Nhậm Kiệt lợi dụng bóng đêm yên lặng trở về nhà, An Ninh đã ngủ.

Đào Yêu Yêu đang ngồi trước máy tính ớ trong phòng, tay đặt trên bàn phím không ngùng bấm, không ngừng nhìn vào website trước mặt.

Từ khi cô bé bị bệnh ma văn đến nay đã dừng đi học, ra ngoài không tiện nên cô bé vần luôn tự học ở nhà, máy tính là con đường duy nhất mà cô bé có thể thu hoạch tin tức ờ bên ngoài.

Đừng thấy Yêu Yêu nhỏ mà coi thường, cô bé rất có thiên phú trong máy tính.

Thậm chí cô bé còn mở một trang web cho Nhậm Kiệt, Nhậm Kiệt có thể nhận được nhiều việc như vậy cũng liên quan đến Đào Yêu Yêu.

“Muộn như vậy mà chưa ngủ? Em muốn tu tiên à? Mắt gần máy tính như vậy sẽ bị cận đấy!’
Nhậm Kiệt lải nhải như mẹ già.

Đào Yêu Yêu lại đắc ý nói:
“Tu tiên? Ha, bản thiếu nữ đã làm giáo chủ rồì nhé, đã có 15 năm tuổi nghề kinh
nghiệm, anh cảm thấy em sẽ sợ quầng thâm mắt sao?”
“Này này này, anh, anh mau xem đi, cũng không biết ai lại tài đức vẹn toàn như vậy, đúng là một tấm gương để chúng ta học tập, ngầu muốn chết… A ha ha ha ha…”
Nhậm Kiệt ngẩng đầu nhìn theo, vẻ mặt cứng lại.

Chỉ thấy trên hotsearch đứng đầu cấm Thành là:
“Chấn kinh, sô lượng bồ câu ở quảng trường Tự Do bay loạn hiếm thấy tạo nên cơn mưa chim bồ câu lớn trong hàng gìờ, hàng trăm người gặp nạn! Quảng trường biến thành địa ngục trắng!”
“Nghi ngờ có người hạ độc trong thức ăn của bồ câu, an ninh trật tự đang toàn lực điều tra, hiện tại manh mối đã chỉ đến một thiếu niên cầm ô, nếu như có manh mối, hoan nghênh người dân đến tòa thành phố báo cáo, tiền thưởng một vạn tệ!”
Dưới hotsearch còn có video phỏng vấn tại hiện trường của phóng viên, không ít người qua đường bình luận la hét tức giận, thậm chí còn đính kèm cả video giám sát.

Trong video chính là hình ảnh Nhậm Kiệt cầm ô đi trong mưa, nhưng chất lượng camera không tốt nên quay không rõ.

Bình luận bên dưới không ngừng mắng chửi.

Đào Yêu Yêu nhìn một lúc, vẻ mặt cỏ bé lập tức cứng lại, vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía Nhậm Kiệt.


“Sao bóng lưng này nhìn quen vậy? Quần áo người đó mặc…”
Nhậm Kiệt vội vàng chuyến ánh mắt sang chỗ khác, mồ hồi trên trán tuôn ra…
???
Đào Yêu Yêu há to miệng, không phải chứ? Ăn dưa thôi mà còn rơi trúng người anh trai?
Đào Yêu Yêu lập tức lấy điện thoại mớ web lên:
“Vì việc nước quên việc nhà, hình như có tiền thường thì phải, cách báo cáo cụ thế là…”
Mặt Nhậm Kiệt đen lại, anh bước đến lấy điện thoại của Đào Yêu Yêu:
“Cái đứa nhỏ này, sao em suốt ngày xem mấy cái này vậy? Đọc tin tức gì tích cực hơn
đi.


Nói rồi vội vàng chuyển video khác.

Video tiếp theo chạy trên màn hình.

“Thanh niên dũng cảm thuộc đội cứu hộ đã nhảy cầu cứu một người vào thứ bảy, tỉnh thần dũng cảm chúng ta cần phải học tập!”
Toàn bộ quá trình cứu người và phỏng vấn người trong cuộc…
[Video phỏng vấn.

mp4]
[Video phỏng vấn Vương Bằng.

mp4]
Trong video phỏng vấn, Vương Bằng ngã nằm trên giường bệnh.

Phóng viên: “Xin hỏỉ anh có suy nghĩ gì với sự việc lần này?”
Vương Bằng trừng mắt:
“Tôi **** $AA*$&.

J Nhậm Kiệt! A a a…”
Phóng viên: “Xem ra cảm xúc của người trong cuộc có chút kích động, vằn nên chờ anh ấy bình tĩnh lại rồi tiếp tục phỏng vấn thì hơn…”
Nhậm Kiệt:”???”
Đào Yêu Yêu trợn to mắt, người cứu người trong video chính là Nhậm Kiệt, hơn
nữa cô bé còn thấy tay trái Nhậm Kiệt vươn ra rất dài để kéo người về.

“Anh? Anh anh anh… Tay anh của anh là tay máy sao? Từ từ, không phảỉ anh là người máy đấy chứ? Nói! Anh giấu anh trai tôi đi đâu rồi!”
Mặt Nhậm Kiệt càng đen hơn, anh đi đến đánh một cái vào đầu Đào Yêu Yêu.

“Vớ vẩn! Em xem phim khoa học viền tướng nhiều quá rồi đây.


“Vậy… Vậy tay anh?”
Thấy không lừa được nữa, Nhậm Kiệt cũng không nói dối.

“Cánh tay trái của anh là tay máy, bây giờ cũng coi là Cường Thực giả, đừng nói với dì An Bình.


Lúc nói chuyện, cổ tay Nhậm Kiệt hơi động đậy cời bỏ lớp ngụy trang cánh tay máy, cánh tay máy màu đen vàng xuất hiện trước mặt Đào Yêu Yêu.

Tràn đầy sức mạnh và máy móc.

Lúc này hai mắt Đào Yêu Yêu sáng lén, cô bé “a ô ô” đầy thán phục.


“Ông trời ơi! Tay bạc, sáng nay tay anh
không bị khống chế cũng vì cái này?”
“Cánh tay lúc đầu của anh đâu?”
Trong lòng Đào Yêu Yêu có rất thắc mắc, dù sao một người hay sinh hoạt hàng ngày lại đột nhiên có thêm một cánh tay máy, sao không tò mò cho được?
Nhậm Kiệt thờ dài:
“Haìz, thật ra tối qua anh bị người ngoài hành tình mang đi cải tạo máy móc, bọn họ nóỉ anh là thiên tuyển chi tử, còn khen anh đẹp trai, nhất định phải cho anh cơ hội lắp tay giả, còn muốn giao nhiệm vụ cứu vớt Lam Tinh cho anh!”
“Anh không thay đổi được quyết định của họ, chỉ có thể bị ép lắp tay giả!”
Đào Yêu Yêu:”?”
“Anh mới là người xem phim khoa học viên tường nhiều đấy.


“Thật… Thật sao?”
Trong mắt cô bé hiện lên sự lo lắng.

Cánh tay anh cô bé vì sao lại biến mất? Cô bé còn không biết những chuyện gì?
Nhậm Kiệt cười bế Đào Yéu Yêu về giường.

“Không sao… Không cần lo cho anh, đúng rồi, anh đã tích đủ tiền, nếu như thuận lợi thì rất nhanh sẽ có thuốc ức chế, không có gì bất ngờ xảy ra thì anh còn có thể mang về thuốc biến đổi gen cho em nữa đấy!”
Ánh mắt Đào Yêu Yêu sáng bừng, hưng phấn đến mức mặt đỏ bừng lên.

“Thật sao thật sao? Anh! Em yêu anh chết mất, thơm anh này.


Nói rồi điên cuồng thơm má Nhậm Kiệt, sau đó cô bé đột nhiên phản ứng lại.

“Chờ chút… Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy?”
“Anh? Không…không phải anh vì em mà đi theo phú bà đấy chứ? Chị gái nhỏ hung dữ bên dưới nhà hôm nay là người bao nuôi anh? Hay là anh nhận một số tiền lớn đế sinh con với người ta? Hu, em thật cảm động, anh nhỏ thật lợi hại!”
Nhậm Kiệt đánh cho Đào Yêu Yêu ngã xuống giường.

“Trí tưởng tượng của em phong phú quá rồi đấy! Mau đi ngủ đi!”
Đào Yêu Yêu uất ức che trán, duổỉ tay về phía Nhậm Kiệt:
“Được, em giúp anh giữ bí mật vậy… đồ ăn ngon…”
Sắc mặt Nhậm Kiệt cứng lại, bận rộn một ngày, thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

“Bên trong… anh…”
Nhậm Kiệt còn chưa kịp nói hết lời đã thấy một bóng trắng nhảy từ cửa sổ vào, anh còn chưa thấy rõ đó là thứ gì thì bóng trắng đó đã nhảy về phía mình.

Không ngờ vật đó lại dám nhảy qua cửa số đi vào trong phòng.


Ánh mắt Nhậm Kiệt nghiêm túc lại, tường rằng phiền phức tìm đến cửa nên anh muốn ra tay.

Nhưng một giây sau bóng trắng kia đã lao thẳng vào lòng Nhậm Kiệt.

Lúc này Nhậm Kiệt mới phát hiện đây là một con chồn trắng như tuyết.

Hai mắt to tròn màu tím, vé mặt vô cùng thân thiết đứng trên vai Nhậm Kiệt, nó vô cùng thân thiết cọ vào mặt Nhậm Kiệt.

Phát ra âm thanh “chít chít”.

Vé mặt Đào Yêu Yêu vô cùng kình ngạc:
“Một…Một con chồn trắng? cửa số đang đóng mà, sao nó vào được?”
Nhậm Kiệt cũng ngẩn người, đây không phải Đạo Báo Điêu của Trần Họa sao?
Bị tổ chức bài Tarot huấn luyện, có thể tìm người khế ước với ma quỷ, mà anh bị ác ma để ý đến cũng là vì vật nhỏ này.

Sao nó lại chạy đến chỗ anh rồi?
Là vì trên người anh có mùi hương khiến nó thích sao?
“Anh anh anh, con vật này từ đâu đến vậy? A a a, nó thật đáng yêu.


Nhậm Kiệt cười một tiếng:
“Không phải em muốn thú cưng sao? Đồ ăn ngon thì không có, cái này là quà tặng em.


Đào Yêu Yêu vui đến điên rồi, tặng cô bé sao?
Nhưng lúc này trong lòng Nhậm Kiệt lại như đánh trống, con Đạo Bảo Điêu này chắc chắn không phải là một con vật đơn giản.

Thứ này… là yêu!.