Nhà hàng dược thiện của Phương Nhã Lan rất nổi tiếng, hơn nữa còn đến giờ cơm trưa nên càng đông người hơn.

Nếu không phải trước đó chị gái đã gọi trước thì khi hai người đến cũng không còn bàn nữa.

Nhà hàng này có 4 tầng, được trang trí theo phong cách cổ xưa, lấy gỗ làm nguyên liệu chính, trông vừa đơn giản lại vừa trang trọng, thật sự rất đẹp mắt.

Hai người vừa đến thì quản lý nhà hàng đã đứng đợi từ lâu dẫn hai người vào phòng đặt trước.

Thái độ vừa khiêm tốn vừa chuyên nghiệp, không nịnh hót cũng không tỏ ra hèn mọn để gây ấn tượng với bà chủ trực tiếp của mình.

Có điều chính bởi vì thái độ của quản lý như vậy nên hai người càng có ấn tượng tốt hơn về quản lý.Vệ sĩ cũng được xếp vào phòng bên cạnh.

Phòng ăn mà chị gái đặt trước là phòng ăn dành cho ít người, chỉ có chỗ cho bốn người, gian phòng được trang trí rất trang nhã, bàn ăn được đặt bên cạnh bạn công hướng ra khu rừng nhỏ nhân tạo cùng với con sông uốn lượn xung quanh, quả là một vị trí vô cùng đẹp.


Chỉ khoảng 20 phút sau là đồ ăn đã lên rồi.

Ở nơi này người ta thường phục vụ theo set ăn trong ngày, bởi vì dược thiện cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị, hơn nữa nguyên liệu không phải lúc nào cũng tốt.

Vậy nên nếu muốn ăn món mình đặt trước vài ngày có khi là cả tuần.

Còn đối với những người muốn ăn theo kiểu đột xuất như cô thì thường chỉ gọi những món đã được nhân viên nhà hàng gợi ý từ trước.Sở Kiều Kiều và chị gái gọi hai phần khác nhau nhau, bởi vì khẩu vị của chị gái là mấy món có vị chua ngọt nhẹ của nước M, còn Sở Kiều Kiều lại thích hơi cay và nhiều thịt.

Mỗi món sẽ được phục vụ sau khi món trước được dọn đi, thường thì sẽ là khoảng 5 phút, nhưng cũng phụ thuộc chủ yếu vào tốc độ ăn của khách hàng nữa.

Phần ăn của mỗi người tầm 8-9 món chưa kể tráng miệng, nghe có vẻ nhiều nhưng thực chất mỗi món chỉ đủ khoảng ba miếng nhỏ, vậy nên ăn xong cũng vừa đủ no.

Mỗi phần thường có tầm 3 món hầm hoặc súp, tiếp là 3 món chính chủ yếu là thịt, 1 món salad, một bát rau củ hầm theo mùa, còn tráng miệng thì là tự chọn.

Tráng miệng của Phương Nhã Lan là bánh Sandwich Victoria, còn Sở Kiều Kiều là mochi kem lạnh vị việt quất.

Ăn xong hai người còn ngồi lại trong phòng một lúc để nghỉ ngơi, thêm hai ly sữa chua để giúp tiêu hóa tốt hơn.

Ngồi nói chuyện một lúc, Kiều Kiều cũng tranh thủ chợp mắt tầm 30 phút nữa.

Đến gần 2 giờ chiều thì hai người rời khỏi nhà hàng xuất phát đến trung tâm thương mại Thịnh Thế của tập đoàn Sở thị.

Trung tâm thương mại Thịnh Thế mặc dù gọi là trung tâm thương mại, thế nhưng nó giống một khu phố mua sắm hơn, lấy cao ốc Thịnh Thế là trung tâm, các cửa hàng khác thì lần ra xung quanh.

Trong trung tâm thương mại đầy đủ các loại mặt hàng.

Hàng cao cấp và hàng bình dân thì chia ra thành 2 khu riêng, lấy đài phun nước trước cao ốc Thịnh Thế làm rảnh giới.Mua sắm chính là thiên tính của phái đẹp, ban đầu Sở Kiều Kiều còn không có cảm giác lắm, thế nhưng chỉ lượn qua vài quầy hàng là cô bắt đầu hăng hái hẳn lên.


Cô còn chủ động ngắm nhìn xung quanh trái phải, cho dù có muốn hay không thì cô đều chạy vô ngó nghiêng một chút.

Mỗi lần cô bước vào cửa hàng nào, nhân viên ở đó cũng nhiệt tình vô cùng, cũng phải thôi, người bình thường ra ngoài làm sao lại mang theo vệ sĩ bên người chứ, mặc dù chỉ có 2 người....Thực ra ban đầu có 6 vệ sĩ đi cùng họ, thế nhưng cô cùng chị gái đều cảm thấy như vậy khoa trương quá, hơn nữa như vậy cũng tạo thành mục tiêu quá lớn, dễ bị người ta nhắm tới.

Vậy nên những người còn lại thì chia ra theo dõi từ đằng xa.

Thực ra hai người cũng chẳng thiếu gì cả, bình thường đồ mà họ càn sẽ được đưa đến tận nhà để lựa chọn, quần áo, giày dép, trang sức này kia cũng có thiết kế riêng lo hết rồi.

Vậy nên bây giờ hai người đi mua sắm thuần túy là cho đỡ chán thôi.Lúc này, Sở Kiều Kiều kéo theo Phương Nhã Lan đi vào một cửa hàng bán túi xách rất sang trọng.

Đó là cửa hàng của một thương hiệu nữ rất nổi tiếng.

Mặc dù kiếp trước Sở Kiều Kiều không thích túi xách lắm, thế nhưng cô ở kiếp này lại sưu tầm rất nhiều, trong đó không ít là của thương hiệu này.

Vậy nên cô theo thói quen nhìn thấy cửa hàng của thương hiệu này là lượn vào.Vừa bước vào, đã có nhân viên bước lại gần cúi người 90 độ chào hỏi một cách chuyên nghiệp.

Chị gái nhìn họ mỉm cười nói: - Gọi quản lý cửa hàng ra đây đi.Chị nhân viên nhìn hai vệ sĩ đằng sau các cô thì tươi cười càng xinh đẹp, cung kính nói:- Hai vị tiểu thư xin chờ một lát, tôi lập tức gọi quản lý tới ngày đây!Sau đó cô ấy ra hiệu cho một người khác dẫn hai người vào một phòng chờ riêng, còn phục vụ thêm trà bánh điểm tâm nhẹ trong lúc chờ.


Mấy nhân viên ở đó thấy hai người họ gọi quản lý thì cũng không thấy ngạc nhiên, mặc dù bình thường nếu tiếp được khách thì họ sẽ được nhận hoa hồng.

Nên nhân viên ở đây luôn cố gắng săn được nhiều khách nhất có thể, cạnh tranh thực sự rất khốc liệt.Thế nhưng đối với những đơn hàng lớn thì bình thường đều là quản lý ra mặt.

Tất nhiên là bọn họ sẽ không cướp khách của quản lý, cũng không phải vì bọn họ sợ hay gì, bởi vì hoa hồng của một khách hàng lớn có đôi khi khi có thể bằng mấy năm tiền lương của họ, cám dỗ thật sự rất lớn.

Thế nhưng bọn họ không có cướp khách là bởi vì những khách đó thường có những yêu cầu rất khắt khe, thường chỉ có những người chuyên nghiệp đã làm đến chức quản lý mới tiếp đãi được, vả lại đó cũng là một cách thể hiện sự tôn trọng và nhiệt tình của cửa hàng đối với những vị khách đó.

Nếu những người đó vui mà mua thêm đồ, vậy đó là một khoản lớn rồi.Hơn nữa, mặc dù sẽ không được nhận hoa hồng.

Nhưng thường quản lý cũng sẽ cho họ ít tiền để lấy may, đó là truyền thống có cửa hàng họ.

Dù sao thủ đô cũng không thiếu người có tiền, thế nên trường hợp thế này cũng không ít.Mà chị gái gọi quản lý cũng không phải do tâm hư vinh quấy phá hay gì, mà là do bình thường đồ dùng được đưa đến nhà họ đều là quản lý đích thân mang tới, vậy nên các cô cũng sẽ quen biết với các quản lý cửa hàng của thương hiệu mà họ hay dùng cũng, tự nhiên cũng hình thành một thói quen là gọi quản lý để dễ nói chuyện hơn..