Mặt trời nấp sau rặng núi, màu trời dần chuyển sang gam trầm, gió biển trở mạnh, tưởng chừng như mưa sắp sửa trút.

Tống Hy khăng khăng đòi cõng Lâm Viễn trên lưng, rời đài ngắm cảnh trở về.

Ghé vào lưng Tống Hy, Lâm Viễn hơi mất tự nhiên, một tay chống cằm nghĩ, Tống Hy gầy hơn Hạ Vũ Thiên một chút, ngẫm lại tính cách của người này thật sự khiến người ta phải lo lắng.

“Này, anh không cần phải cõng đâu, tôi có thể nhảy về, anh không thấy nặng sao?”

“Cậu không nặng.” Tống Hy cười.

Lâm Viễn bất chợt hỏi, “Tống Hy, anh có còn nơi nào khác để đi không?”

“Hả?” Tống Hy nhìn Lâm Viễn khó hiểu. “Gì cơ?”

“A, không phải thế, ý tôi là anh có tiền không? Có đủ để tìm một căn nhà ở nơi nào đó hay ra nước ngoài rồi kiếm sống?” Lâm Viễn hỏi.

“Đủ chứ.” Tống Hy chợt ngộ ra liền trả lời. “Sao? Muốn bỏ trốn theo tôi? Khỏi cần làm gì cả, tôi có thể nuôi cậu cả đời.”

“Thôi.” Lâm Viễn khoát tay. “Anh đi trước đi.”

“Tôi?” Tống Hy thoáng giật mình quay đầu lại đối mặt với Lâm Viễn.

“Ừ.” Lâm Viễn gật đầu. “Tội gì phải ngồi bó gối ở nơi thị phi này… Chuyện Tiêu Linh dù sao anh ít nhiều cũng đã thông suốt, anh nên lánh đến nơi khác một khoảng thời gian.”

“Cậu lo cho tôi?” Tống Hy cười cười. “Yên tâm, Hạ Vũ Thiên sẽ không làm gì tôi, tôi cũng có thể ứng phó với cha nuôi, đừng coi thường khả năng của tôi.”

“Biết anh lợi hại rồi.” Lâm Viễn nhướn mày. “Trông anh đối phó với đám sát thủ kia là biết, nhưng với tính cách của anh mà đấu đá với nhóm người đó thực chẳng đáng. Nên biết quý trọng thời gian để làm những chuyện có ý nghĩa.”

Tống Hy trầm tư trong thoáng chốc. “Tôi muốn mang cậu cùng đi.”

“Tôi? Anh vứt hy vọng đó đi.” Lâm Viễn nói thẳng. “Tôi không đồng tính luyến ái, sau khi mọi chuyện được giải quyết tôi còn phải về nhà cưới vợ sinh một cô con gái rượu nữa.”

Tống Hy cười cười giương mắt. “Còn Hạ Vũ Thiên? Cậu có thích cậu ta không?”

Lâm Viễn nháy nháy mắt, nghiêm túc nói với Tống Hy, “Tống Hy, chỉ có biến thái thích bị hành hạ mới thấy thích Hạ Vũ Thiên!”

Tống Hy bật cười, Hạ Vũ Thiên ở đầu dây bên kia vẫn cứng đầu chăm chú nghe, sắc mặt càng ngày càng u ám.

Lại nghe tiếng Lâm Viễn cười hềnh hệch. “Tôi nói cho anh biết một bí mật nha, Hạ Vũ Thiên không lên được.”

“Thật?” Tống Hy giật mình. “Thực sự bị thương?”

“Đúng thế đó.” Lâm Viễn gật lia lịa. “Nên anh đừng chấp nhặt với anh ta làm gì, anh ta đã hỏng như vậy là do đời anh ta đã không còn gì để đeo đuổi, sau cứ thế mà sa ngã.”

Tống Hy ngoác miệng, sau một lúc mới bật cười lắc đầu. “Nếu Hạ Vũ Thiên mà nghe thấy, đảm bảo mũi sẽ vẹo([20]).”

Lâm Viễn cười vang.

Bên kia, Hạ Vũ Thiên vô thức sờ mũi của mình… hình như hơi vẹo thì phải.

Tống Hy cõng Lâm Viễn chậm rãi đi về phòng của Hạ Vũ Thiên, thấy Tiêu Thuỵ đang ngồi thẫn thờ ở sô pha trước cửa. Bắt gặp Tống Hy cõng Lâm Viễn trở về bèn bảo, “Hai người về rồi à? Đi ăn cơm thôi!”

“Tốt quá, đúng lúc tôi đang đói.” Lâm Viễn nói.

“Ai.” Tiêu Thuỵ chặn anh lại, nhét anh vào phòng Hạ Vũ Thiên. “Đồ ăn của cậu ở trỏng!” rồi đóng cửa lại.

Tống Hy đang định theo sau thì bị Tiêu Thuỵ ngăn, “Anh vào làm gì? Anh cũng có ý với thằng nhóc kia? Cậu ta có cái gì tốt?”

Tống Hy bất đắc dĩ. “Cậu ấy cứ như vậy đi vào…”

“Anh sợ cái gì?” Tiêu Thuỵ trợn mắt. “Hạ Vũ Thiên cưng nựng cậu ta thế còn nỡ hại cậu ta chắc?”

Tống Hy ngẩn người, không nói gì.

“Đi, đi ăn cơm!” Tiêu Thuỵ ra sức lôi xềnh xệch Tống Hy, Tống Hy chẳng còn cách nào khác, đành mặc Tiêu Thuỵ.

Đợi hai người bên ngoài đã đi khuất, Lâm Viễn mới nhảy vào phòng. Hạ Vũ Thiên đang ngồi trên sô pha, không tiếp tục ngồi trên giường giả chết nữa. Cái bàn vốn ở trên giường giờ nằm lăn lông lốc trên mặt đất cùng một đống hỗn độn, chăn nệm rối tung. Hạ Vũ Thiên ngồi hút thuốc bên giường, vẻ mặt xem chừng không tốt lắm.

Lâm Viễn rất muốn hỏi Hạ Vũ Thiên, “Sao thế? Bị tấn công?” nhưng vẫn cảm thấy hành động này đúng là chọc vào tổ kiến lửa, chẳng sáng suốt chút nào, bèn ngoan ngoãn lặng im ngồi xuống sô pha. Đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn, Lâm Viễn mở cái chụp kim loại ra, cười híp mắt sung sướng – hôm nay có cơm cà ri và mấy món ngon lành khác, súp lơ xanh, cánh gà, toàn món anh thích.

Không để ý tới khuôn mặt nặng như chì của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn thản nhiên càn quét một trận. Giữa chừng, chợt thấy bất an, anh ngẩng lên thì phát hiện Hạ Vũ Thiên đang tia mình.

Lâm Viễn đánh mắt mấy cái với anh ta, khoé miệng Hạ Vũ Thiên động động.

“Không sợ tôi bỏ thuốc độc vào đồ ăn?”

Lâm Viễn cả kinh, thìa rơi cái tạch vào trong bát canh, Hạ Vũ Thiên hài lòng gật đầu. “Cứ ăn tiếp đi, không có đâu.”

Lâm Viễn vẻ mặt buồn rười rượi chén nốt – xong rồi, xong rồi, bị Hạ Vũ Thiên thù rồi!

Cơm nước no nê, quản gia bước vào đưa một phần tráng miệng cho Lâm Viễn, đang lo ngay ngáy anh ngay tức khắc như được rẽ mây thấy ánh mặt trời, nhận phần kem vanilla, cười xu nịnh cám ơn.

Khi quay đầu lại, Hạ Vũ Thiên không biết từ lúc nào đã ngồi sát rạt anh, trầm giọng hỏi, “Hương vanilla, hương chocolate, hương dâu tây, cậu thích hương nào?”

Lâm Viễn hoảng hốt mở to mắt. “Anh thật sự là Hạ Vũ Thiên? Anh mà cũng có ngày để ý đến chuyện này?”

“Tôi hỏi.” Hạ Vũ Thiên nói. “Thành thật trả lời.”

“Hừm, tôi ghét dâu tây nhất, ngọt khé cổ, nhưng dâu tây lại giàu vitamin; chocolate à, tôi không thích ngọt hay đắng quá; vanilla thì được, hương thoang thoảng không quá ngọt cũng không quá nồng.” Lâm Viễn vừa ăn kem vừa nói. “Tốt nhất là kem hương vanilla thêm quả dâu tây, sau đó dùng chút chocolate để trang trí.”

Hạ Vũ Thiên lặng lẽ nghe hết câu mới lên tiếng, “Ý cậu là thích không có mùi vị gì?”

“Ai nói thoang thoảng là không có hương vị?” Lâm Viễn đưa mắt sang Hạ Vũ Thiên. “Đôi khi càng thanh đạm lại càng có vị!”

Hạ Vũ Thiên nghe xong gật khẽ. “Nên Tống Hy rất hợp với cậu?”

Lâm Viễn nhìn chòng chọc Hạ Vũ Thiên một chốc rồi phì cười. “Hạ Vũ Thiên, mũi anh vẹo kìa!”

Hạ Vũ Thiên sửng sốt, mặt ửng hồng, Lâm Viễn cười hắc hắc, “Tống Hy là dâu tây, quá nặng tình cảm, tôi sợ chịu không nổi, sợ sẽ phụ anh ta. Anh là chocolate đen, chỉ có người sành ăn mới thưởng thức nổi.”

Nét mặt Hạ Vũ Thiên có chút phức tạp, anh nhìn Lâm Viễn, tay nhẹ nhàng hẩy cằm Lâm Viễn, hỏi, “Dâu tây cùng chocolate đen nhất định chỉ được chọn một, cậu chọn loại nào?”

Lâm Viễn thoáng cau mày. “Tôi chẳng chọn cái nào cả.”

“Cậu biết không thể làm như vậy.” Hạ Vũ Thiên hạ giọng.

Lâm Viễn quay đi nơi khác, có vẻ không muốn chọn, Hạ Vũ Thiên nắm cằm anh xoay mạnh lại. “Nếu tôi muốn cậu phải chọn thì sao?”

Lâm Viễn giương mắt nhìn Hạ Vũ Thiên. “Hạ Vũ Thiên, đáng giận! Đừng tưởng thấy tôi hiền lành mà được nước lấn tới!”

“Cậu sẽ chọn tôi đúng không?” Hạ Vũ Thiên thì thầm. “Tôi biết mà.”

Lâm Viễn không đáp, hai mắt chú ý tới cái vòng ốc bằng kim loại trên ngực, ban nãy Tống Hy đã bắt anh đeo thứ này trên cổ, bỗng… trong đầu Lâm Viễn nảy ra một ý nghĩ xấu xa.

Hạ Vũ Thiên thấy Lâm Viễn ngẩng đầu quan sát mình tỉ mỉ, gằn từng tiếng nói, “Tôi hiểu vì sao Tiêu Linh phải làm bộ yêu anh để đẩy Tống Hy ra xa.”

Hạ Vũ Thiên hơi ngạc nhiên, hai hàng lông mày nhíu lại, anh nhìn Lâm Viễn chằm chằm.

Khoé miệng Lâm Viễn nhếch lên cười cười. “Không phải vì cô ấy quá yêu Tống Hy… Nói huỵch toẹt thì, kỳ thật cô ấy chẳng yêu ai trong hai người, nhưng nếu giả yêu Tống Hy, cô ấy sẽ có cảm giác day dứt, nhưng giả yêu anh thì sẽ không, còn nghĩ bụng anh đáng bị như vậy!”

Vừa dứt lời, sắc mặt Hạ Vũ Thiên hoàn toàn đen kịt, Lâm Viễn vội nhảy lên muốn chạy nhưng đã bị Hạ Vũ Thiên tóm lấy, quăng thẳng lên giường.

“Anh làm gì đó hả?” Lâm Viễn trừng mắt nhìn Hạ Vũ Thiên đang đè lên mình. “Anh ngay cả chocolate cũng không muốn làm lại định làm cà phê nguyên chất? Tôi ghét nhất bị thế này!”

Hạ Vũ Thiên chững lại, Lâm Viễn tinh tường thấy Hạ Vũ Thiên nghiến chặt răng, trong mắt có tia hốt hoảng.

Biểu cảm ấy khiến anh bất ngờ, vừa rồi vì quá cấp bách chưa kịp suy xét đã lỡ lời chọc giận Hạ Vũ Thiên. Trong chuyện tình cảm của Tiêu Linh, Hạ Vũ Thiên cũng là người bị hại, cố tình đâm sâu vào vết thương cũ ngày ấy của anh ta thật không phải, nhưng Lâm Viễn ngứa mắt với anh ta, chả hiểu ma xui quỷ khiến như thế nào lại bật ra. Vốn nghĩ Hạ Vũ Thiên nhất định không kìm nén nổi nhưng quả thực anh ta đã nhịn được. Kể cả khi việc Lâm Viễn nói ra vô lý đùng đùng, nhưng từ hành động của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn có thể nhìn ra… anh ta thực sự dao động.

Từ từ thả Lâm Viễn ra, Hạ Vũ Thiên hơi nản lòng ngồi xuống bên giường, tay với đến gói thuốc đầu giường, tiếp tục hút.

Lâm Viễn ngó Hạ Vũ Thiên. “Phòng sẽ ám mùi thuốc lá, anh không sợ bị phát hiện?”

“Nơi này người ngoài khó lọt vào được, tôi chỉ muốn gạt cha nuôi.” Hạ Vũ Thiên nói bâng quơ. “Tống Hy là người khôn ngoan, không biết chừng đã sớm nhận ra.”

Lâm Viễn méo miệng, loáng cái chén sạch ly kem trong tay xong, toan đứng lên thu dọn các thứ thì Hạ Vũ Thiên nói, “Cứ để đó, lát sẽ có người vào dọn.”

“Tôi có tay có chân, sao phải gọi người đến hầu hạ, tôi không quen.” Lâm Viễn cầm khay đồ ăn nhảy ra bên ngoài, bỗng Hạ Vũ Thiên kêu, “Đợi chút.”

Lâm Viễn quay người, Hạ Vũ Thiên hỏi, “Tối cậu đi đâu ngủ?”

Lâm Viễn hơi ngây ra, chớp chớp mắt đáp, “Phòng tôi chứ đâu?”

“Chỉ có ba phòng, của tôi, Tiêu Thuỵ và Tống Hy.”

“Hả?” Lâm Viễn tỏ ra cực kỳ bất mãn. “Muốn tôi ngủ trên ghế? Các người giỏi lắm, mời người ta đi nghỉ mà ngay cả phòng cho khách cũng không có?”

Hạ Vũ Thiên chỉ chỉ giường của mình. “May mà giường tôi rộng rãi, hay cậu muốn ngủ giường Tống Hy, Tiêu Thuỵ?”

Khoé miệng Lâm Viễn run rẩy. “Tiêu Thuỵ thì thôi khỏi, ngủ cùng anh ta có khi đêm hôm bị lén bóp chết cho mà xem. Tống Hy cũng không được, đêm tôi ngủ trên sô pha được rồi, anh có chăn với gối chứ? Được cái sô pha nhà anh là hàng xịn đó nha.” Lâm Viễn khẽ nói rồi bưng cái khay ra ngoài.

Cửa đóng lại, sắc mặt Hạ Vũ Thiên ngay tức thì biến hoá, nét ủ dột thất vọng bị thay thế bởi sự lạnh lùng nguyên bản. Hạ Vũ Thiên thực tiến thoái lưỡng nan, đối với Lâm Viễn, một ánh mắt vô tội đáng thương còn có sức nặng hơn cả uy hiếp. Tình cảm luôn là điểm yếu chết người của cậu ta.

Lâm Viễn nửa đường gặp quản gia đến dọn các thứ, quản gia khen anh một phen, nói anh đúng là người cẩn thận, chu đáo, tốt bụng, hiểu chuyện… Khi vị này dùng đến tính từ thứ năm trăm Lâm Viễn bèn vắt chân lên cổ chạy biến, trên đường trở về thì bị Tống Hy giữ lại.

Tống Hy đang định mang tới cho Lâm Viễn ít đồ ăn vặt, cũng hỏi y như Hạ Vũ Thiên, “Ngủ kiểu gì?”

Lâm Viễn nháy mắt. “Ở sô pha hoặc trên đất trong phòng ngủ của Hạ Vũ Thiên.”

Tống Hy cười cười. “Tôi còn tưởng cậu bảo sẽ ngủ trên giường Vũ Thiên.”

“Vớ vẩn.” Lâm Viễn nhăn nhăn nhó nhó. “Nếu không phải anh ta vì cứu tôi mà thành thái giám, tôi đã không thấy áy náy mà đi săn sóc anh ta rồi.”

Tống Hy lắc đầu, ôm vai Lâm Viễn, khẽ khen, “Lâm Viễn, cậu đúng là người cẩn thận, chu đáo, tốt bụng, hiểu chuyện…”

Lâm Viễn run run khoé miệng. Cơm chiều Tống Hy ăn chắc chắc do vị quản gia giàu tính từ kia làm!

Thật vất vả mới thoát khỏi Tống Hy, Lâm Viễn nhảy tưng tưng trở về phòng Hạ Vũ Thiên, từ bên trong Tiêu Thuỵ đi ra nhìn anh như quân thù quân hằn. Lâm Viễn vẻ mặt ngây thơ chớp chớp mắt mấy cái với anh ta, Tiêu Thuỵ bóp lấy cánh tay Lâm Viễn thô lỗ siết mạnh.

“Á…” Lâm Viễn kêu oai oái, vội xắn ống tay áo lên xem. “Này… Tôi với anh có thù oán gì à?”

Tiêu Thuỵ trừng mắt phán “hồ ly hại người” xong xoay người đi thẳng.

Lâm Viễn hừ một tiếng, quay về phòng, đóng cửa lại rồi nhảy nhảy ra chỗ cái sô pha ngồi xuống. Đang chuẩn bị rải chăn, đã thấy Hạ Vũ Thiên ngồi bên giường huơ huơ một cái dây điện thoại. “Lâm Viễn, dây mạng ở đây này.”

Lâm Viễn nhảy lại, vừa thấy đoạn dây có một mẩu thì cả giận, “Sao ngắn vậy?”

Hạ Vũ Thiên vỗ vỗ giường của mình. “Ngủ ở đây dùng vô tư, có thể để máy ở bàn trên giường.”

Lâm Viễn nhìn Hạ Vũ Thiên, lại nhìn máy vi tính cuối cùng vùng vằng, “Không có wireless?”

Hạ Vũ Thiên cười gian xảo, một tay đem Lâm Viễn đặt lên giường.

Lâm Viễn lảo đảo ngã, tý nữa thì vỡ laptop, anh chưa kịp phản kháng đã bị Hạ Vũ Thiên hôn lên môi.

Chống cự một hồi, Hạ Vũ Thiên cũng không thực hiện bước tiếp theo, Lâm Viễn một lần nữa tự cứu mình thành công, anh dùng tay áo chùi chùi cằm và miệng dính nước miếng của Hạ Vũ Thiên. Sau mới đi cắm dây mạng vào.

Trời dần về khuya, Lâm Viễn lần đầu tiên ở trên một hải đảo, bên tai nghe được tiếng động kỳ lạ ầm ầm vang lên. Anh hỏi Hạ Vũ Thiên, “Ê, tiếng gì thế, như tàu chạy ấy?”

Hạ Vũ Thiên bật cười, ngồi xuống lấy cái điều khiển ở đầu giường, ấn một nút trên tường. Lâm Viễn xem xem, thì ra là hai khối kính trong suốt được một lớp vải ánh kim che lấp, khi lớp vải kia được kéo ra, bên ngoài là mặt biển sóng dạt dào, ngọn sóng cao gợn nơi bờ xa…

“Ngốc.” Hạ Vũ Thiên khẽ khàng ôm thắt lưng Lâm Viễn, thủ thỉ, “Là tiếng sóng biển.”

Lâm Viễn trước giờ chưa từng ngắm biển đêm, nhất thời ngơ ngẩn.

“Có biết không, biển đêm so với màn đêm còn đen thẳm hơn.” Hạ Vũ Thiên khẽ bảo.

Lâm Viễn phục hồi tinh thần đáp lại, “Anh hai, nghệ sĩ quá đó.”

Hạ Vũ Thiên không giận ôm lấy Lâm Viễn, nhẹ nhàng sờ sẫm bên hông anh. “Tôi với Tống Hy đều vùi mình trong đêm tối đã lâu, khó khăn lắm mới thấy một ngọn hải đăng, sao có thể dễ dàng buông tay.”

Lâm Viễn cúi xuống nhìn Hạ Vũ Thiên ôm anh đi vào giấc ngủ.

Nhẹ thả lỏng người, Lâm Viễn nhấp chuột, định bụng tìm một bộ phim kinh dị để xem, trấn an bản thân chút đỉnh.



Sáng sớm hôm sau, Hạ Vũ Thiên tỉnh giấc, thấy Lâm Viễn ôm gối chui trong chăn. Hạ Vũ Thiên tò mò gạt chăn ra vuốt ve cằm Lâm Viễn. “Lâm Viễn, bệnh à?”

Lâm Viễn tiếp tục cuộn trong chăn, mơ màng trong đầu toàn là tên giết người biến thái cuồng sát trong bộ phim tối qua xem… Đáng sợ!

Hạ Vũ Thiên kéo anh lại ôm vào lòng, Lâm Viễn thấy thoải mái liền nằm yên, Hạ Vũ Thiên nặng vía như thế, chắc chắn sẽ chế ngự được tên giết người kia.

Lúc này, điện thoại Hạ Vũ Thiên rung rung, anh cầm lên, thấy trên đó có bốn chữ – “ra tay được chưa?”

Hạ Vũ Thiên cúi đầu nhìn Lâm Viễn đang ngoan ngoãn nằm trong chăn, lặng lẽ gửi đi hai chữ – “đêm nay!”