Trên đường trở về nhà, mặc dù đã cố gắng xem như chưa từng xảy ra chuyện gì nhưng nước mắt Du Nguyệt vẫn không ngừng tuôn rơi như mưa.

Sau 5 năm kể từ ngày định mệnh ấy đây là lần đầu tiên cô khóc nhiều như thế.

Về đến trước cửa đã quá 12 giờ đêm, Du Nguyệt hít một hơi thật sâu rón rén bước chân đi vào trong nhà, cô không dám làm kinh động đến mẹ, sợ mẹ lo lắng rồi làm bệnh tình càng trầm trọng thêm.

Cô nằm xuống cạnh chị gái, tiếng thở dài khe khẽ của Du Nguyệt làm Du Hòa tỉnh giấc, đôi bàn tay gầy guộc nhấc lên định để lên vai em dỗ dành nhưng đành ngậm ngùi kiềm chế cảm xúc mà hạ xuống, Du Hòa nhẹ trở mình, từng giọt nước mắt nhẹ chảy xuống hai bên gò má.

Tiếng chuông điện thoại vang lên làm Du Nguyệt giật mình, cô cầm lấy nó chạy xuống phía sau, cô nhìn vào dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại mà đáy lòng mừng vui khôn xiết: “Ngày mai cô cầm CMND đến tập đoàn JIP báo danh, tôi đã nhờ bạn gửi gắm cô vào đó rồi.”

Du Nguyệt nhẹ nhõm, như trút đi phần nào gánh nặng trong lòng khi đọc tin nhắn mà Thế Thanh vừa gửi, tự dưng Du Nguyệt cảm thấy người đàn ông này cũng không quá xấu xa như cô tưởng.

Sau một hồi suy tư, Du Nguyệt cảm thấy vẫn không nên dính líu tới người đàn ông này thì hơn, nên dứt khoát chặn luôn số của Thế Thanh, để ngăn chặn việc bị anh làm phiền sau này.

Ngày hôm sau, Du Nguyệt mang theo sự phấn khởi đến JIP báo danh thì nhận được việc lao công phụ trách 3 tầng ở trên cùng của tòa nhà, cô được xem qua hợp đồng lao động, tâm trạng cực kì háo hức vì đãi ngộ nơi đây thật sự quá tốt.

Bởi vì thiếu người nên chị tổ trưởng bảo cô ở lại làm luôn hôm nay.

Du Nguyệt được nhận đồng phục từ tay chị tổ trưởng, cô đi thang máy lên tầng trên, Lâm Di cũng vừa bước vào đại sảnh của công ty.

Du Nguyệt thay xong bộ đồng phục, còn chưa kịp đi ra cửa tới cửa thì Lâm Di từ ngoài đi vào.

Hai cô không ưa gì nhau bất ngờ chạm mặt.

Lâm Di to mắt ngạc nhiên, lòng thầm nghĩ sao nhỏ này có thể vào được đây, lại còn mặc đồng phục lao công.

Còn Du Nguyệt đứng ngây ra đó, lòng cảm thán thế giới này thật nhỏ bé.

Giây phút hai cô lướt qua người nhau, Lâm Di không nhịn được lên tiếng bóng gió: “xem ra ông trời không muốn tao quên bỏ thù hận.”

Du Nguyệt khựng lại mấy giây.

Cô quay người, giọng lạnh lùng:

“Ông trời cũng chưa bao giờ để tao được yên ổn.”

Cả hai kèn cựa mãi cuối cùng việc ai người nấy làm, cũng không rảnh đâu mà đôi co mãi.

Công việc của Lâm Di so với chân sai vặt trong mấy cửa hàng tạp hóa, cũng chẳng khác nhau là mấy.

“Đánh máy thì đánh chậm, soạn thảo văn bản thì làm không xong, thống kê chi tiêu hàng tuần sai bét nhè.”

“Từ nay cô chỉ cần làm mấy công việc lặt vặt là được rồi, người ta bảo gì cô làm cái nấy còn không làm cô có thể đi vòng vòng chơi, cô được tổng giám đốc đích thân giới thiệu vào, chúng tôi gan to bằng trời cũng không dám động đến một cọng lông chân của cô.”

Đấy là những gì mà trưởng phòng tài vụ và mấy người đồng nghiệp xấu tính mặc định cho cô.

Thật ra không phải Lâm Di không làm được mà là làm hơi chậm tí thôi, suy cho cùng đây không phải là chuyên môn của cô, làm được như vậy đã quá tốt rồi, cô là người chứ không phải người máy muốn cô thạo việc thì cần phải có thời gian.

“Cô cầm tờ hợp đồng lao động này photo ra một ngàn bản cho tôi.”

Lâm Di vừa mở cửa bước vào phòng, thì đã nghe giọng ồm ồm của chị Hạnh - trưởng phòng tài vụ văng vẳng bên tai, chị Hạnh ném cho Lâm Di một tờ giấy mỏng dính bảo đi photo.

Lâm Di cầm tờ giấy bước ra cửa, cô nhìn xung quanh một lượt rồi cau mày nhăn nhó, không nhịn được nói thầm: “Vào đây mấy ngày có thấy máy photo nằm chỗ nào đâu.” Nghĩ ngợi mấy giây định trở vào hỏi chị Hạnh, mà khi nghĩ đến mấy người hay nói móc đó thì lại thôi, cô đi tìm người khác để hỏi.

Một hồi sau, Lâm Di còn chưa kịp mừng rỡ vì tìm được máy photo thì đã sụ mặt xuống vì không biết sử dụng nó như thế nào, đang loay hoay thì một giọng nữ trong trẻo bất ngờ vang lên ở phía sau:

“Có cần tôi giúp gì không?” Bạch Linh tình cờ đi ngang thấy Lâm Di cứ đứng loay hoay, tưởng Lâm Di là nhân viên mới còn bỡ ngỡ nên cô không ngại dừng lại giúp một tay.

“Cần...!Tôi cần.” Giọng Lâm Di mừng rỡ như tìm được cứu tinh, cô theo quán tính quay đầu lại.

Thời gian như ngưng đọng, cả Bạch Linh và Lâm Di đều có chung một cảm xúc bồi hồi xao xuyến, gương mặt ấy thật quá đỗi quen thuộc, cả hai bất ngờ cất giọng đồng thanh gọi tên đối phương.

“Phải Bạch Linh không?”

“Cậu là Lâm Di.

Phải rồi đúng là cậu rồi.”

Cả hai ôm chầm lấy nhau, mừng vui khôn xiết.

“May quá có cậu ở đây.

Cậu chỉ mình sử dụng cái này đi.” Bạch Linh và Lâm Di là cặp bạn thân thiết từ thời học cấp 3, sau khi tốt nghiệp mỗi người một chí hướng nên mất liên lạc từ đó, hôm nay gặp lại còn hơn cả tình thâm ruột thịt.

“Được.” Bạch Linh xắn tay làm ngay, chỉ một vài thao tác được Bạch Linh chỉ dẫn Lâm Di đã hiểu ngay.

Một ngàn bản photo sau đó đã được in ra đâu vào đấy.

Cả hai cô gái trao đổi số điện thoại cho nhau.

“Lâm Di, giờ mình có việc gấp.

Gặp lại cậu sau nhé, giờ mình đi có việc rồi.”

Lâm Di vẫy tay tạm biệt Bạch Linh, ánh mắt Lâm Di tràn ngập nỗi mất mát khi nhìn theo bóng người bạn đi khuất.

Lúc cô đi ngang qua văn phòng của tổng giám đốc, vô tình nhìn thấy Bạch Tuệ San từ trong ấy đi ra.

Lâm Di tò mò nên đứng nép vào một góc quan sát.

“Chào cô Bạch.” Chính là câu cửa miệng mà tất cả nhân viên ở đây khi gặp Bạch Tuệ San đều phải nói ra, còn thái độ của cô ta với họ thì mặc kệ nghênh ngang hách dịch chẳng để ai vào mắt.

Lâm Di cười khẩy, hoá ra cô ta chỉ giỏi diễn trước mặt của Ngôn Thần Ngạo và cô thôi, còn trước mặt người khác tự do bung xõa bản tính của mình.

Bạch Tuệ San ở nhà dù có gồng mình giả vờ tốt tính cỡ nào đi nữa thì cô ta cũng chỉ là công cụ để Ngôn Thần Ngạo lợi dụng chọc tức cô thôi.

Đôi mắt Lâm Di nhìn cô ta đầy khinh thường, sống hai mặt như vậy liệu có hạnh phúc chăng.

Lâm Di nhìn Bạch Tuệ San đầy ái ngại, mục đích của cô ta đã quá rõ ràng, chính là Ngôn Thần Ngạo.

Điện thoại gọi đến, Bạch Tuệ San dáo dác nhìn xung quanh không có ai để ý đến mình, cô ta mới đi về hướng cánh cửa ban công.

Cô vừa bấm kết nối, ở đầu dây bên kia Trịnh Vỹ Tuấn cất giọng ra lệnh.

“Khoảng nửa tháng nữa, nhà nước sẽ tổ chức cuộc đấu thầu xây dựng quốc hội, những doanh nghiệp trong nước đã bắt đầu chuẩn bị rồi, em xem khi nào Ngôn Thần Ngạo vẽ xong bản thiết kế thì đánh tráo nó cho anh.”

“Anh tưởng một mình tôi làm được chắc, ở đây tôi đối phó với con nhỏ gian manh xảo quyệt còn không xong nữa.” Cái giọng cao ngạo ra lệnh của Trịnh Vỹ Tuấn đã khiến Bạch Tuệ San không nhịn được cơn giận trong lòng, cô ta quát lên, kinh động đến tất cả mọi người xung quanh, ánh mắt của họ nhìn cô ta đầy vẻ tò mò.

Lúc này, Bạch Tuệ San vội vàng ngắt kết nối và rời đi trong sự thấp thỏm vì lỡ khơi dậy sự chú ý của mọi người.

Cùng lúc đó Du Nguyệt từ trong cánh cửa đi ra, cô đã vô tình nghe hết cuộc nói chuyện của Bạch Tuệ San, dù không hiểu rõ cái gì nhưng cô vẫn có thể đoán ra được chẳng có gì tốt đẹp cả, Du Nguyệt cau mày nhìn theo bóng của Bạch Tuệ San, đáy lòng lăn tăn những cơn sóng ngầm kì lạ, thôi thúc cô tìm hiểu.

Trịnh Vỹ Tuấn ở Mỹ tức giận ném luôn cái điện thoại vào tường.

Cùng ngày.

Lâm Di bắt gặp Bạch Tuệ San ra ra vào vào phòng của tổng giám đốc.

Cô tức giận.

Quyết làm liều đi gõ cửa phòng của Ngôn Thần Ngạo.

“Vào đi.”

Sau câu nói quen thuộc, Lâm Di tự mở cửa bước vào.

Ngôn Thần Ngạo thấy cô liền cau mày ngạc nhiên, miệng không tự chủ mà lớn tiếng:

“Chỗ này không phải là nơi có muốn đến thì đến muốn đi thì đi đâu.”

Lâm Di nhìn Ngôn Thần Ngạo nhếch mép cười khinh:

“Phải rồi tôi không đến được còn Bạch Tuệ San thì đến được chứ gì.”

Ngôn Thần Ngạo nghe được câu nói này của Lâm Di thì nhoẻn miệng cười trào phúng, cười xong anh lại nói:

“Chỗ này không phải là nơi để cô ghen tuông.

Muốn ghen thì về nhà mà ghen.”

Câu nói này của Ngôn Thần Ngạo khiến Lâm Di bất giác đơ như tượng, hai má bắt đầu ửng hồng, cô luống cuống đáp:

“Tôi ghen.

Anh...!Anh nằm mơ đi.

Tôi chỉ là bất mãn vì anh lúc nào cũng nói yêu Linh Linh nhưng sau lưng lại quan hệ mập mờ với người khác thôi.”

“Ờ...!Linh Linh mà có tỉnh dậy chắc là biết ơn cô lắm.”

“Anh....!Anh...!Tên xấu xa.” Lâm Di tức đỏ mặt, miệng lắp bắp bất lực đi ra ngoài.

Lâm Di liên tục day trán, cô bị cái gì vậy chứ, chuyên của Ngôn Thần Ngạo đâu có liên quan gì đến cô, việc gì cô phải bực tức khó chịu chứ?

Lâm Di đi được vài bước, thì vô tình đụng phải Bạch Tuệ San.

“Chị đem tập tài liệu này đến văn phòng phó tổng giùm em đi.

Em có việc bận.”

Lâm Di còn chưa kịp mở miệng, Bạch Tuệ San đã dúi vào tay cô một tập tài liệu màu vàng, xong rồi cô ta chẳng nói thêm câu nào nữa mà cất bước rời đi rất nhanh.

Lâm Di không còn cách nào khác là cầm tập tài liệu đi tìm phòng của phó tổng.

Lâm Di vừa đi vừa nghĩ thái độ kì lạ của Bạch Tuệ San lúc nãy, rõ ràng cô ta không phải thật tâm nhờ vả mà là đang cố tình gài bẫy buộc cô không thể từ chối, nghĩ lại Lâm Di phải cẩn thận mới được.

Bạch Tuệ San cười gian khi nhìn bóng lưng của Lâm Di rời đi.

Ở đây ai cũng biết phó tổng là một lão già trung niên lại có máu dê trong người.

Bạch Tuệ San muốn gián tiếp hại Lâm Di thân bại danh liệt, nếu không thành công Lâm Di cũng sẽ bị mang tiếng, mặc sức để người ta đánh giá bàn tán.

Lâm Di đi vào trong đó được một lúc, thì bên trong ấy vọng ra một tiếng thét đầy đau đớn thê lương.

Người ta hốt hoảng chạy vào thì thấy phó tổng Trần Hùng nằm một đống dưới sàn, hay tay thì bụm háng.

Đối mặt với tên dê già Lâm Di không hề sợ hãi còn làm ông ta sứt đầu mẻ trán, bị thương phải nhập viện khẩn cấp.

......!