“Vậy à.” Lâm Di tuỳ tiện đáp, thái độ lơ đễnh vì bận nghĩ đến những tình tiết li kì như phim mà Uyển Nhu vừa mới kể.
Buổi tối hôm đó, Lâm Di mang theo sự tò mò cực độ trong lòng mà không thể nào ngon giấc.
Buổi sáng hừng đông khí trời se se lạnh, Lâm Di thức dậy rất sớm cô khoát tạm chiếc áo mỏng ra ngoài ban công hóng gió, sẵn tiện gọi điện cho anh trai.

Hoàng Thiên Phong còn đang say giấc nồng cùng với vợ và hai con thì điện thoại đầu giường vang lên inh ỏi.

“Alo.” Vừa nhấc máy đã nghe giọng nói trong trẻo của Lâm Di làm tỉnh ngủ luôn: “Nhờ anh giúp một chuyện.”
“Chuyện gì gấp lắm hay sao? Phải giờ này mới được à.”
Chất giọng Hoàng Thiên Phong như còn đang ngái ngủ làm Lâm Di áy náy, cô nhẹ giọng:
“Em xin lỗi.

Nghe em nói xong, rồi anh đi ngủ tiếp cũng chưa muộn mà.”
Sau đó Lâm Di bắt đầu kể lại từng chi tiết về vụ án của Trịnh Mai Oanh cho anh trai nghe.

Nghe xong Hoàng Thiên Phong cau mày, cảm thấy vụ án này không đơn giản như vậy, sau mấy giây suy nghĩ anh bất ngờ nói:
“Em muốn anh theo dõi nhà họ Cao, Cao Bá Thắng và Cao Tĩnh.

Còn có các mối quan hệ của Mai Oanh.”
Hoàng Thiên Phong tỉnh bơ nói ra, Lâm Di sửng sốt, ngạc nhiên đáp:
“Anh đọc được suy nghĩ của em luôn hả.

Vậy thì nhờ anh rồi.

Anh đi ngủ tiếp đi.”
Lâm Di nói xong liền ngắt máy, Hoàng Thiên Phong ở trong nhà lắc đầu ngao ngán, sau đó lập tức gọi điện cho vệ sĩ của mình giao phó nhiệm vụ, còn không quên căn dặn họ âm thầm mà hành động không được bứt dây động rừng.
Sau hai tuần điều tra, Hoàng Thiên Phong gửi qua điện thoại cho Lâm Di một tập tài liệu của người có tên là Thái Hà, được miêu tả là bạn thân nhất của Mai Oanh.


Tập tài liệu ghi rất chi tiết về ảnh, công việc, gia cảnh xuất thân, địa chỉ nơi ở.
 “Em mà vô bệnh viện lần nữa là anh tống em ra nước ngoài luôn, không về đây nữa.” Phía cuối trang còn có một dòng chữ mà Hoàng Thiên Phong gửi gắm đến mình, Lâm Di đọc xong cõi lòng cảm thấy ấm áp.

Cô nhắn tin lại cho anh mình  nói rằng: “Em sẽ cẩn thận.”
Lâm Di bắt tay vào công việc thám tử của mình bằng cách đi siêu thị mua chút quà, rồi bảo vệ sĩ chở mình đi đến địa chỉ nhà Thái Hà.

Cô nói là đi thăm bạn, hai người vệ sĩ đi theo cô cũng không nghi ngờ gì.
Con đường dẫn vào nhà Thái Hà khá nhỏ xe hơi qua không lọt nên Lâm Di phải đi bộ hơn 500 mét mới đến nơi, cô không muốn gây sự chú ý nên bảo hai người vệ sĩ ở ngoài xe đợi.
Sau một hồi hỏi thăm, Lâm Di cũng dừng bước trước một ngôi nhà cấp 4 xập xệ, thấy cô đứng loáng thoáng ngoài cửa, một cô gái chừng 25 tuổi từ trang nhà bước ra với vẻ mặt đề phòng:
“Cô tìm ai.”
Giọng nói trọc lóc, ngữ điệu khó chịu của cô gái làm Lâm Di dè chừng, cô ấp úng:
“Tôi...” Cô mở to mắt nhìn kĩ hơn thì phát hiện cô gái trước mặt mình chính là Thái Hà, Lâm Di mừng trong dạ, cô không ngại hỏi thẳng: “Cô có phải là Thái Hà bạn thân của Mai Oanh không?”
Thái Hà sững người, ánh mắt chùng xuống ngậm ngùi như đang hoài niệm, đã lâu rồi cô không còn nghe ai nhắc đến cái tên này, sau bao năm giờ nghe thấy nỗi đau như mới vừa xảy đến hôm qua, Thái Hà ngước mắt lên, giọng hơi khàn vì uất nghẹn: “Là tôi đây, mà có chuyện gì không?”
“Tôi là Lâm Di là người quen của Mai Oanh, chúng ta có thể nói chuyện một chút được không?”
“Được, mời chị vào.”
Thái Hà đi trước Lâm Di nối bước theo sau.
“Cô sống một mình à?”
“Ừm.

Ba mẹ tôi đều qua đời cả rồi.”
Vừa đặt chân vào cô đưa mắt nhìn một lượt theo thói quen tuy căn nhà không có nhiều đồ vật đáng giá nhưng lại khá gọn gàng ngăn nắp.
Căn nhà lọt thỏm giữa hàng loạt mái ngói sang trọng nên trông đơn côi và cô quạnh quá.
Sau một lúc được Thái Hà mời an tọa trên chiếc sofa cũ kĩ và uống một ngụm nước, Lâm Di lấy hết can đảm vào thẳng vấn đề, cô nói:
“Tôi nghi ngờ cái chết của Mai Oanh không đơn giản chỉ là một vụ tự sát, cô là bạn thân của cô ấy cô nghĩ thế nào?”
Gương mặt Thái Hà thoáng buồn, giọng nói nghèn nghẹn dè dặt như vừa trải qua nhiều chuyện  đau thương:
“Em đã từng lấy ảnh của Mai Oanh dán khắp nơi từ đường xá cho tới mạng xã hội với hy vọng mong manh tìm thấy cô ấy, nhưng cuối cùng thì...”

Thái Hà càng nói càng nghẹn đi, không ghìm được nỗi xúc động mà bật khóc thành tiếng, nàng quệt ngang dòng nước mắt trên mặt, tiếp tục câu chuyện còn dang dở:
“Cho tới khi có người báo án tìm thấy cái xác chết khô ở nhà hoang, lúc em đến hiện trường nhân viên pháp y sơ sẩy để lộ cánh tay của nạn nhân ra ngoài  em đã nhìn thấy chiếc vòng tay mà em đã tặng Mai Oanh vào mấy tháng trước, em và các bạn suy sụp dù trong thâm tâm  không tin cái xác đó là Mai Oanh.

Cho tới khi được xác định Mai Oanh tự sát bọn em lại càng không tin.”
Thái Hà khóc thảm thương, phải cố gắng lắm mới có thể nói rõ chữ:
“Mai Oanh rất tốt, được nhiều bạn học quý mến cô ấy hay giúp đỡ người, suốt những năm học Mai Oanh đều đóng học phí cho em, cô ấy tốt như thế....!Vậy mà...”
Nghe Thái Hà giải tỏa nỗi lòng Lâm Di ngồi đối diện không kìm được cảm xúc mà rơi nước mắt theo, một lúc sau thấy Thái Hà có vẻ bình tĩnh hơn, cô mới mạo muội hỏi:
"Trước khi mất tích Mai Oanh có biểu hiện gì khác thường không?”
“Không có! Bọn em còn hẹn nhau đi chơi mà, đôi khi cô ấy có nhắc đến tình yêu đơn phương gì đó nhưng mà nhìn chung Mai Oanh vẫn rất vui vẻ yêu đời, không có biểu hiện tiêu cực gì cả.”
Thái Hà ngập ngừng một chút rồi lại cất giọng từ tốn:
“Mai Oanh còn kể với tụi em về người anh trai cưng chiều yêu thương cô ấy hết mực, mỗi lần nhắc tới anh là mắt cô ấy sáng rực tự hào.

Nếu mà Mai Oanh thật sự muốn chết chỉ vì mấy trò đùa lố lăng bắt nạt kia thì em không tin, nếu muốn chết việc gì Mai Oanh lại chọn nơi xa xôi hẻo lánh quanh năm không thấy bóng dáng con người thế được.”
“Được rồi Thái Hà, chuyện tôi đến đây đừng nói cho ai biết nhé.”
“Vâng.”
Kết thúc cuộc trò chuyện, cả hai trao đổi số điện thoại cho nhau để tiện liên lạc, bước ra khỏi căn nhà có phần ngột ngạt ấy, tâm trạng Lâm Di trở nên nặng nề, cô không ngờ sự việc lại phức tạp và không hề đơn giản như cô tưởng tượng.
“Xem ra phải tiếp xúc với Trịnh Vỹ Tuấn để cảm hoá anh ta thì mới mong tìm thấy nhiều manh mối quan trọng.” Nói ra được câu này Lâm Di cảm thấy lá gan của mình càng ngày càng lớn, nhưng cô mặc kệ, muốn phá giải thù hận giữa hai người đàn ông thì chỉ còn cách này thôi.
Suy đi tính lại, một cái chết đầy bí ẩn như thế mà chỉ có một tuần điều tra, còn dựa vào một bức thư tuyệt mệnh mà vội vàng kết luận, là làm ăn cẩu thả hay còn có nguyên do gì khác.
Lâm Di trở về nhà trong sự bồn chồn khó tả.

Biết được Trần Linh Linh sắp về nước từ miệng của Uyển Nhu, Lâm Di cấp tốc thu dọn đồ đạc rời khỏi vì không muốn chung đụng với hai con người đó.
Lâm Di lại không biết cô bị Uyển Nhu chơi khăm, vì muốn chị dâu đụng độ với Linh Linh mà cô nàng không ngại đưa chị mình vào tròng.

Trong lúc Lâm Di ở nhà thu dọn quần áo thì ở sân bay một đôi nam nữ bước ra, người nữ xinh đẹp trắng trẻo ngồi xe lăn, người nam đẹp trai vóc dáng như người mẫu đẩy cô gái đi ra, một tổ hợp nhan sắc làm lay động lòng người khiến ai đi qua cũng ngoái đầu nhìn lại.
Ngôn Thần Ngạo bế Linh Linh lên xe, chiếc xe lăn được người tài xế bỏ vào cốp.

Ở nhà, Uyển Nhu nhìn ra cửa trông ngóng, thấy Lâm Di kéo vali bước xuống lầu, cô nàng giả vờ làm nũng, van xin chị dâu nấu mỳ cho mình, chứ mục đích chính vẫn là kéo dài thời gian: “Chị nấu giúp em tô mì có được không? Xem như là lần cuối cũng được.”
“Được rồi chị đi nấu liền.”
Lâm Di bỏ vali hành lý xuống, lụi cụi trong bếp nấu mỳ.
Nấu xong, bê ra bàn để xuống trước mặt của Uyển Nhu.
“Chị đi nhé.” Lâm Di kéo vali hành lý đi ra cửa lớn, đúng lúc một chiếc xe hơi rẻ vào đổ giữa sân làm bước chân cô khựng lại, theo bản năng đưa mắt nhìn ra ngoài.
Lâm Di ngỡ ngàng khi nhìn Ngôn Thần Ngạo bước xuống xe, cô còn chưa biết phải đối mặt với anh thế nào đã ngỡ ngàng thêm lần nữa khi anh đi vòng qua bên này, mở cửa bế ra một người con gái nhỏ nhắn trắng xinh khỏi nghĩ cô cũng biết người đó là Trần Linh Linh rồi.

Lâm Di tự nhiên thấy giễu cợt chính mình, buồn gì chứ đã là gì của nhau nữa đâu.
Lâm Di lập tức thu lại sự khó chịu bực bội trong lòng, trưng ra bộ mặt lạnh băng không cảm xúc ra.
Cô buông vali trong tay xuống, chạy nhanh ra phía trước nhà.
Trong khi người tài xế đang đẩy cái xe lăn thì  Lâm Di chạy tới giật lấy, anh chàng bất lực trơ mắt đứng nhìn.
Ngôn Thần Ngạo nhíu chặt chân mày khi Lâm Di ở gần ngay trước mặt, còn không thèm nhìn anh hay tỏ ra buồn bã gì cả, anh có chút không vui nhưng rồi vẫn nhẹ nhàng đặt Linh Linh xuống cho Lâm Di đẩy đi.
Trần Linh Linh ngủ thiếp đi không hay biết gì, cho tới khi được đẩy vào nhà cô ta mới giật mình thức dậy, bên tai nghe thấy một giọng nói chậm rãi, the thé như âm trì địa ngục vang lên:
“Trả dây chuyền lại cho tao, dây chuyền là của tao trả cho tao.” Lâm Di cúi đầu xuống ghé sát vào tai cô ta thì thầm thủ thỉ.
“A...!a...”
Trần Linh Linh hoảng hốt hét toáng lên, mấy giây sau mới định thần lại đã thấy gương mặt Lâm Di phóng đại ngay trước mặt.
Linh Linh sửng sốt khi Lâm Di chẳng những chưa chết mà còn mạnh khỏe đứng sờ sờ ngay trước mặt.
Lâm Di nhìn thấy mu bàn tay cô ta nổi đầy gân xanh, vạt áo bị nắm đến nhàu nhĩ là biết mình đã thành công chọc tức Trần Linh Linh rồi, không thể bỏ qua cơ hội có một không hai này, cô nhìn ả trước mặt với ánh mắt long sòng sọc đầy man dại:
“Tao nhìn thấy hồn ma của Mai Oanh đang bám theo mày kìa, kìa kìa cô ấy đang đứng sau lưng mày kìa, cẩn thận nhé...”
Lâm Di cúi xuống kề sát gương mặt mình vào mặt của cô ta, giọng lạnh đi ê a kéo dài, còn cố tình nhấn mạnh từng chữ như dọa ma người khác, ngón tay chỉ về phía sau với biểu cảm sửng sốt sợ hãi y như thật.
Trần Linh Linh run cầm cập, mắt liếc theo hướng tay Lâm Di đang chỉ, không thấy ai cô ả âm thầm thở phào, nhưng trong nội tâm sự kinh hãi đã bắt đầu bén rễ, bởi vì làm chuyện ác nên khi bị đả kích chọc khoáy Trần Linh Linh từ từ bộc lộ bản tính nhút nhát có tật giật mình.

Biểu cảm của cô ta khiến Lâm Di nửa tin nửa ngờ, cô chỉ tuỳ tiện hù dọa cô ta thôi, khi cô nhắc đến Mai Oanh Trần Linh Linh xanh mặt, lấm lét sợ hãi: “Trần Linh Linh hy vọng cô không phải chủ mưu của chuyện này.” Chỉ thầm đoán như vậy thôi mà Lâm Di đã sởn hết cả gai ốc.
Khi Ngôn Thần Ngạo từ ngoài đi vào, Lâm Di đứng thẳng người lên biểu cảm hờ hững như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Đột nhiên Trần Linh Linh khóc nức nở, nghẹn ngào như bị ai ăn hiếp.
"Thần Ngạo! Cô ấy là ai em sợ quá...!Hu hu...”
“Diễn hay thật.

Có kẻ điên mới tin mày thôi.”
Uyển Nhu ngồi trên sofa to mắt thưởng thức màn một trước mắt rồi thầm cười nắc nẻ, người chị dâu này của cô quả thật ngàn năm có một.
Ngôn Thần Ngạo không nghe rõ Lâm Di đã nói gì vì tâm trí anh đều đặt trên người cô hết rồi, sau bao ngày không gặp thật muốn ôm vào lòng, muốn hôn thật sâu để giải toả nỗi thương nhớ khắc khoải mà bản thân dành cho cô.


Nhưng tình huống trước mắt lại không cho phép anh làm vậy, anh muốn Trần Linh Linh phải trả giá thật đắt cho việc lừa gạt anh suốt 20 năm qua, muốn cô ta trước mặt bàn dân thiên hạ thiên hạ thân bại danh liệt không ngóc đầu lên nổi, để có thể thành công anh buộc phải diễn một người đàn ông nhẫn tâm trước mặt cô.

Ngôn Thần Ngạo hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí để nói ra một câu lạnh lùng này: “Tôi chính là kẻ điên đây.”
Vừa dứt câu thì: “Chát!” Ngôn Thần Ngạo bất ngờ tiến tới tát cho Lâm Di một cái thật đau thật mạnh làm cô bị mất trọng tâm mà ngã xuống sàn, cô ôm mặt ấm ức, khóe mắt đong đầy ánh nước, bên tai còn nghe thấy giọng nói tuyệt tình của anh:
“Cô thật quá quắt, Linh Linh mới về đã bị cô ức hiếp như vậy rồi...!Mau cút cho khuất mắt tôi.” Nói ra câu này Ngôn Thần Ngạo vội quay mặt đi hướng khác, không dám đối diện với người thương và hàng loạt cảm xúc đau lòng, lo lắng quan tâm đang phủ vây lấy anh.

Con tim anh như vỡ làm đôi mảnh khi buộc phải ra tay tàn nhẫn.

Lâm Di cười chua chát, đôi mày nhẹ cau lại, trái tim cô như có gì đó đục khoét đau đớn vô cùng, cái tát bất ngờ đánh sập mọi điều tốt đẹp mà cô dành cho anh.
Lâm Di đưa tay lau nhẹ khoé mắt trước sự khinh bỉ hả hê của Trần Linh Linh và và sự sửng sốt của Uyển Nhu.

Khi cô đứng dậy, Uyển Nhu cũng đã vội chạy đến trước mặt anh mình quát lớn: “Anh bị điên hả vì một con phò mà đánh chị dâu.”
“Chát!” Ngôn Thần Ngạo tức giận không ngại cho Uyển Nhu ăn một cái tát.
Anh nhìn em gái, quát lớn trong sự cuồng nộ: “Mày câm miệng, chị dâu của mày đang ngồi kìa.” Ngôn Thần Ngạo vừa nói vừa chỉ tay về phía Trần Linh Linh.

Thấy cô ta đang khóc lóc giả tạo, Uyển Nhu tức đỏ mặt, cô quát: “Em ghét anh.” Uyển Nhu hét lên trong giận dữ rồi bỏ chạy lên phòng gọi điện cho ba mẹ, làm mình làm mẩy một trận đòi vạch mặt Linh Linh, ông bà rối rít năn nỉ con gái để cô thôi tính cách có phần bốc đồng của mình, hai ông bà còn khuyên đừng nhúng tay vào chuyện của anh hai.
Lâm Di đứng chôn chân tại chỗ, lặng người nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng đỏ hoe tràn ngập thất vọng và đau xót, sau khi nghe được câu nói tuyệt tình như ngầm phủi sạch quan hệ của Ngôn Thần Ngạo, biểu cảm trên mặt của Lâm Di lạnh đi.

Cô kéo vali quyết tâm rời khỏi, lúc đi ngang qua anh Lâm Di cố tình đụng trúng anh một cái đầy khiêu khích, như một lời khẳng định rằng: “Người dưng nước lã đừng gặp nhau nữa.”
Ngôn Thần Ngạo cả người bị lung lay, ánh mắt vô hồn rưng rưng, chớp một cái để ngăn dòng nước mắt đang thầm lặng tuôn ra.
“Xin lỗi.

Chỉ có như vậy anh mới có thể hoàn thành vai diễn xuất sắc này thôi, chỉ có như vậy anh và em mới có thể sớm về bên nhau.” Ngôn Thần Ngạo đau đớn con tim khi cất lên tiếng lòng của mình, đánh cô cũng như anh đang đánh chính anh vậy, cô đau một còn anh đau mười.
Ngôn Thần Ngạo đẩy Linh Linh vào một căn phòng dưới chân cầu thang để tiện chăm sóc , trước đây mỗi lần cô ta đối diện với anh đều tỏ ra yếu đuối nhu mì, thục nữ, anh trách mình lúc đó sao không nhận ra cô ta đang diễn chứ.  Giờ biết được lại thấy vô cùng chán ghét, nếu không vì kế hoạch cuối cùng và người anh yêu anh cũng sẽ không phải đứng đây chịu đựng sự giả tạo của Trần Linh Linh.

Thấy cô ta liền muốn tránh đi nhưng vì đại cuộc anh buộc phải cưng chiều cô ta như xưa.

.