Cô khẽ thở dài, lúc đó cô không nói rõ với Tạ Đình Phong rằng mọi chuyện xảy ra với Hoäc Cao Lãng đều do thuộc hạ của Hàn Nhạc gây ra là vì cô lo lắng anh ấy sẽ nhất thời kích động mà làm ra những chuyện không thể cứu vãn được.

Thôi bỏ đi, chuyện cũng đã xảy ra rồi, mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, cô cũng không rảnh mà lo hết những chuyện đó.

Đường Hoa Nguyệt không hề có ý định sẽ nói với Hoắc Anh Tuấn chuyện của Tạ Đình Phong, chỉ là cô khoanh tay lại thay đổi tư thế ngồi, thật không biết anh ấy nghĩ gì trong đầu nữa, đặc biệt chạy tới công ty cô để trực tiếp nói mấy lời trước kia anh đã từng nói qua rồi?

Mối quan hệ của bọn họ cũng chưa đến mức độ đó.

“Tổng giám đốc Hoắc, cây to thì gọi gió.

Thay vì bận tâm lo lắng cho tôi, chỉ bằng anh lo cho bản thân mình trước đi.”

Ở tình cảnh này, Hoắc Anh Tuấn không còn cho räng những lời quan tâm của Đường Hoa Nguyệt dành cho anh là thật lòng.

Anh biết, cô không thích anh quản việc không đâu, không muốn anh phiền.

Nhưng Hoäc Anh Tuấn không thể kiểm soát được bản thân.

Chỉ cần nghĩ tới Đường Hoa Nguyệt không chút đề phòng mà để lộ trong tâm ngắm của một tên cặn bã lòng dạ nham hiểm, anh liền cảm thấy ruột gan rối bời rồi.

Hoäc Anh Tuấn bất lực cười hỏi: “Đường Hoa Nguyệt, em thử nghĩ kỹ lại xem, bố ei trước đây có từng đắc tội với ai không?

tại xem ra rất có thể ba mẹ chúng ta có cùng chung một kẻ thù, chúng ta lại không có cách nào biết được, trước mắt cứ điều tra lại toàn bộ đã”

Đường Hoa Nguyệt cũng từng nghỉ ngờ như vậy, hơn nữa trước khi Hoắc Anh Tuấn nói cô cũng đích thân điều tra mối quan hệ của nhà họ Đường và nhà họ Hoắc rồi, kết quả cũng không thu được gì.

Trước khi Hoắc Anh Tuấn tách GS ra khỏi tập đoàn, Hoắc Thị hoàn toàn không hề đặt chân vào lĩnh vực game, mà khoa học kỹ thuật của Đường Thị sớm đã bắt đầu phát triển game, và kiếm lời rất nhiều từ những trò chơi điện tử thịnh hành vào những năm đầu.

Trước khi Đường Hoa Nguyệt và Hoắc Anh Tuấn yêu nhau, hai nhà có thế nói là hoàn toàn không liên quan với nhau, chứ đừng nói đến việc cạnh tranh qua lại.

Đường Hoa Nguyệt thẳng thắn nói: “Không loại trừ khả năng này, nhưng theo tôi thấy xác suất xảy ra không lớn, không cần tốn sức vào việc này”

Hoắc Anh Tuấn nhẹ lắc đầu: “Không đâu, chỉ cần có một chút khả năng, tôi cũng sẽ không bỏ qua. Vả lại… Em có từng nghĩ, nói không chừng việc em gái em mất tích cũng liên quan đến người này? Đã qua nhiều năm như vậy, người của chúng ta đều không tìm thấy chút tung tích này của em gái em, thật ra cũng có khả năng là em gái em vẫn còn sống.”

Em gái vẫn còn sống sao…

Trái tim Đường Hoa Nguyệt đột nhiên đau nhói.

Trường hợp này, quả thực cô đã tự mình cầu nguyện không biết bao nhiêu lần, cầu mong Tiểu Uyển vẫn còn sống ở một nơi nào.

đó trên thế giới này, chỉ là cô chưa tìm ra em ấy.

Nhưng Đường Hoa Nguyệt lại sợ, em ấy còn sống dẫu sao cũng là chuyện tốt, nhưng đã qua nhiều năm như vậy, em ấy sẽ sống ra sao?

Tiểu Uyển dù sao cũng là cành vàng lá ngọc, từ nhỏ đã không phải chịu bất cứ khổ sở nào, nếu thật sự có người khống chế bắt giam em ấy nhiều năm như vậy, ai mà biết được là vì lý do gì, càng không biết sẽ làm ra những những chuyện dã man gì với em ấy?

Ánh mắt Đường Hoa Nguyệt từ người Hoắc Anh Tuấn từ từ lướt qua, cô sợ… Liệu những việc Tiểu Uyển đã trải qua còn thê thảm hơn cả những gì Hoäc Cao Lãng đã trải qua.

Con ngươi của Đường Hoa Nguyệt đột nhiên co lại, rồi cô thở mạnh một hơi, không dám nghĩ tiếp nữa.

Sau đó cô nghe Hoắc Anh Tuấn khẽ dò hỏi: “Bây giờ chúng ta cần thống nhất mặt trận và hiểu rõ thông tin của hai bên, chính vì thế nên bây giờ chúng ta có nên cùng nhau đi ăn không?”

Trong một căn nhà không có gì nổi bật, mọi đồ vật trong nhà đều được trang trí rất ấm cúng, nhưng trên mặt đất lại là một đống lộn xộn.

Một cô gái với mái tóc dài đến thắt lưng bị mắc bệnh tâm thần đang phát điên, miệng liên tục la hét những câu vô nghĩa, đôi tay khua loạn xạ, hất văng tất cả mọi thứ trong tầm tay cô xuống đất.

Vô số những bức họa trên những tờ giấy chuyên dụng gần như đã phủ kín cả căn phòng, cô gái đột nhiên ngồi xổm xuống đất, đôi tay xé loạn xạ những tờ giấy trong vô thức.

Những cạnh giấy sắc bén cứa lên cánh tay trắng trẻo thon gầy của cô để lại những.

vệt máu nhỏ.

Bỗng có một tiếng động lớn, ngoài cửa là một chàng trai tuấn tú đeo kính cuối cùng cũng phá được cánh cửa bị cô gái khóa chặt, anh không nói một lời nào, trực tiếp xông vào.

năm lấy đôi tay yếu ớt của cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, đồng thời ngăn cản hành động của cô.

La Cơ Vị Phong run rẩy ôm lấy cô gái trong tay, thở gấp gáp, trong lúc cô không phòng bị mà trực tiếp bỏ thuốc vào trong miệng cô.

Sau một hồi lâu, cuối cùng cô gái cũng bình tĩnh trở lại, đôi mắt u ám vô hồn dần để lộ những ký ức đã qua từ lâu.

La Cơ Vị Phong ôm lấy cô gái, nghiêng đầu nhìn chiếc bàn vẽ bên cạnh đã bị đổ đầy màu vẽ.

Sáng nay tinh thần của cô vẫn rất tốt, lúc ăn sáng còn ăn thêm hai phần, vẫn còn nhẹ nhàng nói với La Cơ Vị Phong rằng muốn cùng anh vẽ tranh, La Cơ Vị Phong đương nhiên đồng ý với cô, màu vẽ và họa cụ đều đã chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa anh còn đứng lại nhìn cô một lúc mới trở về thư phòng viết báo có.

Lại không ngờ sự an tĩnh này chỉ kéo dài được hai tiếng.

Trong lúc chạy đến phòng cô, La Cơ Vị Phong lại nghĩ, hai tiếng, đây cũng coi là có tiến bộ rồi, không phải sao?

Ít nhất, cô cũng không nghĩ đến việc.

chạy chốn, nghĩ đến việc rời xa anh nữa.

Cô ấy có thể phát bệnh, nhưng mỗi lần như vậy La Cơ Vị Phong đều biết rõ nguyên nhân là gì.

Nhìn nửa bức vẽ nằm thê thảm trên sàn La Cơ Vị Phong cũng có thể đoán được hình vẽ ban đầu của nó, đó là hình một đứa trẻ vẫn còn quấn tã Đứa bé có đôi mắt to tròn và chiếc mũi nhỏ nhãn, trông rất giống người đã vẽ ra bức.

tranh đó.

Bức tranh này đáng ra phải được vẽ với tông màu ấm áp nhưng cô gái đó lại vẽ nó với rất nhiều những màu sắc tương phản mạnh, đặc biệt là màu đỏ tươi bên dưới đúa trẻ, trông giống như máu vậy.

Bức vẽ mang lại cho thị giác của người nhìn một sức căng rất lớn, cảm giác như vừa nhìn đã thấy khó thở.

Chưa kể tờ giấy bị cô dùng bút chọc rất nhiều lỗ dày đặc trên đó Đôi mắt phía sau cặp kính của La Cơ Vị Phong xuất hiện một dòng cảm xúc u uất.