Như chợt nhớ ra điều gì đó, Lâm Di vội vã cầm điện thoại của mình, bấm bấm mấy cái, những thông tin về Ngôn Thần Ngạo hiện lên rất nhanh.

Lâm Di rụng rời tay chân khi đọc được mấy dòng:

"Ngôn Thần Ngạo 30 tuổi tổng giám đốc tập đoàn JIP, người thừa kế duy nhất của nhà họ Ngôn."

Lâm Di nhìn xuống phần học thức còn choáng váng hơn khi anh lấy được nhiều bằng tốt nghiệp của những trường đại học danh tiếng ở Mỹ khi tuổi đời còn rất trẻ.

Cô bị Ngôn Thần Ngạo làm cho căng thẳng, nội tâm kịch liệt run rẩy.

Cô ráng nhịn đau đi lên lầu, thử mở cửa căn phòng nhỏ nằm cạnh phòng lớn, thật may khi cửa không khóa.

Có vẻ như Trần Tinh Húc cố tình để cho cô có thể dễ dàng tìm hiểu về anh, cũng có thể anh đang dằn mặt cô để cho cô biết sợ mà an phận.

Lâm Di bật đèn lên, cái cô nhìn thấy chính là một tấm ảnh gia đình bốn người, cô nhìn sơ qua cũng biết anh chụp cùng ba mẹ và em gái.

Chỉ là khi nhìn thấy gương mặt của hai vị trung niên, mặt Lâm Di lập tức tái xanh, lúc này cô mới thật sự ngỡ ngàng khi mà hai đấng sinh thành của anh ở lễ đường mấy hôm trước với hai người trong ảnh này hoàn toàn khác nhau.

Lâm Di không dám xem tiếp, cũng không còn dũng khí để nghĩ sâu xa, cô nhanh chóng lui ra ngoài đóng cửa lại.

Lâm Di ngồi bẹp ngay tại cửa, lấy điện thoại của mình ra, search google "chủ tịch tập đoàn JIP" quả nhiên không ngoài dự đoán, hình ảnh người đàn ông trung niên toát lên vẻ oai vệ uy nghiêm trong ảnh chính là chủ tịch của JIP tên là Ngôn Cương.

Lâm Di thẫn thờ, ngay tức khắc gọi cho anh trai để xác minh thêm lần nữa.

“Anh có biết Ngôn Thần Ngạo ở thành phố S không vậy? Nói cho em biết chút gì về anh ta đi!”

Thiên Phong bị câu hỏi của Lâm Di làm cho giật bắn mình.

Đang cầm tập tài liệu trong cũng phải phải bỏ xuống, giọng điệu cực kì nghiêm túc:

“Này, em đừng có dại dột mà đi chọc tức anh ta nhé, coi chừng cái mạng của em cũng không còn đâu.”

“Anh nói nhanh đi đừng có vòng vo.

Em chỉ vô tình thấy tên anh ta trên báo thôi.

Tò mò về anh ta ấy mà, anh đừng có lo.”

Giọng điệu Thiên Phong trở nên cẩn trọng, anh nói:

“Anh từng nghe ba nói, ba đời của nhà họ Ngôn đều có xuất thân từ xã hội đen, Ngôn Thần Ngạo ngoài công việc là tổng giám đốc của JIP ra thì còn có nhiều vai trò khác trong xã hội, quan hệ của anh ta rất rộng, anh ta ít khi xuất hiện trước truyền thông nên ít...”

“Tút...!tút...” Thiên Phong đang nói say sưa thì bị Lâm Di cúp máy.

Trong lòng anh có chút lo lắng, định gọi lại cho Lâm Di thì bất ngờ điện thoại lại đổ chuông, một tin nhắn mà Lâm Di vừa gửi hiện lên: “Em đi nước ngoài một thời gian, anh và ba đừng lo, em biết tự chăm sóc cho mình.”

Hoàng Thiên Phong đọc xong tin nhắn của Lâm Di cuối cùng cũng nhẹ nhõm hẳn.

Ở nhà Lâm Di hớt hải dọn đồ đạc, mặc kệ cô có hay không có đắc tội với Ngôn Thần Ngạo đi chăng nữa thì Lâm Di phải nhanh chóng chạy trốn cái đã, không để làm liên lụy đến người thân.

Sau khi thu xếp xong quần áo, tiền bạc và giấy tờ tùy thân, Lâm Di vất vả kéo vali hành lý xuống lầu.

Bởi vì ngôi nhà nằm ở ngoại ô, dân cư thưa thớt, taxi rất ít khi vào chỗ này, dù đang gấp nhưng cô vẫn tỉnh táo để gọi taxi thông qua ứng dụng trên mạng.

Taxi đến, Lâm Di bảo tài xế chở thẳng về quê mẹ ruột của cô ở Châu Thành cách thành phố S hơn 4 tiếng đi xe.

Trên đường đi cô còn ghé qua một trạm y tế nhỏ ven đường để kiểm tra cổ chân, xác định không vấn đề gì nghiêm trọng cô mới mua thuốc, đồ dùng sơ cứu vết thương tự mình sử dụng.

Đến nơi, cô mua cho bản thân một vé tàu, tìm một phòng trọ ở tạm để tối nay xuất phát xuống miền Nam.

Cho đến tối, Lâm Di đã ngồi lên tàu, tàu cũng chuẩn bị khởi hành thì không biết trời xui đất khiến thế nào Ngôn Thần Ngạo lại về sớm hơn mọi khi, không thấy Lâm Di ở nhà, anh mang bực tức trong người ngồi xem lại camera.

Ngôn Thần Ngạo sau đó ung dung, bình tĩnh, bấm bấm mấy cái trong điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, tiếng chuông điện thoại vang lên inh ỏi đánh thức cơn buồn ngủ của Lâm Di, vừa chợp mắt cô liền thức dậy, theo bản năng đưa mắt nhìn vào màn hình điện thoại đang phát sáng.

“Lập tức trở về nhà, nếu không trong vòng một tuần tập đoàn Thịnh Thế đổi thành của họ Ngôn, sáng mai mà cô không về tôi lập tức làm cho anh trai của cô thân bại danh liệt mãi mãi cũng không ngóc đầu lên nổi.

Lâm Di, nếu cô đủ thông minh thì không nên làm trái lời tôi, Ngôn Thần Ngạo tôi nói được làm được.”

Từng dòng chữ hiện lên vô cùng rõ nét, Lâm Di tay run cầm cập ngồi bật dậy.

Trước khi đoàn tàu rời đi cô đã kịp bước xuống, nhìn đoàn tàu từ từ lăn bánh rồi mất hút trong màn đêm lạnh giá, đôi mắt Lâm Di rủ xuống tiếc nuối, bất lực, cảm nhận được từng tế bào trên da thịt buốt lạnh đến tê người khiến chân cô chùn bước.

Lâm Di ngỡ ngàng nhận ra bản thân đã quá xem thường Ngôn Thần Ngạo, cũng tự đánh giá mình quá cao, cô đi rồi người thân của cô vẫn còn, cô không nỡ nhìn họ trở thành vật hy sinh cho mình.

Lâm Di kéo vali bước đi thẫn thờ trong màn đêm.

Cô không cam lòng để bản thân phải rơi vào cảnh tượng mà cô có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến.

Kết cuộc hôm nay thật quá nghiệt ngã với Lâm Di.

Ở quê nghèo hẻo lánh heo hút này tìm ra một chiếc taxi thật khó, huống hồ đường về thành phố S phải mất 4 tiếng đi xe hơi.

Lúc đi thì dễ dàng lúc về thì khó.

Khi Lâm Di trở lại được thành phố thì trời đã hửng sáng.

Vừa chập chững đi từ ngoài cổng vào nhà, Lâm Di đã gặp phải một cảnh tượng xưa nay hiếm thấy khiến cô thật sự choáng ngợp, trên dưới mười người mặc vest người nào người nấy cao to đứng thành hai hàng.

Ngôn Thần Ngạo ngồi trên một cái ghế dựa bắt chéo hai chân, lưng ngả ra sau nhắm mắt dưỡng thần, phía sau anh ta còn có mấy cô giúp việc đang đứng khoanh tay chờ lệnh.

Càng đến gần cửa lớn cô thấy tim mình đập nhanh điên loạn, căng thẳng đến độ chân muốn nhũn ra, phải cố gắng lắm mới có thể đè nén cơn hoảng loạn đang trào dâng trong lòng.

Lâm Di từ từ tiến vào cửa lớn, hai trong số những tên vệ sĩ ấy bất ngờ bước ra kẹp nách của Lâm Di.

Bị áp giải như tù nhân thời trung cổ, Lâm Di không nhịn được hét lớn lên:

“Buông tôi ra...!Buông ra.

Tôi không phải tội phạm...!Buông ra.”

Lâm Di kịch liệt phản kháng vùng vẫy trong bất lực, bị hai tên đó quăng xuống đất ngã chổng vó.

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy Ngôn Thần Ngạo nhịp nhịp đôi bàn chân, mắt còn không chịu mở ra, trên bàn có mấy ly cà phê đang uống dở.

Có vẻ cái việc hành hạ người khác đối với anh ta mà nói là một thú vui.

Lâm Di điên tiết lên, cô ngồi dậy ngẩng cao đầu, ánh mắt kiên cường có mấy phần tức giận nhìn Ngôn Thần Ngạo.

Mặc dù trong lòng run sợ, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng nhởn nhơ của Ngôn Thần Ngạo, Lâm Di không khỏi bất mãn mà hét lên:

“Rốt cuộc tôi đã đắc tội anh chỗ nào?”

Ngôn Thần Ngạo nghe được giọng nói của Lâm Di cũng chịu mở mắt ra, nhìn Lâm Di nhếch mép cười khinh, gương mặt không cảm xúc của anh lại thêm mấy phần lạnh lẽo.

“Trừ khi cô chết, nếu không cô có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tôi đâu.”

Ngôn Thần Ngạo cầm ly cà phê trong tay, nhâm nhi mấy hớp, trên mặt lộ nụ cười nham hiểm tà ác.

Cô ngẩn người, nín lặng một hồi, nụ cười ấy của anh khiến toàn thân cô lạnh ngắt, cô cúi đầu không dám thở mạnh, chỉ có thể chờ đợi Ngôn Thần Ngạo phán tội.

Cho đến thời điểm này Lâm Di vẫn không dám tin, người chồng đã cùng cô bước vào lề đường mấy hôm trước lại chính là tổng giám đốc của JIP thân thế hiển hách, là người mà hàng vạn cô gái ở thành phố S đều mong muốn có được.

Cô không biết mình là may mắn hay là xui xẻo đây nữa.