Sau khi nhóm người Du Nguyệt rời đi.

Trần Linh Linh hai tay vòng ra sau trói chặt, hai chân cũng vậy, thử động đậy cổ tay một chút không ăn thua gì, cô ta bèn nghĩ cách khác mắt thấy ngọn nến lập lòe đang để trên chân đèn cách chỗ cô ta nằm chừng ba mét, Linh Linh lăn mấy vòng tới chỗ chân đèn rồi tìm cách đứng dậy, cổ chân đang bị trói dính chặt vào nhau khó khăn lắm mới có thể đứng lên được.

May mắn chân đèn không quá cao vừa vặn để cô ta đưa tay mình vào ngọn lửa đang cháy, một lúc sau sợi dây đứt ra, Linh Linh nhanh chóng cởi trói cho đôi chân.

Trần Linh Linh về nhà của Trịnh Vỹ Tuấn là lúc trời khuya muộn, cô ta tắm rửa thay quần áo và nấu gì đó ăn để lấy sức, cảm nhận được mình mất hết rồi, chẳng còn gì nữa, cô ta muốn những kẻ đã tổn thương mình phải chịu chung số phận, Ngôn Thần Ngạo và Lâm Di cũng không ngoại lệ.

Trời vừa hửng sáng.

Ngôn Thần Ngạo lái xe ra ngoài tìm Lâm Di khắp nơi gặp ai anh cũng hỏi nhưng chẳng ai biết cô ở đâu cả, gọi cho Lâm Di thì không được vì cô đã cho anh vào danh sách đen rồi.

Trần Linh Linh cầm khẩu súng giấu trong túi áo khoác rồi gấp gáp đi ra ngoài, cô ta không muốn bị bắt, cô ta muốn Ngôn Thần Ngạo và Lâm Di phải chịu đau khổ chung với cô ta.

Trần Linh Linh tìm một ngôi nhà bỏ hoang để lẩn trốn, đến tối sẽ đến chung cư nơi Lâm Di đang ở để giải quyết một lượt, g.iết chết Ngôn Thần Ngạo và Lâm Di cô ta sẽ tự sát.


Ở bệnh viện.

Ngày hôm đó Trịnh Vỹ Tuấn đã rất yếu, mắt bị mù, tai ù đi, đầu thì đau nhức dữ dội thuốc giảm đau cũng vô phương cứu chữa, mấy hôm nay hắn không ăn được gì cơ thể sút cân nghiêm trọng.

Trời vừa chập tối.

Hắn cảm nhận sự ra đi của mình đang đến rất gần nên mới nắm chặt tay của Lâm Di, cất giọng thều thào:
“Tôi muốn nói cho cô biết bí mật cuối cùng.”
Lâm Di gật đầu, ngồi cạnh hắn mà rưng rưng nước mắt: “Anh nói đi.”
Trịnh Vỹ Tuấn hít một hơi thật sâu rồi thở khì ra, mắt nhắm lại lấy hết dũng khí, từ từ cất giọng yếu ớt.

“Mẹ của cô là Lâm Ngọc lúc nhỏ đã từng cưu mang Ngôn Thần Ngạo nên cậu ta rất biết ơn bà ấy, còn có ý định đem bà ấy về phụng dưỡng như mẹ ruột của mình.”
Trịnh Vỹ Tuấn nói đến đây thì liên tục thở gấp, Lâm Di đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt vuốt lồng ngực hắn: "Anh từ từ thôi."
Ổn định hơi thở, hắn nói tiếp:
“Lúc đó cô còn chưa tới một tuổi.

Ngày Ngôn Thần Ngạo được ba mẹ đón về, cậu ta xin ba mẹ mình đem hai người đi theo nhưng Ngôn Cương không cho vì nhà họ Ngôn khi ấy rối ren, hứa đợi ổn định sẽ tới rước hai người.”
Trịnh Vỹ Tuấn còn chưa nói xong nước mắt Lâm Di đã đầm đìa trên mặt, vừa thương Trịnh Vỹ Tuấn ăn năng quá muộn màng, vừa trách ông trời sao quá nhẫn tâm, dường như Lâm Di đã ngầm đoán ra sự thật của câu chuyện rồi, nhưng cô vẫn muốn nghe Trịnh Vỹ Tuấn nói.

Trịnh Vỹ Tuấn nắm chặt tay của Lâm Di, hắn thều thào:
“Trước khi đi Ngôn Thần Ngạo có gửi lại Lâm Ngọc một sợi dây chuyền làm tin và hứa sẽ quay lại đón bà ấy, cậu ta còn hứa sẽ yêu thương bảo vệ cô suốt đời.

Sáu năm sau, khi nhà họ trở lại bình yên, Ngôn Thần Ngạo lúc này mới quay lại ngôi nhà nhỏ năm nào thì hay tin Lâm Ngọc đã qua đời, con gái nhỏ Linh Linh được nhà chức trách đưa vào cô nhi viện Mầm Xanh.”
Trịnh Vỹ Tuấn ngừng lại lấy hơi, Lâm Di lúc này liên tục đưa tay lên lau nước mắt, có phải kìm nén những tiếng nấc nghẹn ngào của mình lại để cuộc nói chuyện không bị gián đoạn.

Mẹ qua đời quá đột ngột, không kịp trăn trối điều gì chỉ kịp dúi vào tay cô sợi dây chuyền rồi lịm đi, tuổi cô lúc đó còn quá nhỏ, không cảm nhận điều gì đặc biệt qua ánh mắt bi thương nuối tiếc của mẹ khi ấy, giờ khi được nghe kể lại cô mới biết vì sao mà nước mắt mẹ cứ liên tục trào ra sau khi xuôi tay nhắm mắt.


“Lúc đó Ngôn Thần Ngạo 13 tuổi nén lại nỗi buồn của mình tìm đến cô nhi viện Mầm Xanh để đón Linh Linh về như lời hứa.

Vậy mà cậu ta lại nhận nhầm chỉ vì sợi dây chuyền khi đó đang đeo trên cổ của Trần Linh Linh.

Nhưng chuyên sau đó thì cô cũng biết rồi, Ngôn Thần Ngạo yêu thương Trần Linh Linh hết mực và xem như người thân trong gia đình.”
Trịnh Vỹ Tuấn nói xong thở hắt ra một hơi, mắt nhắm nghiền lại, Lâm Di ngồi cạnh nén nỗi buồn, cô nhẹ giọng:
“Tôi cho anh nghe cái này.”
Lâm Di lấy điện thoại của mình ra cắm tai nghe rồi để vào tai của Trịnh Vỹ Tuấn, một lúc sau nước mắt của Trịnh Vỹ Tuấn không ngừng thôi rơi, hắn cười đau xót bi ai như đang giễu cợt chính mình, hắn co bàn tay gầy guộc lại dùng những sức lực cuối cùng đánh đấm liên tiếp vào lồng ngực của mình gào khóc thảm thiết: “Tại tôi! Tất cả đều tại tôi mà ra, Mai Oanh xin lỗi em.”
Trịnh Vỹ Tuấn mò mẫm trên giường, Lâm Di thấy vậy chủ động cầm lấy tay hắn: “Anh muốn nói gì?”
Giọng Trịnh Vỹ Tuấn khàn đặc như bị nghẹn:
“Sau khi tôi chết rồi, xin cô hãy chăm lo hương khói mộ phần cho Mai Oanh, nhờ cô đem những người hại chết Mai Oanh ra ánh sáng...!pháp...!luật...!dùm tôi.”
Mấy từ cuối Trịnh Vỹ Tuấn Không nói thành lời, bàn tay bấu chặt lấy Lâm Di như đang cố níu kéo thêm sự sống.

Mắt hắn trợn ngược miệng và tai bắt đầu rỉ máu, bàn tay đang nắm chặt từ từ giãn ra sau đó Trịnh Vỹ Tuấn nhắm mắt xuôi tay, ra đi trong uất nghẹn.

Trịnh Vỹ Tuấn trút hơi thở cuối cùng vào lúc 8 giờ tối, sau khi bàn giao lại cho bác sĩ Lâm Di rời khỏi bệnh viện đi tìm Ngôn Thần Ngạo.

Lúc này, Trần Linh Linh cầm theo khẩu súng đi tới địa chỉ mà Lâm Di đang ở.

Ngôn Thần Ngạo vì cả ngày trời không tìm thấy Lâm Di nên ở dưới sảnh chung cư để đợi cô.


Một lúc sau, có một chiếc xe hơi chạy vào, Ngôn Thần Ngạo đang ngồi ở lan can bất ngờ đứng bật dậy vì nhận ra chiếc xe đó là của Lâm Di.

Ngôn Thần Ngạo chạy ra ngoài, chiếc xe cũng kịp dừng lại, Lâm Di vừa bước xuống đã thấy Ngôn Thần Ngạo đang đứng cách mình 10 mét, bao nhiêu cảm xúc dồn nén bất ngờ vỡ òa, ánh mắt rưng rưng cả hai nhìn nhau thắm thiết, muốn nhào đến cùng với đối phương hoà làm một, nhưng rồi một hình bóng khác từ một cánh cổng khác đang đi vào cô ta cầm súng nhắm vào đầu của Ngôn Thần Ngạo, Lâm Di đã nhìn thấy liền hét lên:
“Cẩn thận.”
Sau tiếng thét Ngôn Thần Ngạo theo bản năng quay đầu, còn Lâm Di lao như điên đến chỗ Ngôn Thần Ngạo định đẩy anh ra.

Khi anh kịp đối diện với Trần Linh Linh là cô ta đã:
“Pằng” Tiếng súng nổ vang lên kinh động một góc trời.

“Không?” Lâm Di gào lên trong bất lực, nước mắt đầm đìa khi nhìn Ngôn Thần Ngạo đang cố gắng nở nụ cười với mình.

Còn Trần Linh Linh điên cuồng bóp cò định bắn Lâm Di nhưng súng đã hết đạn, sau đó biểu cảm bất ngờ thay đổi, sững sờ nhìn thân ảnh Ngôn Thần Ngạo lảo đảo đi về phía trước.

.