"Hiện tại bên Xí Nghiệp Tần Thị phản ứng sao?

Cho dù Đại Vĩ không nói thì Tư Đồ Viêm cũng đoán được bây giờ bên đó nhất

định sắp nổ tung ra , nhưng anh vẫn cần xác thực lại .

"Theo như người chúng ta đưa vào trong đó nói , Tần Thị tận lực phong toả tin

tức Tần Lão phát bệnh , không để nhân viên lộ chút gì. . . . . ."Đại Vĩ đem những gì nghe được thuật lại.

"Ừ , vậy sáng nay cổ phiếu bên đó thế nào?" Trên thật tế đây mới là vấn đề Tư Đồ

Viêm quan tâm .

"Báo cáo Tổng Tài , cổ phiếu vẫn vậy , không có biến hoá gì lớn"

"Như vậy. . . . . ." Tư Đồ Viêm dừng một chút sau đó đảo qua ánh mắt: " Đại Vĩ , bây giờ dùng tốc độ nhanh nhất , tận lực dùng truyền thông chế tạo dư luận , đem tin tức Tần Lão phát bệnh tung ra ngoài , hơn nữa viết càng nghiêm trọng càng tốt , làm cho người ta thấy được bất cứ lúc nào Tần Lão cũng có thể chết!" Tư Đồ Viêm tin tưởng , tin tức mà Tần Lão được truyền ra sẽ làm cho người ta hoảng sợ , cổ phiếu của Tần Thị cũng sẽ ảnh hưởng , tạo thành diện rộng hạ ngã , sau đó. . . . . .

"Sau đó thừa dịp thị trừng chứng khoán báo cáo ngày trước , làm cho công ty trong khả năng mua từ từ cổ phiếu của Tần Thị lại , nhớ kỹ chưa?”

“Đã biết , Tổng Tài."

Tuy rằng Đại Vĩ biết Tư Đồ Viêm muốn mua lại cổ phiếu của Tần Thị nhưng vì cái gì còn hạ nó xuống? Nếu đến lúc đó cổ phiếu “túi chữ nhật lao” oa , đại khái là không lên lại nha~) , tài chính thu không được thì không phải thảm sao?

Nhưng cũng vì quá hiểu Tư Đồ Viêm , nên Đại Vĩ biết anh nhất định có lý do riêng của mình , vì thế liền đem những gì Tư Đồ Viêm dặn dò nhớ kỹ trong lòng.

Cúp điện thoại , Tư Đồ Viêm nhìn cái giường rỗng tuếch , sau đó anh bước vào phòng tắm , vội vàng rửa mặt , suy nghĩ một hồi rồi rời đi.

Ngay tại lúc anh sắp tới cửa , thì cửa lại mở ra , Lâm Khả Tâm đứng ở đó , trong tay mang theo mấy túi đồ , cô ngẩng đầu liền chống lại con ngươi của Tư Đồ Viêm , hai người đối diện , vì kinh ngạc nên không ai nói gì .

Bỗng nhiên , Tư Đồ Viêm bước đến phía trước , anh nắm trụ cánh tay của Lâm Khả Tâm , sau đó dùng lực ghì chặt nói: "Lâm Khả Tâm , cô còn biết đường trở về sao? Nói , cô chạy đi đâu?"

Giọng nói của anh rất phẫn nộ , tưởng tượng anh có thể như bổ nhào đánh người trước mặt bất cứ lúc nào .

"Đau. . . . . ." vì tức giận nên anh đã quên mình dùng bao nhiêu lực ghì chặt tay Lâm Khả Tâm , trên cánh tay truyền đến cảm giác đau đớn , cô nhăn mặt lại

"Cô còn kêu đau? Nói , vừa rồi đi đâu? Như thế nào bây giờ mới về?" Tuy rằng ngữ khí vẫn tức giận nhưng anh ý thức được nên buông lỏng cánh tay một chút .