Lúc này Dạ Nguyệt và Diệp Hoài cũng đi tới quảng trường Tự Do, giả làm nhân viên văn phòng ngồi trên băng ghế cầm sổ ghi chép làm việc, nhưng thực tế là đang nhìn trộm Nhậm Kiệt và cô gái xinh đẹp mặc quần tập yoga.
Phái người theo dõi chàng trai kia quả nhiên là một lựa chọn đúng đắn.
Chỉ là không biết tại sao Trần Họa lại đến tìm anh, và kiên trì như vậy.
Cô gái xinh đẹp mặc quần tập yoga rất tự nhiên đi tới và trên đường tới còn mua hai cái kem.
Cứ như vậy ngồi ở bên cạnh Nhậm Kiệt, phác họa ra đường cong hình chữ S nóng bỏng, khoe trọn vóc dáng hoàn hảo của mình.
"Em trai ~ ăn kem không? Chà ~ tôi cứ tưởng mình có thể ăn được hai cái, nhưng có vẻ như tôi đã đánh giá quá cao bản
thân rồi, cho cậu này ~"
Nói xong cô ta để lộ ra nụ cười tỏa nắng và đưa một cây kem cho Nhậm Kiệt.
Nhậm Kiệt sững người:???? “Định tặng cái kem này cho tôi sao?"
Trần Họa mỉm cười: "Đương nhiên rồi ~ không phải ai cũng có thể nhận được kem chị tặng~"
Cô ta mừng thầm trong lòng, thằng nhóc này cuối cùng cũng cắn câu, không thích mấy nữ sinh thì chắc hẳn là thích kiểu này rồi chứ gì?
Vẻ mặt Nhậm Kiệt đây nghiêm túc:
“Vậy tôi không cần cái kem này, có thể đổi thành 5 tệ cho tôi không?"
Trần Họa:???
Con mẹ nó...!Lại là 5 tệ à2? Cậu nghèo đến điên rồi phải không?
Tại sao tôi lại phải đưa 5 tệ cho cậu? Làm gì có ai như cậu cơ chứ?
Chỉ thấy Trần Họa cười ngượng ngùng: “Không...không cần thì thôi vậy..."
Nhậm Kiệt: "Hay là chị cứ đưa cây kem cho tôi đi, để tôi xem có thể tìm người khác bán nó với giá 5 tệ không...
Trần Hoạ:!!! "Tôi sẽ tự ăn!"
Cô ta gần như phát điên, tại sao mỗi lần nói chuyện với anh cô ta đều không thể nhịn được cơn tức giận.

Chỉ thấy Trần Hoạ li3m cây kem rồi liếc nhìn Nhậm Kiệt với đôi mắt như nước:
"Em trai~ cậu có tin vào yêu từ cái nhìn đầu tiên không? Trên quảng trường có rất nhiều người, nhưng tôi chỉ có tình cảm với cậu thôi ~"
Nhậm Kiệt lắc đầu: "Tôi chỉ tin vào mỹ nhân kế.

Chị à, chị bán khóa học ở phòng tập phải không? Chiêu trò này quá cũ rồi, thành tích của chị tháng này chắc không được tốt nhỉ?"
Trần Hoạ nghiến răng nghiến lợi, tôi bán cái đầu cậu ấy, nếu đã như vậy thì chỉ có thể dùng tuyệt chiêu thôi.
"Hừm ~ Không tin thì thôi, ối ~ kem sắp tan rồi~"
Chỉ thấy Trần Họa vừa nhìn Nhậm Kiệt, vừa li3m cây kem sắp tan chảy, phát ra thanh âm "chụt chụt".
Cảnh tượng này khiến cho những người đàn ông già trẻ bên cạnh đều phải quay sang nhìn.
Thế nhưng Nhậm Kiệt vẫn luôn nhìn lên bầu trời, trơ mắt nhìn một vật thể màu trăng khó tả từ trên cao rơi thẳng xuống cây kem của Trần Họa.
Nó kết hợp hoàn hảo với cây kem trắng đó.
Vẻ mặt Nhậm Kiệt chợt cứng đờ.
=??22(2_?72?!)..
Trần Họa vẫn luôn nhìn Nhậm Kiệt với ánh mắt sáng ngời, thấy có hy vọng cô ta càng chăm chú li3m kem hơn, li3m 360 độ không góc chết, như sợ kem chảy vào cây ốc quế.
"Chụt chụt~"
Nhưng sau khi li3m xong miếng này, biểu cảm của Trần Họa chợt trở nên cổ quái.
Hả? Vị kem này có gì đó sai sai?
Chua chua mặn mặn, vừa đắng vừa chát, còn có một chút ngọt?
Sắc mặt Nhậm Kiệt đột nhiên trở nên sợ hãi, anh lặng lẽ lấy chiếc ô trong cặp ra rồi giơ lên.
Trần Họa khó hiểu: "Cậu mở ô làm gì?" "Che nắng!"
Cái rắm à, ô của cậu ta rõ ràng là loại làm bằng nhựa trong suốt.

Chỉ thấy Nhậm Kiệt đứng dậy: "Chị cứ ăn từ từ, tôi còn có việc, tôi đi trước đây~"
Vừa nói, anh vừa đứng dậy và đi khỏi quảng trường.
Trần Họa vội vàng nói:
"Này này này~ đừng đi mà? Tôi..."
Nhưng vừa mới đưa tay ra, lại một vật thể màu trắng không thể diễn tả được từ trên cao rơi xuống mu bàn tay cô ta.
Trần Họa tỉ nhíu mày, đây cái gì vậy?
Cô ta không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời, vừa ngẩng đầu lên thì một đống phân chim trắng rơi xuống chính giữa mặt, bụp một tiếng văng tung tóe khắp nơi..
Trần Họa sững sờ, ánh mắt trở nên hoảng sợi
Đây...!mẹ nó chẳng lẽ đây là...
Lúc này, đàn chim bồ câu đang bay trên bầu trời như đã phạm phải đại tội, chúng đều như hóa thành bồ câu ném bom, điên cuồng thả bom phân xuống quảng trường.
Từng bãi từng phân rơi xuống.
Chúng cũng không thể ngờ rằng lòng người lại hiểm ác như thế, lại có người hạ độc vào thức ăn của chúng.
Chỉ thấy vô số "hạt mưa" màu trắng rơi xuống như trút nước.
Nó rơi xuống đầu và vai của mọi người, thậm chí còn khiến những bạn nhỏ đang chơi đùa ở đài phun nước bị ngã.
Những người ăn gà rán ở quảng trường không ngờ lại có thêm nước sốt tự nhiên, các đôi tình nhân đến hẹn hò vừa
mới định hôn nhau đã bị phân chim rơi xuống mặt.
Trên người Ngô Vân Thanh đã bị dính vài bãi, tóc Vân Tiểu cũng dính đầy màu trắng.
Hai người liếc nhìn nhau, mặt đều trắng bệch.

Cửa hàng thú y, gạo kê, ô..

Vãi!
“Chạy!”
Hai người không quan tâm đ ến bất cứ điều gì nữa, quay người chạy ra khỏi quảng trường.
Mẹ nó ai bảo anh mua gạo vậy?
Diệp Hoài cũng đơ người rồi, chuyện gì đang xảy ra vậy? Chim bồ câu bị tiêu chảy tập thể? Chuyện này...
Nhưng ngay giây sau cả người anh ấy đã bị Dạ Nguyệt đưa lên chăn ở đỉnh đầu và quay đầu chạy như điên.
Diệp Hoài:??2
"Dạ Đội! Cô không thể làm như vậy được? Cô không thể thấy chết không cứu chứ?"
Giờ phút này Quảng trường Tự Do đã hoàn toàn hỗn loạn.
"A a a ~ cái gì vậy? Cứt à? Dự báo thời tiết cũng nói hôm nay có mưa cục bộ à?”
“Mẹ kiếp! Ugh~Ugh, ai đã làm chuyện này? Ai đã bỏ thuốc nhuận tràng vào thức ăn của chim bồ câu? Cái kiểu vô đạo
đức gì thế?"
"Tôi đang vui vẻ ăn gà rán ở Quảng trường Tự do, nhưng không ngờ lại gặp phải chim bồ câu bị tiêu chảy? Ugh~"
"Chia tay! Tôi vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới gặp anh, kết quả anh lại dẫn tôi tới đây đầm phân bồ câu? Hu hu~"
Mọi người ở Quảng trường Tự Do hoàn toàn phát điên, tất cả đều liều mạng chạy ra ngoài, một số ít vật che chắn trở thành nơi trú ẩn duy nhất của mọi người.
Lúc này Trần Họa đã đã biến thành một thiên sứ mặc áo trắng ở trung tâm quảng trường.
Đôi mắt cô ta rực lửa.
Chẳng trách kem lại có vị lạ, chẳng trách cậu ta lại cầm ô.
AaahIl
Cô ta vội vàng tìm kiếm bóng dáng Nhậm Kiệt, nhưng nhìn đâu cũng thấy những chấm trắng và mọi người hoảng loạn chạy khắp nơi, chẳng thấy Nhậm Kiệt ở đâu nữa?
"Thằng nhóc thối! Đừng để rơi vào tay bà đây! Đợi đấy, mày chờ đấy cho bà!"
Mà lúc này Nhậm Kiệt đang cầm ô đi trong mưa, hạt mưa rơi trúng mặt ô, một giọt mưa cũng không rơi vào người anh.
Một lượng lớn sương mù cảm xúc tách ra từ thiên linh của mọi người, và được thu thập vào không gian Kính Hồ.
Lúc này trên mặt hồ Kính Hồ tràn đây sương mù.

Linh hôn ma quỷ cuối cùng cũng có thể nuốt chửng chúng, những thứ này cũng đủ để thỏa mãn cơn thèm của nó.
Ma hóa vài lần là đủ, thậm chí còn thừa cảm xúc dùng để chuyển hóa linh khí thành ma khí để tu luyện và thăng cấp.
Quay đầu nhìn lại, toàn bộ Quảng trường Tự do trắng xóa, như được sơn một lớp sơn trắng, giống như cánh đồng tuyết, chỉ còn có người run rẩy trong tuyết dày.
Hiệu ứng bùng nổ.
Dù sao Nhậm Kiệt chỉ mua 5 cân gạo kê và trộn thêm 2,5 cân thuốc nhuận tràng.
Việc thu thập sương mù cảm xúc như thế này khá nhanh, nhưng không thể làm nhiều lần được.
Không phải Nhậm Kiệt sợ mọi người không chịu nổi, mà là sợ bồ câu không chịu nổi.
Bên ngoài Quảng trường Tự do.
Tiểu đội 3 của tổ chức Trấn Ma tụ tập lại với nhau.
Trên người Ngô Vân Thanh và Vân Tiểu đều dính đầy phân chim, giống như thợ sơn vừa trở về từ công trường, gân
xanh thì nổi đầy trên trán.
Nhưng lúc nhìn về phía Diệp Hoài, tâm trạng của hai người lại tốt lên rất nhiều.
Anh ấy lúc này giống như một tác phẩm điêu khắc thạch cao thời La Mã cổ đại, cả người đều được bao phủ bởi hồ dán.

Phía trước đều bị dính, nhưng mặt lưng lại không hề bị.

Anh ấy lúc này tức giận nhìn Dạ Nguyệt, thấy chết không cứu thì thôi đi, ít nhất dùng mặt lưng của tôi mà chắn, đừng dùng mặt chính diện chứ?
Cô có biết cảm giác khi "nước mưa" có độ ấm tùy ý tạt vào mặt mình là như thế nào không?
Dạ Nguyệt mặt tối sầm nói: "Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tại sao những con bồ câu ở quảng trường lại đột nhiên..."
Vân Tiểu nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt tức giận nói:
“Còn không phải do là người tốt kia làm sao? Bọn em còn tưởng rằng cậu ta có lòng tốt đến để cho bồ câu ăn, nhưng ai biết được cậu ta lại cho chim bồ câu uống thuốc nhuận tràng?"
Dạ Nguyệt:???.