Phía dưới hoàng thành trên đài cao ở hai bên, nhưng quý tộc những thế gia quyền quý đều sợ ngây ra !
Khung cảnh này bộc phát thật sự quá đột nhiên, thậm chí không có chút dấu hiệu nào !
Đại hoàng tử điện hạ .. không ngờ hắn thật sự tạo phản như vậy !
Có thể ngồi trên đài cao hai bên dưới hoàng thành đều là những nhân vật xã hội thượng lưu có máu mặt ở đế đô. Những thế gia quyền quý trong đó, tất nhiên không thiếu thị vệ của mình dẫn theo, chỉ có điều, những thị vệ này tối đa một trăm mười người, lúc này cũng chỉ có thể bảo vệ chắc lấy chủ nhân của mình, đối mặt với phản quân dày đặc của Đại hoàng tử phía dưới, còn có mấy trăm cung tiễn thủ vây quanh … có thể tưởng tượng được, nếu như sau một loạt cung đối phương nhất tề bắn ra, sợ rằng vòng xã hội thượng lưu của đế đô, liền phải làm lập ra danh sách mới rồi !
Yên lặng !
Quá yên lặng !
Dưới tình huống khẩn trương như vậy, cả quảng trường trung tâm đột nhiêm chìm vào trong một loại tĩnh lặng kỳ diệu. Mặc dù xa xa xung quanh quảng trường vẫn còn có tiếng hò hét của dân chúng bỏ chạy, trên con đường lớn của quảng trường còn có thi thể và tiếng kêu thảm của người trong thương chưa chết sau khi vừa rồi dẫm đạp lên nhau.
Nhưng trừ những âm thanh đó ra, trên cả quảng trường, vô luận là phía Đại hoàng tử, hay là phía hoàng đế dưới hoàng thành, trong thời gian dài, đều không có một người nào nói chuyện !
Cuối cùng, trài qua hồi lâu, Augustine VI đứng đó như một con hùng sư phẫn nộ, đột nhiên thân thể rung lên, trong ánh mắt hắn lóe lên một tia bi thương sâu sắc.
Trong nháy mắt này, hắn phảng phất như không phải là đế vương có cả thiên hạ, mà chỉ là một lão nhân tiều tụy suy nhược.
" Nói cho ta biết … tại sao, con trai của ta ." Augustine VI vịn tay lên ghế để mình không ngã xuống, hai cao thủ thần bí theo sát phía sau hắn tựa như muốn tới đỡ hắn, nhưng lại bị hắn dùng ánh mắt ngăn cản.
Augustine VI nhìn chằm chằm vào con trai đang cưỡi ngựa ở phía dưỡi …. Nhìn vào lợi kiếm trong tay con trai, thanh kiếm lấp loáng kia đang chỉ vào mình.
Hắn đột nhiên có một loại cảm giác rất muốn cười ….
Ừm… kiếm pháp của nó, năm đó chình là do mình chỉ dạy cho nó. Nguồn truyện: Truyện FULL
Một sự châm chọc thật tuyệt vời ! Một sự giễu cợt thật đáng sợ !
Hoàng đế đột nhiên nhấc chân lên, hắn từng bước từng bước đi tới bên mép đài cao, ở góc độ này, hắn từ trên nhìn xuống con trai của mình.
- Kiếm pháp của con là do ta dạy, kỵ thuật của con cung là do ta dạy… Con trai ta, ngay cả đánh trận thế nào, tính kế ra sao, tất cả mọi thứ, đều là ta dạy con !
( Kỵ thuật: thuật cưỡi ngựa)
Trong ánh mắt Augustine mang sự đau sót sâu sắc :
-Nhưng tại sao, tại sao con lại làm ra loại việc như hôm nay !
Đại hoàng tử lúc này không chút né tránh nhìn phụ thân của mình. Trên mặt hắn mang một loại khí chất ngang nhiên. Lúc này, sự ngang nhiên do nội tâm phát ra, không ngờ che lấp sự âm trầm vốn có của hắn ! Tới ngay cả Đỗ Trần, nhìn vị Đại hoàng tử này cũng không khỏi cảm thấy tên khốn này thật rất có vài phần khí độ !
-Người muốn biết vì sao ư ?
Đại hoàng tử lớn tiếng nói :
-Bởi vì người dạy con hết thảy ! Nhưng không cho con địa vị tương xứng !
Nói tới đây, Đại hoảng tử đột nhiên xoay người xuống ngựa, sau đó kỵ sĩ ở hai bên lập tức tránh ra một hoảng đất trống. Đại hoàng tử đứng đó, đột nhiên giơ chuôi kiếm lên đánh rớt mũ giáp của mình.
- Phụ thân ! Con đã năm mươi tuổi rồi !
Đại hoàng tử chỉ vào tóc trên đầu mình :
-Bắt đầu từ năm ngoái, cứ mỗi sáng sớm, đều không nhịn được soi gương, xem xem tóc bạc trên đầu mình mình có phải lại thêm mấy cái hay không !
Hắn giơ cao kiếm lên, khóe miệng mang nụ cười đắng chát phức tạp :
- Đúng thế, cha nói không sai ! Kiếm pháp của con là cha dạy ! Kỵ thuật của con cũng do cha dạy ! Nhưng cha quên mất điều gì rồi sao ! Năm đó khi con còn nhỏ, cha dạy con cưỡi ngựa bắn cung, cha dạy con dùng kiếm, khi cha dạy con mọi thứ, cha thường nói với con một câu !
Nói tới đây, Đại hoàng tử ngửa cổ lên, lớn tiếng nói :
- Có lẽ cha quên rồi ! Hoặc là cha cố ý quên đi ! Nhưng con nhớ rất rõ ràng !! Người nói với con " con phải cố gắng học tập những thứ này ! Bởi vì tương lai, cả đế quốc cần con cai quản". Đúng thế ! Đúng là câu này ! Bắt đầu từ khi con năm tuổi, tới ba mươi lăm tuổi ! Suốt cả ba mươi năm , con nỗ lực học tập, nỗ lực biểu hiện cho người thấy ! Con dùng hết nỗ lực lớn nhất làm một thái tử ! Nhưng còn người!
Vụt!
Trường kiếm chỉ tới, kiếm phong chỉ vào hoàng tử Thần trên một đài cao khác ở xa xa , Đại hoàng tử cắn môi trầm giọng nói :
- Nhưng là bởi vì nó … Khi nó chẳng qua mới năm tuổi, người đột nhiên thay đổi chủ ý ! Vì một đứa bé năm tuổi, vì một đứa bé ngay cả đi còn chưa vừng, người chẳng qua là ý nghĩ lóe lên, chỉ chẳng qua là một cái ý nghĩa, liền dễ dàng trừ bỏ đi sự nỗ lực ba mươi năm của con ! Chỉ vì người " thích", cho nên có thể tùy tiện lờ đi ba mươi năm nỗ lực của con, chỉ vì người " thích", cho nên có thể dựa theo ý thích của người, muốn đem một đứa bé năm tuổi không hiểu gì cả thay thể vị trị thái tử của con !
Đại hoàng tử nói tới đây, thở dốc mấy hơn, ánh mắt của hắn càng thêm sắc bén, sau đó đột nhiên bật cười, hắn cười tới điên khùng, tiếng cười truyền khắp quảng trường :
- Ha ha … phụ thân ! Phụ thân của ta ! Người biết con từ lúc nào bắt đầu muốn phản người sao ? Chính là hai mươi năm trước ! Tại ngày sinh nhật năm tuổi tên nhóc này , khi người công khai thể hiện muốn thay đổi thái tử ! Ngày đó, con hoàn toàn thất vọng với người rồi ! Hơn nữa … cũng ngày đó, người dùng hành động của mình, muốn cho con thấy rõ một việc chân thật vô cùng… đó chính là : Quyền lực ! Quyền lực .
Hắn đột nhiên giơ tay trái dùng sức nắm chặt, nghiến răng rít :
- Vì cái gì người có thể tùy tiện trừ bỏ ba mươi năm nỗ lực của con ! Bởi vì người là hoàng đế ! Cái gì người có thể tùy ý lập một đứa bé làm thái từ ! Bởi vì người có quyền lực ! Cho nên, người có thể làm việc người " thích " !
Augustine nhìn con trai đang phân nộ, trong mắt hắn tràn đầy sự xa lạ, tràn đầy sự thất vọng, lão nhân này khẽ than dài, vô lực lắc đầu.
Đại hoàng tự lại đột nhiên quỳ phục một chân xuống, một tay hắn chống trường kiếm, sau đó hung hăng vạch một cái trên mặt đất ! Sau âm thanh bén nhọn chói tai, nền đất phía trước hắn bị vạch một vết sâu, Đại hoàng tử vẫn nửa quỳ như vậy, ngẩng đầu nhìn Augustine VI:
-Cha ! Hôm nay mục đích con làm việc này chỉ có một ! Xin người thoái vị !"
Vừa dứt lời, bên người hắn hơn một ngàn kỵ sĩ nhất tề hô lên, âm thanh chỉnh tề hùng tráng xông thằng lên trời !
-Xin bệ hạ thoái vị !
Hơn vạn quân cận vệ vương thành cũng hô lên
-Xin bệ hạ thoái vị !
Từng trận từng trận tiếng gầm, đám quyền quỳ trên đài cao kia cơ bản mặt không còn chút máu nữa.
Augustin VI vẫn đứng vững trong tiếng hô, ánh mắt của hắn loét lên một tia quyết liệt, không nhìn con trai mình thêm nữa , quay dầu nhìn về đài cao hai bên :
-Còn các ngươi ! Việc ngày hôm nay, nó có thể điều động quân đội, xem ra …Raymond, là ngươi phản bội ta, phải không ?
Ba tước Raymond vẫn đứng chắp tay, hắn ngang nhiên đối mặt với hoàng đế , giọng điệu bình thản :
-Bệ hạ, không phải ta phải bồi ngài, mà là ngài phản bội ta .
Đúng lúc đó, trong hoàng cung đột nhiên truyện tới một trận ba động ma lực làm Đỗ Duy kích động.
Sự ba động mãnh liệt này, gần như làm ma pháp sư ma lực tiêu chuẩn Đỗ Duy, trong nháy mắt tâm linh mất tập trung ! Rồi đột nhiên, Đỗ Duy cảm thấy mình giống như đứng ở quanh một suốt chảy ầm ầm, ma lực mãnh liệt ba động kia, liền giống như mang theo sức hút vô cùng, làm tinh thần lực của Đỗ Duy cơ hồ rối loạn trong nháy mắt !
Tuy nhiên tiếp đó, sau khi động dòng suối ma lực kia ba động, một ma lực mạnh mẽ chậm rãi trôi tới, Đỗ Duy cảm thấy từ trong hoàng cung ở trên " bạch tháp" công trình cao nhất của của đế đô , truyền tới vô số xúc tu ma lực !
Nháy mắt, bạch tháp phía xa đột nhiên phát ra một đạo quang mang vô cùng rực rõ ! giống như một tia chớp từ trên giáng xuống, đánh trúng vào đỉnh của bạch tháp ! Khối bảo thạch ma pháp lớn nhất của đại lục trên đỉnh tháp lập tức phát ra ánh sáng chói mắt !