Suốt một tuần nghỉ ngơi, cô quản anh rất chặt từ chuyện ăn uống cho tới ngủ nghỉ đều dựa theo lời dặn của bác sĩ mà làm, đôi khi anh cảm thấy gò bó khó chịu thì bị giọng nói nũng nịu dỗi hờn của Lâm Di làm mê muội thế là anh để tuỳ cô muốn làm gì thì làm.
Tới ngày trở lại công ty thần sắc cả hai tươi tỉnh hồng hào.
Trở lại với cuồng quay công việc tồn đọng khiến Ngôn Thần Ngạo mệt không kịp nghỉ ngơi, đến trưa Lâm Di phải đích thân mang cơm tới cho anh rồi cùng anh ăn bữa cơm vui vẻ và thoải mái.
Sự việc Lâm Di ở cả tiếng trong phòng làm việc của tổng giám đốc bị mấy ả nhiều chuyện trong công ty nhìn thấy rồi truyền tới tai Bạch Tuệ San.
Thông thường nếu Ngôn Thần Ngạo cần việc gì thì sẽ gọi cô ta đến, nhưng hôm nay anh lại xem như người tàng hình, Bạch Tuệ San ấm ức khó chịu trong lòng sinh ra đố kị ghen ghét vì nghĩ Lâm Di đã cướp công việc của mình.
Đôi mắt man dại của Bạch Tuệ San trở nên đáng sợ:
“Lâm Di mày cứ đợi đó.

Tao sẽ cho mày biết thế nào là địa ngục.” Câu nói cay nghiệt ác tâm này chỉ dừng lại trong suy nghĩ của Bạch Tuệ San mà thôi.
Khi lương tâm của con người vượt qua chuẩn mực của xã hội thì nó trở nên đáng sợ vô cùng, cô ta không lường trước được rằng kết cục sau này mà mình phải chịu thê thảm như thế nào.
Buổi tối hôm đó, Bạch Tuệ San tận mắt chứng kiến Lâm Di và Ngôn Thần Ngạo nắm tay nhau tình tứ, cùng nhau bước vào trong xe như những cặp đôi đang yêu.
Bạch Tuệ San nhìn thấy lửa giận dâng lên ngút trời, vì sao chứ cô ta đã cố gắng dùng đủ mọi biện pháp có thể vậy mà Lâm Di vẫn không bị gì, cô ta không cam tâm, Bạch Tuệ San bị lòng đố kị và sự ganh ghét làm mất lý trí, thôi thúc cô ta phải làm gì đó khiến Lâm Di sống không bằng chết mới hả cơn giận trong lòng.
Vài hôm sau, Bạch Tuệ San xin nghỉ một ngày, cải trang một chút để tránh gặp người quen, cô ta tới nhà Trịnh Vỹ Tuấn mà không hẹn trước mặc kệ hắn ta đã cảnh báo có người đang theo dõi.
Tiếng chuông cửa từ ngoài truyền vào, Trịnh Vỹ Tuấn từ trên sofa ngồi bật dậy, hắn quan sát qua lỗ nhỏ trên cửa một cách thận trọng, khi biết người tới là Bạch Tuệ San, hắn mới chịu mở cửa.

Bạch Tuệ San vừa bước vào trong, còn chưa kịp rũ bỏ ngụy trang trên người đã bị Trịnh Vỹ Tuấn cho ăn ngay một cú tát như trời giáng, mặt bị lệch sang một bên, khóe môi chảy máu.
Bạch Tuệ San cúi đầu cắn chặt môi dưới, một bên mặt đau rát vẫn không dám hé môi rên la nửa lời, đôi mắt rớm lệ đứng tròng, bên trong gương mặt cam chịu ấy ẩn chứa một sự căm hận cùng cực, đáy lòng Bạch Tuệ San liên tục gào thét: “Tao thề tao sẽ khiến mày chết không được tử tế.”
“Chẳng phải tôi đã nói với cô hạn chế gặp nhau rồi hay sao, có người đang theo dõi nhất cử nhất động của chúng ta đó, muốn chết thì chết một mình đi.”
Trịnh Vỹ Tuấn như một con thú hoang khát máu, giọng hắn cao vút trầm đục khiến người ta không khỏi lạnh gáy.
“Tôi đã cải trang rồi, không ai biết.” Đối mặt với Trịnh Vỹ Tuấn Bạch Tuệ San chỉ còn cách che giấu những cảm xúc thật trong lòng, hẳn là một tên ác ma đối xử với phụ nữ như con rối, với hắn phải dỗ ngọt nhẹ nhàng mới mong thoát khỏi bàn tay ma quỷ của hắn.
Mấy giây sau, Bạch Tuệ San thật sự hối hận, hắn là ma quỷ rồi thì làm sao mà có tình người cho được.

Bạch Tuệ San bị hắn nắm tay kéo đi một cách rất thô bạo.
Bạch Tuệ San của mấy tiếng sau phải chịu đau đớn tận cùng, cam chịu để Trịnh Vỹ Tuấn xem mình là một con rối tình dục để mặc hắn dày vò hành hạ thể xác cho thỏa mãn cái sở thích biến thái của mình.
Sau cơn ân ái cuồng bạo hắn lại tiếp tục bán sản phẩm đồi trụy do chính mình sản xuất ra nước ngoài để kiếm tiền.
“Nói đi có chuyện gì.” Hắn vừa dứt câu là đứng dậy rời khỏi giường đi tới ngăn bàn rút ra một xấp tiền mặt ném trước mặt Bạch Tuệ San như nói với cô ta rằng đây là tiền công.
Bạch Tuệ San tức muốn phun nước bọt vào mặt của hắn, nhìn biểu cảm của hắn như đang bố thí cho cô, Bạch Tuệ San ghìm xuống những cảm xúc bất mãn trong lòng, nhẹ nhàng nói với hắn:
“Em muốn anh xử con nhỏ Lâm Di.”
“Cô nói nghe dễ quá nhỉ.

Cô ta không ra ngoài thì làm sao mà xử cô ta được.

Lâm Di có một cô bạn gái tên là Tinh Vân làm việc ở nhà hàng Chiều Xưa, cô tới đó tìm cách nào đó lấy điện thoại của cô ta nhắn tin với Lâm Di đi.

Nhớ cải trang cẩn thận vào, coi chừng Ngôn Thần Ngạo mà tóm được là tôi xử cô trước đó.”
“Được! Em sẽ làm theo lời anh.”
Lúc Bạch Tuệ San đứng dậy đi về đã bị Trịnh Vỹ Tuấn nắm tay kéo lại.
“Làm trận nữa đi rồi về.”
Não của Bạch Tuệ San lập tức chấn động bởi một câu nói hết sức biến thái của hắn, cô còn chưa đồng ý thì hắn đã kéo vào một căn phòng khác, có trang bị nhiều máy quay để sẵn sàng ghi lại cảnh bạo dâm của mình.
Sau mỗi lần như vậy, hắn ta bán sản phẩm mình làm ra và thu về một số tiền không hề nhỏ.

“Tao nhất định không tha cho mày, tao sẽ giết chết mày.” Thâm tâm Bạch Tuệ San liên tục kêu gào trong sự căm phẫn, mỗi lần như vậy thù hận trong lòng cô ta dành cho hắn càng lớn.

Nếu không phải năm xưa bị Trịnh Vỹ Tuấn gài bẫy thì cô đã không phải lâm vào bước đường như hôm nay.
Bạch Tuệ San muốn thoát khỏi sự khống chế của Vỹ Tuấn, muốn được tự do, muốn trở thành vợ danh chính ngôn thuận của Ngôn Thần Ngạo, để làm được điều đó thôi thúc cô ta phải nhẫn tâm hơn.

Trịnh Vỹ Tuấn nói với Bạch Tuệ San là nếu không có gì cần thiết thì hạn chế gặp nhau, còn lại trao đổi qua điện thoại.
Bạch Tuệ San trước mặt thì giả vờ nghe lời của Vỹ Tuấn, sau lưng thì lén lút ném đá giấu tay lợi dụng kẻ khác vạch trần âm mưu đê hèn của hắn ta.

Cô lén ghi âm lại tất cả mọi cuộc nói chuyện giữa mình và hắn.
Lúc Bạch Tuệ San rời khỏi nhà của Trịnh Vỹ Tuấn là đã hơn 10 giờ tối, cô ta ghé nhà nhà hàng Chiều Xưa vừa ăn tối vừa thực hiện mưu đồ ác độc của mình.
“Em ơi cho hỏi ở đây ai là Tinh Vân.”
Cậu nhân viên phục vụ đứng cạnh đó chỉ tay về phía trước nói: “Chính là cô ấy.”
“Cho em này.

Đừng nói với cô ấy nhé.” Bạch Tuệ San mỉm cười dịu dàng rồi rút ra một tờ 200 ngàn đưa ra trước mặt, cậu nhân viên vui vẻ nhận lấy: “Cám ơn chị.”
Sau đó Bạch Tuệ San đứng dậy bước ra khỏi nhà hàng, đứng chờ ở gần đó.
Tầm 11 giờ đêm.


Toàn bộ nhân viên phục vụ trên dưới hai mươi người ào ra rất nhanh, Bạch Tuệ San đứng gần đó nhìn dáo dác một lúc, mới thấy Tinh Vân đang đi về hướng mình, cô ta chặn Tinh Vân lại, rồi cất giọng nhẹ nhàng sướt mướt:
“Chị có thể cho em mượn điện thoại một chút được không, em muốn nhắn tin cho người thân mà điện thoại của em hết pin rồi.”
Với bản tính lương thiện sẵn có Tinh Vân không nghĩ ngợi nhiều mà sẵn sàng đưa điện thoại cho người xa lạ.
Bạch Tuệ San không khó để tạo ra một cái tin như thế này: “Mình muốn gặp cậu có chút chuyện, chuyện gấp lắm.

8 giờ tối mai hẹn gặp ở công viên 3/2 không gặp không về.”
Nhắn xong tin nhắn Bạch Tuệ San lập tức xóa ngay dấu vết để tránh bị Tinh Vân phát hiện.
“Xong rồi em trả chị.

Cảm ơn chị nhé.”
“Ờ! Không có gì.” Nói xong, Tinh Vân quay người bước đi, Bạch Tuệ San nhìn theo bóng lưng cô mỉm cười đầy ác ý.
Tinh Vân khá là ngây thơ không biết rằng hành động tốt bụng của mình vô tình tiếp tay cho hành vi ác độc của Bạch Tuệ San.