc sẽ không ngày càng yếu đi, ngược lại lại làm cho mỗi một người đứng đầu của gia tộc hay cao tầng đều là người tài giỏi.

Mỗi người đều có thể giúp gia tộc đi lên.Có điều, tình huống trên chỉ có thể áp dụng cho những thế gia đông còn nhiều cháu.

Còn với Sở gia của Sở Kiều Kiều, cả gia tộc cũng chỉ được có mấy mống, tình cảm qua lại cũng không tệ, hơn nữa còn phân tán khắp nơi, thực sự là muốn đấu đá cũng làm không nổi.

Dòng bên của nhà họ Sở chủ yếu là ở nước L, cách nhau cả nửa bán cầu, bình thường cũng chẳng va chạm gì nhau.Mặc dù mấy năm gần đây ba Sở muốn đầu tư ra nước ngoài, bản thân cũng gần như ở hẳn bên đó, tất nhiên là trong đó có cả nước L, thế nhưng bởi vì sản phẩm hai bên khác nhau hoàn toàn, ngược lại hợp tác cũng rất vui vẻ.Hơn nữa hai bên cũng tách ra cả mấy đời rồi, có khi gen cũng hoà trộn mất hết rồi.

Ít nhất thì khi Kiều Kiều nhìn hình ba Sở chụp chung với người anh họ xa bên nước L, cô thật sự không tìm ra được chút điểm chung nào cả..