Ngôn Thần Ngạo mấy ngày nay vừa phải lo những chuyện liên quan đến Trần Linh Linh vừa phải chọn địa điểm cầu hôn cô ta nên cũng chẳng thời gian để ý đến Lâm Di, cho tới khi được vệ sĩ báo lại Lâm Di và Trịnh Vỹ Tuấn đi chung với nhau, còn có ảnh chụp cô khoát tay Trịnh Vỹ Tuấn rất tình cảm, thật ra bức ảnh này là do Trịnh Vỹ Tuấn đi không vững nên cô chỉ giúp hắn thôi, người ngoài cuộc không biết khi nhìn vào lại tưởng là đang tình tứ.

Ngôn Thần Ngạo xem xong mấy bức ảnh, máu ghen bắt đầu dồn lên não, anh bỏ công bỏ việc ở công ty chạy đến nhà Lâm Di.

Cùng lúc đó, sau khi đưa Trịnh Vỹ Tuấn đến bệnh viện, cô phải ở bên hắn suốt ngày hôm qua, đến tối hắn mới chịu để cô về nhà.

Còn về phần ba mẹ chồng Lâm Di phải nói dối Thái Hà ở nhà họ Ngôn cần họ giúp đỡ nên hai người không đến đây thường xuyên.

Vốn định sẽ ngủ bù thay cho hôm qua ai ngờ mới sáng sớm đã bị làm phiền bởi tiếng chuông cửa.

Lâm Di mang bộ dạng uể oải bực bội chạy ra.

Cửa vừa mở ra đã thấy Ngôn Thần Ngạo đứng sờ sờ trước mặt, gương mặt trông hung dữ như đang đòi nợ thuê Lâm Di đứng hình căng thẳng lùi ra sau định đóng sầm cửa lại, ai ngờ anh nhanh tay chặn cửa lại còn đẩy luôn cả hai vào trong phòng, cánh cửa đóng sầm lại tạo ra một tiếng vang lớn làm Lâm Di giật mình.

“Tôi và anh đã không còn liên quan gì với nhau nữa, đừng có đến làm phiền tôi.

Anh đi về đi.” Lâm Di bất ngờ cất giọng lạnh nhạt, còn quay mặt đi chỗ khác không thèm nhìn anh.

Bị ngó lơ, bị thờ ơ, bị Lâm Di tuyệt tình tới mức như người dưng, Ngôn Thần Ngạo bị cảm xúc thật lấn át lý trí, mắt anh bắt đầu đỏ lên, biểu cảm gương mặt sa sầm xuống buồn bã:
“Em ghét tôi đến mức thà đi tìm Trịnh Vỹ Tuấn ở cạnh hắn chứ không thèm gọi cho tôi lấy một cuộc điện thoại.

Trong mắt em tôi tồi tệ đến mức vậy sao.” Nói xong không thấy Lâm Di quay lại Ngôn Thần Ngạo quay đầu bước ra cửa, trước khi rời đi anh còn nói thêm một câu:
“Từ nay trở về sau em cứ việc làm điều em thích, tôi không muốn quản nữa.”
Tiếng gót giày lạch cạch vang lên, Lâm Di bất ngờ hét lên:
“Anh bảo tôi đợi anh, vậy có bao giờ anh cho tôi cảm giác an toàn chưa? Chưa bao giờ cả, từ trước tới nay toàn là tôi yêu anh, còn anh thì sao, cứ liên tục làm tôi đau lòng làm tôi khóc.

Tôi không cần anh nói yêu tôi qua cửa miệng tôi chỉ cần anh chứng minh cho tôi thấy anh yêu ra sao, yêu như thế nào.

Tôi cần anh san sẻ cùng tôi mọi thứ chứ không phải một mình mình chịu đựng rồi bắt tôi phải đợi chờ.


Anh không chịu được tôi cùng người khác bên nhau vậy anh lấy quyền gì bảo tôi phải chịu đựng anh cùng Trần Linh Linh sớm tối có nhau chứ.” Lâm Di nói một hơi dài trong cơn nấc nghẹn uất ức, nước mắt đầm đìa rơi trên mặt.

Ngôn Thần Ngạo đứng sững lại ngay cửa, anh nhẹ quay đầu:
“Em tưởng tôi dễ chịu lắm sao, bản thân tôi cũng không muốn thế, đợi thân phận của Trần Linh Linh được phơi bày ra ánh sáng, tôi sẽ tìm em nói rõ mọi chuyện.” Ngôn Thần Ngạo nói xong quay mặt lạnh lùng bước đi.

Lâm Di ở trong nhà từ từ bình tĩnh lại.

Một lúc sau đó Trịnh Vỹ Tuấn lại gọi điện và cô phải nấu cháo đem vào cho hắn.

Ngôn Thần Ngạo sau đó trở về công ty, những lời nói của Lâm Di cứ văng vẳng trong đầu làm anh không thể tập trung cho được.

Buổi tối.

Trần Linh Linh bất ngờ lên cơn ảo giác, hễ nhìn thấy Thái Hà là cô ta lại hét toáng lên nói Mai Oanh muốn giết mình.

Lúc này mọi người ngầm hiểu ra Trần Linh Linh ít nhiều có liên quan tới cái chết của Mai Oanh.

Mấy ngày này Ngôn Thần Ngạo bận tối mặt tối mày cũng không để ý nhiều đến Linh Linh.

Ngôn Thần Ngạo tan làm thì đi mua một cặp nhẫn, đánh tiếng một chút cho truyền thông kéo tới, anh cũng thường lên bìa tạp chí của những bài báo kinh tế, nên người biết đến anh không phải ít.

Đêm đó, Lâm Di nhận được cuộc gọi của quản lý nhà hàng bảo cô ngày mai đến phụ một tay vì có một anh nhà giàu nào đấy bao trọn nhà hàng để cầu hôn bạn gái.
Vậy là sáng hôm sau, Lâm Di phải thức dậy sớm nấu đồ ăn đem vào bệnh viện cho Trịnh Vỹ Tuấn, lúc cô đến mắt hắn đã bắt đầu mờ không còn nhìn rõ nữa, thính lực cũng kém hẳn, những cơn đau đầu xuất hiện liên tục làm hắn không tha thiết gì đến việc ăn uống, hắn nằm thiêm thiếp trên giường, cố gắng sống qua ngày bằng những viên thuốc giảm đau.

Sau khi gửi gắm Trịnh Vỹ Tuấn cho bác sĩ Lâm Di mới an tâm đến nhà hàng phụ mọi người trang trí một tay.

Hôm đó mọi người làm quần quật cả ngày mới xong.

Sáng hôm sau.


Ngôn Thần Ngạo dẫn Trần Linh Linh đến ăn sáng tiện thể tham quan thành phẩm mà anh đã dày công chuẩn bị.

Vừa bước vào cửa, tư cách ăn mặc cho đến vóc dáng, gương mặt đều thu hút sự chú ý của mọi người vì quá đẹp đôi.

Lâm Di đứng lẫn vào đám đông âm thầm quan sát Ngôn Thần Ngạo và Trần Linh Linh trao ánh mắt tình tứ trước sự ngưỡng mộ của mọi người, nói cô không ghen tị là sai.

Nhìn cái vóc dáng hoàn mỹ không chỗ chê của Trần Linh Linh rồi Lâm Di nhìn xuống chính mình, cô bất giác liên tưởng đến hình ảnh cô và anh cùng bước vào nhà hàng và người ta sẽ nói cô là con ở đợ nhà anh thôi, cũng đúng cô và anh chênh lệch quá nhiều từ gương mặt, thần thái cho đến đẳng cấp, nhưng mà xấu thì sao chứ nhân cách của cô tốt hơn Trần Linh Linh kia gấp bội lần, người ta thường nói cái nết đánh chết cái đẹp.

Một lúc sau.

Đột nhiên mọi người giải tán hết, Lâm Di bận suy nghĩ nên không hay biết mình đang đứng một mình, cho tới khi cả Ngôn Thần Ngạo và Trần Linh Linh vô tình nhìn thấy cô đang đứng trong một xó nhìn họ.

Trong khi Trần Linh Linh cau mày, đôi bàn tay đang để dưới bàn lặng lẽ siết chặt như đang kìm nén sự giận dữ trong lòng, thì Ngôn Thần Ngạo nhìn cô với ánh mắt ôn nhu thoáng qua vài nét khó xử.

Bị nhìn chằm chằm Lâm Di quay mặt đi hướng khác tránh xa tầm mắt của họ.

Lúc này, Trần Linh Linh bắt đầu chuyển sang chủ đề khác để đánh lạc hướng Ngôn Thần Ngạo, bàn tay đang nắm chặt dưới bàn từ từ giãn ra, cô ta nhìn anh nói:
“Em đi vệ sinh một lát nhé.

Anh ở đây gọi món đi.”
“Em đi đi.”
Trần Linh Linh đi vào nhà vệ sinh, cô ta lấy điện thoại ra định gọi điện cho Trịnh Vỹ Tuấn mang một trận, ai ngờ toàn thuê bao.

Cô ta không biết rằng Trịnh Vỹ Tuấn đã cắt hết mọi liên lạc rồi, hắn giờ chỉ còn nằm chờ chết trên giường bệnh.

Cô ta dần mất kiên nhẫn, tức giận đỏ mặt, sau đó nhắn tin cho Cao Bá Thắng với nội dung:
“Làm cho tôi một vụ nữa đi.”
“Vụ gì.”

“Giết người.” Cao Bá Thắng ngạc nhiên đến không nói nên lời, hắn tức giận nhắn lại:
“Đi giết người mà cô tưởng như đi chơi vậy, nói nghe nhẹ tênh.

Tôi không có điên mà làm chuyện phạm pháp nữa đâu.”
“Không sợ tôi tố cáo cha con anh à.” Trần Linh Linh giở giọng đe dọa.

“Cô cứ việc, bất quá Mai Oanh chết như thế nào tôi sẽ khiến cho cô chết như thế ấy.”
“Cô tự lo đi đừng phiền tôi nữa.”
Trần Linh Linh tức giận suýt chút nữa ném luôn chiếc điện thoại xuống sàn.

Một lát, sau khi ổn định lại tinh thần cô ta mới bước ra khỏi nhà vệ sinh, lúc cô ta đi ra tới cửa Lâm Di từ ngoài đi vào, bất ngờ đụng mặt Lâm Di tranh thủ đòi lại món nợ năm xưa.

Lâm Di chắn ngang lối đi ép Trần Linh Linh phải lên tiếng.

“Cô làm ơn tránh ra cho tôi đi.”
Cô gái trước mắt cuối cùng cũng lên tiếng nhưng giọng nói nhỏ nhẹ thanh cao tới mức Lâm Di phát nôn: “Ụa.”
“Chào bạn cũ.”
“Tôi không quen cô.

Tránh ra.” Trần Linh Linh dần mất kiên nhẫn, nghênh mặt cao giọng.

“Sợi dây chuyền trên cổ mày là của tao đó, bạn cùng phòng ạ.” Lâm Di cố chấp chắn ngang cửa, mắt cứ dán chặt vào sợi dây chuyền mà Trần Linh Linh đang đeo trên cổ, thần thái hiên ngang lấn át người.

“Cô không tránh là tôi la lên đó.” Trần Linh Linh bất ngờ đổi giọng cục súc, thái độ tức giận ra mặt.

“Định giả yếu đuối để không phải chịu trách nhiệm cho hành vi ăn trộm của mình à.” Lâm Di hừ lạnh một tiếng, sau đó đe dọa: “Hôm nay mày không trả đừng hòng ra khỏi đây.”
Gương mặt Lâm Di trở nên hung dữ, Trần Linh Linh tái mặt vội vã lùi lại, cất giọng thanh minh:
“Cô là ai, tôi không quen biết cô, cô làm ơn tránh ra cho tôi đi.” Trần Linh Linh cố chấp giả nai, không biết gì để chọc tức Lâm Di với hy vọng cô mất kiên nhẫn mà bỏ đi.

Ai ngờ người tính không bằng trời tính, cô ta càng giả vờ Lâm Di càng nổi điên.

Trong giây phút thiếu kiềm chế Lâm Di lao vào nắm tóc Trần Linh Linh rồi gào lên trong sự căm phẫn: “Trả dây chuyền lại cho tao, năm xưa chính mày đã lấy cắp nó.”
Trần Linh Linh quá yếu ớt lại không đủ sức phản kháng nên nén chịu đau, hét toáng lên: “Cứu tôi với trong này có một con điên...!Cứu tôi với.”
Tiếng hét thất thanh của Trần Linh Linh làm mọi người bên ngoài chú ý, từng người từng người kéo nhau đến xem có chuyện gì, Ngôn Thần Ngạo vô tình liếc mắt vào nhà vệ sinh thấy mọi người nhốn nháo lên, anh cũng tò mò đứng dậy đi về hướng đó.


Bên trong nhà vệ sinh hai cô gái giằng co qua lại, phần thắng nghiêng về Lâm Di làm mọi người ai nấy nhìn Linh Linh bằng một con mắt thương hại với Lâm Di thì ỷ mạnh hiếp yếu.

“Mày có lột ra trả tao hay không? Mày phải xin lỗi mẹ tao.”
“Tôi không biết cô đang nói gì cả.” Trần Linh Linh đau tới mức khắp tế bào trên da thịt đều đang nhảy múa nhưng vẫn kiên quyết phủ nhận những cáo buộc mà Lâm Di đưa ra.

“Sợi dây chuyền mày đang đeo là kỉ vật của mẹ tao để lại cho tao, hai mươi năm trước mày đã lấy cắp nó.” Lâm Di vừa tức giận vừa bất mãn nên dùng hết sức lực gào lên thật to.

Ngôn Thần Ngạo đứng bên ngoài nghe hết tất cả, chân anh đứng sững lại cả người hoá đá, trái tim bất giác đập nhanh bất bình thường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi bàn tay lặng lẽ nắm chặt lại cố gắng kiềm chế cảm xúc đang vụn vỡ trong lòng, giọng của Lâm Di rõ ràng rất là phẫn nộ, với bản tính của Lâm Di cô không có khả năng bịa chuyện, Ngôn Thần Ngạo muốn xông vào hỏi Lâm Di cho ra lẽ tuy nhiên lý trí lại không cho phép anh làm như vậy, Ngôn Thần Ngạo hít một hơi thật sâu sau đó từ từ bước vào.

Hai cô gái người nắm tóc đối phương ghì xuống, người thì chịu trận, mọi người xung quanh không ai có ý định can ngăn, ai mà không biết quản lý ở đây quý mến Lâm Di thế nào, thường ngày cô hòa đồng vui vẻ, hôm nay lại trông hung dữ thế kia nhất định là có ẩn tình gì rồi, họ chủ yếu đến xem góp vui thôi.

Ngôn Thần Ngạo đi nhanh vào trong, can ngăn.

“Đủ rồi đó Lâm Di, cô quậy đủ chưa hả?”
Sau câu nói của Ngôn Thần Ngạo Lâm Di mới buông Trần Linh Linh ra, cô ta mếu máo nhào vào vòm n.gực của anh khóc nức nở.

“Hôm nay, coi như mày may mắn, nhưng lần sau thì không như vậy đâu.” Lâm Di liếc cặp đôi đang ôm nhau cứng ngắc với ánh mắt sắc lẹm như dao, rồi cất giọng đe dọa, sau đó cô mang một bộ dạng vừa ấm ức vừa tức tối đi ra ngoài.

Tiếng gót giày lọc cọc vọng xuống nền nhà ngày một vang xa của Lâm Di làm Ngôn Thần Ngạo khó chịu vô cùng, dường như tâm tư của anh đều đặt hết lên người cô hết rồi.

Trở ra ngoài cũng không còn tâm trạng nào để làm việc tiếp nên cô đã xin phép quản lý cho về.

Tối hôm đó.

Truyền thông báo chí rầm rộ kéo tới, dưới ánh đèn lung linh, khung cảnh nên thơ lãng mạn Ngôn Thần Ngạo quỳ xuống một chân, ngước đôi mắt thâm tình lên nhìn Linh Linh đang đứng cách anh một mét, cất giọng ôn nhu: “Linh Linh gả cho anh có được không.” Vừa dứt câu Ngôn Thần Ngạo cười hiền hoà, ánh mắt tràn ngập hạnh phúc, thật ra anh đang cố tưởng tượng người trước mắt mình là Lâm Di nên mới vui như thế, nét diễn trên mặt cũng không hề gượng gạo.

Trần Linh Linh hạnh phúc chìa bàn tay của mình ra, ánh mắt mãn nguyện, giọng nghẹn ngào vì hạnh phúc nói: “Em đồng ý.”
Một tràng vỗ tay giòn giã vang lên chúc mừng đôi trẻ, Trần Linh Linh ngoài mặt cảm động đến nước mắt ngắn dài nhưng bên trong cười hả hê, đắc ý: “Tao thắng rồi, sợi dây chuyền của mày chẳng là cái thá gì cả.”
Ngày hôm sau.

Màn cầu hôn lãng mạn của Ngôn Thần Ngạo xuất hiện khắp nơi trên mặt báo, những tin tức này Lâm Di vô tình đọc được lúc đang chăm sóc Trịnh Vỹ Tuấn, con tim có chút nhói lên nhưng vẫn phải cố mỉm cười tỏ ra mình ổn.

Trần Linh Linh cũng trở thành tâm điểm của dư luận sau đó, đa số đều là những lời ca tụng, những dự án cộng đồng, quỹ từ thiện mà cô ta kêu gọi cũng được nhắc đến kèm theo những nhân cách tốt đẹp mà cô ta cố gắng tạo dựng..