Hai tháng sau, Hạ Vũ Thiên như sống trong cảm giác đang ở trên mây, Lâm Viễn thực sự coi anh là người yêu của mình, suốt ngày cười nói vui vẻ, anh được thể tha hồ ngắm nhìn vẻ đáng yêu của Lâm Viễn.

Lâm Viễn bấm đốt ngón tay tính toán, phát hiện còn khoảng hai tháng nữa là tròn một năm, nói cách khác, ngày Hạ Vũ Thiên chính thức tiếp quản Hạ gia không còn bao xa.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, Lâm Viễn ngược lại cứ bình thản như thế, chờ đợi hồi kết đã định.

Hạ Vũ Thiên đâm ra bất an, trong khoảng thời gian này, đôi khi anh sẽ ra ngoài, dường như có việc hệ trọng cần giải quyết.

Lâm Viễn chưa bao giờ hỏi người kia xem đó là chuyện gì, mỗi ngày đều chơi đùa chán chê với Mao Mao.

Hạ Vũ Thiên không thể đọc nổi suy nghĩ của Lâm Viễn, người thường nếu biết mình sắp chết hẳn sẽ vô cùng hoảng loạn. Nhưng Lâm Viễn một chút phản ứng cũng không có, anh chẳng rõ người này khờ dại, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm hay là… tin tưởng anh có thể bảo vệ cậu ta? Nghĩ vậy, Hạ Vũ Thiên bất giác nở nụ cười, anh đánh giá quá cao địa vị của mình trong lòng Lâm Viễn rồi, thực ra ai cũng biết, chẳng qua Lâm Viễn lười phải chống lại số phận thôi.

Sáng sớm hôm nay, Hạ Vũ Thiên nhận được một cú điện thoại, anh ra ban công nghe xong rồi trở về phòng khách. Lâm Viễn đang mải mê xem TV.

“Tôi có chuyện phải ra ngoài.”

“Ừ.” Lâm Viễn gật gật đầu, Hạ Vũ Thiên đi tới ngồi cạnh. “Hôn tôi một cái.”

Lâm Viễn xích lại gần hôn Hạ Vũ Thiên. Đây là hành động thân mật nhất có thể của hai người, giới hạn là hôn môi và má, nơi khác Lâm Viễn không cho động vào.

Hạ Vũ Thiên xoa xoa đầu Lâm Viễn đoạn xoay người bước đi, Lâm Viễn ôm Mao Mao, vẫy Hạ Vũ Thiên. “Mao Mao, chào mẹ đi con.”

Hạ Vũ Thiên trông trời, Lâm Viễn tự xưng với Mao Mao là ba mà anh – Hạ Vũ Thiên chính là mẹ.

Trong phút giây khép cửa, Hạ Vũ Thiên nhíu mày nhìn Lâm Viễn ngoảnh đầu tiếp tục xem TV, nét mặt vẫn như thường.

Cửa phòng đóng lại, Hạ Vũ Thiên đi mất.

Khi anh trở về, đã là ba ngày sau.

Mở cửa, Lâm Viễn đang ôm Mao Mao ăn đồ gọi từ bên ngoài. Đi vào, ném chìa khoá xuống, Hạ Vũ Thiên ngồi trên sô pha. Thấy Lâm Viễn vẫn nhai nhóp nhép bèn hỏi, “Ba ngày tôi không về, cậu đến một cú điện thoại cũng không gọi, tôi còn tưởng cậu chết đói ở nhà rồi.”

Lâm Viễn cười híp mắt. “Ba ngày anh mất dạng, cũng có gọi điện thoại về đâu, tôi còn tưởng anh ở bên ngoài bị anh cảnh sát nhân dân vì chính nghĩa xử lý rồi.”

Hạ Vũ Thiên ngửa mặt. “Cậu một ngày không cà khịa tôi sẽ chết sao?”

Lâm Viễn bật dậy, cầm cốc nước ra cho Hạ Vũ Thiên.

Hạ Vũ Thiên nhận lấy, uống một ngụm, hỏi, “Mấy ngày nay cậu sống ra sao? Tối đến ngủ ngon chứ?”

“Có Tống Hy đến ngủ cùng.” Lâm Viễn nhún vai.

“Cái gì?” Hạ Vũ Thiên mắt gần như tròn vo, Lâm Viễn nở nụ cười mờ ám. “Đùa với anh chút thôi.”

Hạ Vũ Thiên khẽ thở phào, anh xem Lâm Viễn, cậu ta lại quay đi cắm cúi ăn gì đó, mình một miếng, Mao Mao một miếng.

“Này.” Hạ Vũ Thiên hỏi Lâm Viễn. “Ăn xong chưa?”

Lâm Viễn thực ra đã ăn xong từ lâu rồi, giờ chẳng qua chỉ nhai mấy miếng lưỡi vịt chơi chơi thôi, nghe Hạ Vũ Thiên hỏi thì gật. “Có chuyện gì thế?”

“Mai tôi kết hôn.” Hạ Vũ Thiên trả lời.

“Cùng Tần Dụ?” Lâm Viễn hơi bất ngờ.

“Sao không hỏi là cùng cậu?” Hạ Vũ Thiên đưa mắt quan sát anh.

Lâm Viễn nhún vai, tiếp tục ăn lưỡi vịt. “Sao tự nhiên lại muốn kết hôn?”

“Không muốn lấy tôi à?” Hạ Vũ Thiên cau mày.

Lâm Viễn vuốt ve bộ lông vàng mượt của Mao Mao, đáp, “Hạ Vũ Thiên, dạo này anh hay nói nhảm ghê nha.”

Hạ Vũ Thiên nhìn lên trần nhà không nói gì, rút từ trong túi áo ra một thứ đặt vào lòng bàn tay Lâm Viễn.

Lâm Viễn cúi xuống, vừa thấy thì khiếp vía rụt tay lại, đó là một khẩu súng lục cỡ nhỏ.

“Để làm gì?” Lâm Viễn hỏi.

“Ngày mai trong lễ cưới của tôi và Tần Dụ, cậu sẽ dùng khẩu súng này bắn tôi bị thương.”

“Tôi và anh không chia tay êm thấm cũng chẳng sao, anh cứ kết hôn đi, tôi có Mao Mao theo là được rồi.” khoé miệng Lâm Viễn khẽ run run.

“Súng này là giả, cậu nhắm vào Tần Dụ, khi ấy tôi sẽ nhảy ra đỡ và bị trúng đạn.” Hạ Vũ Thiên nói.

“Ồ… ra vầy, rồi sao?” lại giả chết? Hay muốn anh hùng cứu mỹ nhân?

Hạ Vũ Thiên lắc đầu. “Sau đó cậu dùng súng bắt cóc Tôn lão gia ở bên. Một thuộc hạ của ông ta định xử lý cậu, nhưng lại bắn nhầm ông ta.”

Lâm Viễn ngây người một chốc mới trấn tĩnh lại. “Anh muốn tôi giúp anh giết người?”

“Tôn lão gia nhiều nhất chỉ có thể coi là kẻ sát nhân không bao giờ bị phán tử hình.” Hạ Vũ Thiên thoáng chau mày.

Lâm Viễn nhăn mặt. “Sau đấy?”

“Sau đấy tôi sẽ ngăn vệ sĩ của bên kia không cho bọn họ chạm vào một sợi tóc của cậu, đồng thời sẽ cho người đến cứu cậu, mang cậu đi, vậy là xong chuyện.” Hạ Vũ Thiên nói như không.

Lâm Viễn trừng mắt nhìn Hạ Vũ Thiên. “Nếu trong lúc loạn… ví như Men in Black đòi vì anh báo thù hay người tới cứu tôi không được việc thì sao?”

Hạ Vũ Thiên gật gật. “Đúng là có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Còn Men in Black giúp anh giết ông Tôn, người đó sẽ ra sao?”

“Cậu ta là tâm phúc của tôi, sẽ tự biết cách tẩu thoát.” Hạ Vũ Thiên nói. “Cậu khỏi cần lo, lo cho thân mình đi là hơn.”

Lâm Viễn lẩm bẩm, “Không đi được không?”

Hạ Vũ Thiên im lặng không đáp.

“Ờm… sao anh phải tốn công muốn tôi thích anh như vậy?” Lâm Viễn hơi khó hiểu. “Phải chăng là vì muốn diễn xuất của tôi phải giống như thật, không khiến người khác hoài nghi?”

Hạ Vũ Thiên gật gật.

“Ông Tôn là ông nội Tôn Lâm…”

“Ừ.” Hạ Vũ Thiên nói. “Tôi sẽ phái người đi canh chừng Tôn Lâm.”

Lâm Viễn ngây thơ hỏi, “Không phải anh bảo đã có được thứ mình cần rồi ha, giết người thì có ích gì? Đó chỉ là một ông cụ, cùng lắm chỉ sống không quá chục năm nữa.”

“Tôi có ba lý do.” Hạ Vũ Thiên nói ngắn gọn. “Thứ nhất, ông ta là kẻ đứng đằng sau cái chết của ba tôi. Thứ hai, thế lực của ông ta đe doạ đến quyền lợi của tôi, có ông ta, tôi không thể đi lên. Thứ ba, trong ba năm nay ông ta luôn tìm đủ mọi cách ám sát tôi, những vụ tập kích trước đây đều do một tay ông ta sắp đặt. Ông ta chết đi, Tôn gia tất sẽ chẳng còn là mối uy hiếp nữa.”

Lâm Viễn cúi đầu không bàn luận gì, qua một hồi, anh lên tiếng, “Dựa vào đâu anh nghĩ tôi có thể bắt cóc ông ấy?”

“Lần này ông ta là người làm chứng, đứng trước bọn tôi, vị trí nổi bật, người đều đã được an bài từ trước. Tóm lại, cậu sẽ không gặp bất cứ trở ngại nào khi hành sự.”

Lâm Viễn ôm lấy Mao Mao. “Nếu tôi không đi?”

Thấy Lâm Viễn làm vậy, Hạ Vũ Thiên cũng có chút không đành lòng. “Yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lâm Viễn nhỏ giọng, “Thế đi mà tìm người khác.”

“Chỉ cậu mới được.” Hạ Vũ Thiên quả quyết. “Thích hợp nhất không ai khác ngoài cậu.”

“Tại sao?” Lâm Viễn cau mày. “Anh có cả đống người tình.”

“Vì người sẽ cứu cậu là Tống Hy.” Hạ Vũ Thiên thản nhiên.

Lâm Viễn kinh ngạc, đoạn gật, “Ra là vậy, Hạ Vũ Thiên, anh từng bảo, đây là đường sống duy nhất của tôi?”

Hạ Vũ Thiên không trả lời.

“Cứ như vậy, anh có thể tiện tay giải quyết Tống Hy, anh ta từ nay về sau sẽ chẳng còn đường về nữa, đúng chứ? Nơi đây không còn bất cứ ai có thể cản trở thế lực của Hạ gia, những gia tộc bất hoà với các anh đều chỉ để đánh lạc hướng người khác thôi, thực tế mấy người đã ngấm ngầm bắt tay với nhau!”

Hạ Vũ Thiên lẳng lặng gật đầu. “Cậu đều đã đoán ra, tôi chẳng còn gì để nói nữa, Tống Hy sẽ bảo vệ cậu, chỉ cần lên được thuyền tức khắc sẽ an toàn. Trước mắt cứ tạm tránh ở nước ngoài một thời gian, sau khi cố hết sức nhanh chóng quét bỏ mọi chướng ngại, tôi sẽ đón cậu về.”

Lâm Viễn giụi giụi vào Mao Mao. “Nếu tôi từ chối?”

Hạ Vũ Thiên trầm ngâm. “Tôi sẽ có cách buộc cậu phải đi.”

Lâm Viễn còn đang ngơ ngác thì Hạ Vũ Thiên đã gọi A Thường vào. “Đưa Mao Mao ra ngoài.”

“Anh làm trò gì vậy?” Lâm Viễn mở to hai mắt trừng Hạ Vũ Thiên. Thấy anh phản ứng dữ dội như vậy, Hạ Vũ Thiên vội giải thích, “Mang đi hai ngày, không để nó bị đói đâu.”

“Hạ Vũ Thiên, anh không phải là người!” Lâm Viễn cả giận. “Anh tặng nó cho tôi chính là để sau này uy hiếp tôi!”

Hạ Vũ Thiên nghiến răng nghiến lợi, mặt tái đi, đanh giọng, “Đúng đó, ai bảo cậu là kẻ cam lòng vì một con chó mà nguyện đâm đầu vào chỗ chết! Thật ra cậu chẳng có tình cảm gì với bọn tôi hết, trừ con chó này!”

Lâm Viễn cứng người một hồi, sau cùng khoé môi vô thức vẽ nên một nụ cười, gật đầu nói, “Tôi hiểu rồi, Hạ Vũ Thiên, anh giỏi lắm, còn lâu tôi mới so được với anh.”

“Nếu cậu là người vô cảm thì chính tôi mới là kẻ thua cuộc.”

“Tôi làm.” Lâm Viễn chấp nhận. “Sau đó, nếu tôi vẫn còn sống thì giao Mao Mao cho tôi, những thứ khác tôi không cần.”

Hạ Vũ Thiên lắc đầu. “Đến lúc đó nói sau.”

Lâm Viễn ôm chặt lấy Mao Mao, Hạ Vũ Thiên tiếp lời, “Tôi không có nói không để con chó cho cậu, ý tôi là…”

“Có nó là đủ rồi, những thứ khác khỏi cần.” Lâm Viễn đứng lên, dắt Mao Mao vào nhà, đóng cửa lại.

Hạ Vũ Thiên có phần thất vọng, anh ngơ ngẩn ngồi trên sô pha. A Thường đứng ở cửa với sắc mặt phức tạp.

“Ngay mai nhớ sắp xếp chu đáo.” Hạ Vũ Thiên phân phó. “Bảo đảm an toàn cho Lâm Viễn.”

A Thường do dự một chút. “Thiếu gia, ngày mai hay để tôi?”

Hạ Vũ Thiên nhíu mày.

“Để tôi giết Tôn lão gia rồi đào tẩu, mà tôi có chết cũng chẳng hề gì.” A Thường nói. “Ngộ nhỡ Lâm Viễn xảy ra chuyện, tôi thấy áy náy mà cậu cũng…”

“Nếu anh đi, cả thế giới đều biết do một tay tôi dàn dựng.”

“Nhưng…”

“Bỏ đi.” Hạ Vũ Thiên phất tay. “Đừng nói thêm gì nữa, xuống chuẩn bị đi, chuyện này đã được dự tính từ lâu, tuyệt đối không có khả năng thay đổi. Cả Hạ gia, Tần gia, Âu Dương gia đều đang chống mắt chờ đợi, không thể để xảy ra bất cứ sai lầm nào.”

A Thường khẽ thở dài, lắc đầu đi ra ngoài.

Còn lại Hạ Vũ Thiên ngồi một mình trên sô pha suy nghĩ, anh đi tới trước cửa phòng Lâm Viễn. Cẩn thận xoay nắm cửa, ngoài dự kiến, cửa không khoá. Hạ Vũ Thiên mở ra, nhìn vào bên trong, Lâm Viễn không hề thừ người cũng không đi ngủ hay hờn dỗi, chỉ bình tĩnh ôm A Mao, ngồi trước máy chơi điện tử…

Hạ Vũ Thiên hoảng hốt xông vào.

Lâm Viễn ngẩng lên. “Đừng vào, thấy mặt anh là tôi buồn nôn, tôi đây vừa mới ăn cơm xong đấy.”

Hạ Vũ Thiên đi đến bên Lâm Viễn, ngồi xuống nắm lấy tay người kia.

“Có chuyện gì?” Lâm Viễn rút tay về, Hạ Vũ Thiên lại bắt lấy, kéo ngón tay ai đó ra, nắm chặt không buông. Cầm chiếc nhẫn trong tay, anh đeo lên tay Lâm Viễn.

Lâm Viễn chật vật rút về, muốn cởi nhẫn ra lại nghe Hạ Vũ Thiên đe doạ, “Dám bỏ? Đêm nay ăn thịt chó!”

Lâm Viễn giận dữ lườm Hạ Vũ Thiên, anh ôm lấy Mao Mao, cầm notebook ra ban công ngồi, mặc xác người nào đó.

“Cấm được tháo ra, biết chưa?” Hạ Vũ Thiên nói thêm một câu.

Lâm Viễn không quay sang, cũng chẳng đáp.

Màn đêm buông xuống, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau đến nửa đêm, sau, Lâm Viễn chịu hết nổi bèn gối lên Mao Mao ngủ luôn trên thảm ở ban công.

Hạ Vũ Thiên buồn bã thở dài, đi qua ôm Lâm Viễn lên, đặt vào giường, cứ thế nằm ôm người kia cả đêm.

Sáng hôm sau, Hạ Vũ Thiên dậy từ sớm chuẩn bị cho hôn lễ, mọi chuyện được ấn định bắt đầu vào thời điểm mười giờ. Lâm Viễn vẫn chưa tỉnh, Hạ Vũ Thiên không đánh thức, đợi chốc nữa Tống Hy sẽ đến đón cậu ta. Hạ Vũ Thiên vươn tay nhéo nhéo cằm Lâm Viễn, anh rất thích làm như vậy, vô hình trung đã trở thành thói quen. Lâm Viễn bị anh trêu đùa, mắt hé ra, hiển nhiên vẫn chưa tỉnh ngủ, bất mãn liếc xéo anh.

“Sáng ăn gì thì gọi người mang tới cho.”

Lâm Viễn gật, cứ như chẳng có gì thay đổi.

“Tôi đi đây.” Hạ Vũ Thiên nói. “Cậu cẩn thận một chút.”

Lâm Viễn lại gật đầu, dõi theo bóng lưng Hạ Vũ Thiên.

Hàng ngày sau khi Hạ Vũ Thiên đứng dậy, Mao Mao đều trèo lên giường cọ cọ Lâm Viễn một lúc, hôm nay cũng như vậy. Lâm Viễn cười tủm tỉm, với tay lấy di động, chụp Mao Mao mấy tấm rồi cẩn trọng tắt máy.

Ra khỏi cửa, Lâm Viễn ăn sáng như mọi khi. Vừa vặn lúc này, chuông cửa vang lên, Lâm Viễn mặc kệ, chẳng bao lâu sau thì cửa mở, từ số vòng xoay của tay cầm có thể thấy ban đầu cửa bị khoá.

Lâm Viễn ăn đến cái sinh tiên thứ tám, mặt vẫn điềm tĩnh như không.

Người bước vào là Tống Hy, trên tay cầm túi đồ ăn sáng, thấy Lâm Viễn ngồi trên sô pha, anh hơi giật mình. “Dậy sớm thế sao?”

Lâm Viễn gật chào.

“Tôi có mua bánh bao.” Tống Hy đặt túi bánh đến trước mặt Lâm Viễn, đoạn ngồi xuống cùng dùng bữa với anh.

“Tống Hy.” Lâm Viễn gõ gõ Tống Hy.

Tống Hy ngẩng lên nhìn anh cười nói, “Đừng lo, tất cả đều đã được Hạ Vũ Thiên lo liệu đâu vào đấy, có tôi ở đây, cậu sẽ không gặp chuyện gì đâu.”

Lâm Viễn đối mặt với Tống Hy. “Tôi còn tưởng, anh sẽ bảo tôi nếu không muốn thì đừng đi, anh sẽ mang tôi chạy trốn.”

Tống Hy ngạc nhiên, dừng đũa.

Lâm Viễn lắc đầu. “Anh cũng muốn tôi đi?”

“Đúng.” Tống Hy nhìn Lâm Viễn. “Tôi thật sự rất muốn cậu đi, vì như vậy, cậu mới tận mắt nhìn thấu ý đồ của Hạ Vũ Thiên, sẽ không cho cậu ta… cơ hội nữa. Cậu rất hận cậu ta, đúng không?”

Lâm Viễn nghĩ nghĩ, chợt nói, “Thú vị thật.”

Tống Hy cau mày, tỏ vẻ không hiểu.

“Tôi nhận ra, mấy người quả thực rất giống nhau.” Lâm Viễn bình tĩnh. “Vì bản thân mình, có thể hy sinh bất cứ ai.”

Tống Hy nhăn mày. “Nếu cậu vẫn muốn chạy, tôi sẽ mang cậu đi, tôi nói thật đấy.”

Lâm Viễn lắc lắc. “Hạ Vũ Thiên là đồ ngốc.”

Tống Hy đần mặt ra. Lâm Viễn lẩm bẩm, “Anh ta đối với tôi không tệ, mà sau lưng tôi lại làm đủ trò, muốn tôi giúp thì cứ nói một tiếng, cùng lắm van cầu chút là được.”

Tống Hy sầm mặt xuống trong một lúc, cười buồn bã. “Nếu biết cầu xin cậu, cậu ta sẽ chẳng còn là Hạ Vũ Thiên nữa.”

“Trước kia tôi chỉ không ưa mấy người, nhưng bây giờ, tôi lại thấy ghét cay ghét đắng các người.” Lâm Viễn cầm bát canh sườn heo, vừa uống vừa chậm rãi nói. “Các người làm vậy không khỏi khiến người ta thấy chướng mắt, vừa ngạo mạn vừa ích kỷ. Nghĩ mà xem, muốn gì có đó, hại người ta thì chẳng xin lỗi lấy một câu, được người ta giúp cũng chẳng thèm cảm ơn lấy một tiếng, thực sự – đáng khinh.”

Tống Hy vuốt vuốt tóc Lâm Viễn. “Lâm Viễn à, là Hạ Vũ Thiên chọc giận cậu, đừng trút giận lên người tôi chứ.”

Lâm Viễn nhìn Tống Hy. “Có thể giúp tôi một chuyện không?”

“Chuyện gì?” Tống Hy hỏi.

“Tí nữa mang cả Mao Mao đi.” Lâm Viên thấp giọng. “Giấu ở nhà một người bạn anh có thể tin tưởng, đừng để nó rơi vào tay Hạ Vũ Thiên, tôi sợ nó toàn học được cái xấu.”

Tống Hy dở khóc dở cười lắc đầu. “Lâm Viễn, nếu giận thật thì cứ trút đi, cùng lắm để tôi hi sinh làm bao cát cho cậu.”

Lâm Viễn cười phì. “Chậc, Tống Hy, anh tốt hơn Hạ Vũ Thiên nha.”

Khoé miệng Tống Hy nhếch lên, cười chua chát. “Liệu có khi nào điểm hấp dẫn người khác nhất của Hạ Vũ Thiên chính là mặt xấu xa của cậu ta không?”

Lâm Viễn hơi nheo mắt, cầm cái gạt tàn trong tay mà rống lên, “Hạ Vũ Thiên là cục phân thối!”

Ở trong xe cùng A Thường, Hạ Vũ Thiên đang đeo tai nghe, từ đầu dây bên kia truyền đến tiếng thét, lỗ tai anh run lên… Thiết bị nghe trộm sáng nay mới cài. Sao Lâm Viễn có thể phát hiện ra? Đúng là quá tinh rồi.

“Thiếu gia.” A Thường chợt hỏi. “Cậu đưa nhẫn của phu nhân cho Lâm Viễn?”

Hạ Vũ Thiên ngây người, gật gật đầu. “Ừ.”

“Phu nhân đã từng bảo, là dành cho người cậu thật sự thích.” A Thường nói. “Cậu nghĩ người đó là Lâm Viễn?”

Hạ Vũ Thiên xem báo, thuận miệng đáp, “Có thể, hôm qua thấy muốn tặng thế là tặng, nói sau đi, đem mọi chuyện hôm nay giải quyết xong xuôi tất cả, sau này hẵng bàn tới.”