Giang Cửu suy nghĩ một đêm, vẫn không rõ nữ tử kia là có ý gì.

Thân phận của nữu tử, nàng nhưng lại đoán được bảy tám phần, trong lòng cũng càng nặng nề.

"Làm sao lại cảm giác giống như là bị kéo vào loạn đấu trong hoàng gia a?!" Sáng sớm, Giang Cửu từ Hàn Lâm Viện đi ra, chịu một đôi mắt giống như gấu mèo đi đến hoàng cung.

Trên mặt nàng vẫn là nghiêm trang, trong lòng lại không nhịn được thì thầm.

Nước Sở mỗi ngày lâm triều đều bắt đầu vào giờ mẹo (5 giờ tới 7 giờ), các hoàng tử đọc sách trên cơ bản cũng ở thời gian này.

Bất quá hiện nay hoàng đế tuy là còn nhỏ, cần phải đi học, có thể mỗi ngày lâm triều không thể bỏ, vì vậy cũng chỉ có thể đem thời gian học lùi về sau.

Giang Cửu bây giờ là chánh lục phẩm, vẫn chưa tới phẩm cấp lâm triều, lại bởi vì là thị độc của hoàng đế, cho nên lúc này có thể phá lệ tự do một chút.

Nàng hôm nay giờ Thìn mới rời khỏi Hàn Lâm Viện, lúc một đường đi đến hoàng cung, lâm triều mới vừa kết thức, có hai ba đại thần từ trong hoàng cung đi ra, thỉnh thoảng cũng có người nhìn nàng vài lần, bất quá Giang Cửu trên cơ bản đều không nhận ra.

Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên Giang Cửu tiến cung, cho nên ở cửa cung thật sớm đã có cung nhân chờ đấy đợi dẫn đường cho nàng.

Giang Cửu cũng không phải ngốc, đạo lí đối nhân xử thế mặc dù không khôn khéo, nhưng ít nhiều cũng hiểu được một điểm, cho nên lúc mới vừa vào cung thì nhịn lấy đau lòng cho tiểu cung nhân ít tiền.

Lúc này nhìn thấy vẻ mặt cửa những quan viên kia, nàng cũng bất động thanh sắc hỏi cung nhân vài câu.

Ở trong hoàng cung lăn lộn, đương nhiên không thể giống như Giang Cửu cái gì cũng không biết.


Giang Cửu bên này liên tục hỏi nhiều người, cung nhân cũng đều thấp giọng cùng nàng nói thân phận của đối phương, hơn nữa Giang Cửu ở trong Hàn Lâm viện nghe được nhiều chuyện, trên cơ bản vẫn có thể đem những người bên trên gọi tên.

Bên này Giang Cửu cùng cung nhân một hỏi một đáp đang nói đến nào nhiệt, phía trước đột nhiên đi đến trước mặt một người.

Người vừa tới nhìn qua chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, tướng mạo tuấn tú, vóc người cao to.

Người hắn mặc triều phục màu đỏ tía, trên đầu đội tử kim quan, trước ngực có thêu rồng bốn móng, bên hông đeo một đai lưng bạch ngọc, nhìn một cái là biết thân phận bất phàm.

Người nọ đi đến trước mặt, Giang Cửu vốn định thừa dịp người còn xa, tranh thủ thời gian len lén hỏi một chút thân phận của người này.

Ai biết thoáng nhìn, lại thấy tiểu cung nhân cúi đầu xuống kính cẩn đứng ở một bên, căn bản không định phản ứng nàng.

Giang Cửu không phải là một người không có nhãn lực, vừa nhìn thì biết là hỏi cũng không được gì rồi.

Bất quá dù sao cũng ở Hàn Lâm Viện lăn lộn thời gian dài như vậy, Giang Cửu cũng sẽ không phải giống như trước đây đối với triều đình không biết gì cả, nhìn tuổi tác và dáng dấp người này, hơn nữa một thân trường bào hoàng thân chói mắt, nàng ngược lại cũng cơ bản đoán được thân phận của đối phương -- bào đệ duy nhất của tiên đế, Dực Vương Sở Hiền.

Lúc đó người lâm triều cũng đi hết bảy tám phần rồi, trước Giang Cửu dọc theo đường đi gặp không ít đại thần, nhưng những người này ngoại trừ nhìn một cái, căn bản không phản ứng nàng.

Vốn tưởng rằng Dực Vương cũng giống như vậy, nhưng ai biết Giang Cửu mới vừa nhường đường lui đến một bên hành lễ, vị Vương gia thân phận cao quý này liền mở miệng: "Vị này chính là Thám hoa lang của năm nay đi? "
Giang Cửu ngẩn ra, bộ dạng phục tùng buông mắt trả lời: "Vương gia thiên tuế, hạ quan chính là Giang Cửu.

"

Dực Vương tựa hồ đối với Giang Cửu có chút hứng thú, nhìn chằm chằm nàng vài lần rồi trầm giọng nói: "Bản vương nghe nói hôm qua bệ hạ đích thân chọn Giang đại nhân làm thị độc, Giang đại nhân tiền đồ vô lượng a.

"
Giang Cửu chớp chớp mắt, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Được bệ hạ coi trọng, là vinh hạnh của hạ quan.

"
Dực Vương gật đầu, lại tựa như có thâm ý nói: "Giang đại nhân tuổi còn trẻ liền trúng thám hoa, tất nhiên là thi thư cẩm tú, bệ hạ nếu để Giang đại nhân làm thị độc, là nhìn trúng thi thư tài hoa của Giang đại nhân, Giang đại nhân phải tận tâm tận lực mới được.

"
Giang Cửu khom người đáp ứng.

Dực Vương lại chỉ điểm vài câu, Giang Cửu đều rất cung kính đáp ứng.

Mắt thấy thời điểm không còn sớm, tiểu hoàng đế cũng dùng xong tảo thiện đi vào thư phòng rồi, Dực Vương lúc này mới tùy ý khoát khoát tay, buông tha Giang Cửu.

Nhìn bóng lưng Giang Cửu đi theo phía sau tiểu cung nhân càng ngày càng xa, trên mặt Dực Vương mang theo vài phần tiếu ý vui đùa.

Một lúc lâu, hắn mới thong thả đi ra ngoài cung.

Xa xa, một đạo thân ảnh mảnh khảnh từ phía sau cây chậm rãi bước ra ngoài.

Nàng nhìn chằm chằm bóng lưng Dực Vương rời đi, trong mắt lộ ra vài phần sáng tỏ, trên mặt mang theo ngoạn vị nhàn nạt ý cười, lại cùng nụ cười của Dực Vương có tám phần tương tự.


*****************************************************************
Bởi vì trên đường gặp phải Dực Vương dây dưa một lúc, lúc Giang Cửu đi tới thư phòng cũng đã không còn sớm.

Mặc dù tiểu hoàng đế còn chưa tới, bất quá Dư đại nhân giảng bài hôm nay cũng là không chút khách khí cho mắt lạnh, xem ra hình như vô cùng không muốn gặp nàng.

Giang Cửu nhíu mày, cũng không có hứng thú đến gần để mất mặt, liền dứt khoác không chú ý Dư đại nhân có chút không thể ở gần này, đi đến bên cửa sổ nhắm mắt trầm tư.

Dư đại nhân lại liếc nhìn Giang Cửu, thấy nàng vậy lại không nhìn mình, bất mãn trong lòng nhất thời lại tăng vài phần, hừu lạnh một tiếng sau đó sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Chưa qua bao nhiêu thời gian, tiểu hoàng đế tới, phía sau là một đám người thanh thế thật lớn.

Dư đại nhân đang ngồi đợi cùng Giang Cửu đang nhắm mắt trầm tư nhất thời đều bị kinh động, vội vã đi ra cửa nghênh giá.

Nói thật, làm lão sư hoàng đế cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Giang Cửu trước khi tới tuy là sớm có dự liệu, nhưng trên thực tế thật không nhìn thấy tình huống lúc giảng bài, vẫn còn có chút không chịu được.

Cái gọi là thiên địa quân thân sư, quân ở trước sư, vì vậy lúc hành lễ thì sư phụ giảng bài trước tiên hướng về phía tiểu hoàng đế hành lễ quân thần, sau đó tiểu hoàng đế kêu miễn lễ, sau đó mới đổi thành tiểu hoàng đế mới khom người hành lễ sư sinh với sư phụ.

Cái lễ nghi kỳ quái này còn không tín là gì, chân chính làm cho Giang Cửu tiếp nhận không nổi là lúc giảng bài -- tiểu hoàng đế ngồi ghế trên nghe giảng bài, mà sư phụ quỳ giảng bài.

"May mắn ta không phải là sư phụ giảng bài." Đây là ý tưởng duy nhất của Giang Cửu lúc đang đứng sau tiểu hoàng đế.

Bởi vì bị cái phương thức giảng bài kỳ lạ này đánh rồi, Giang Cửu đã trì trệ gần nửa khắc mới phát hiện, nội dung giảng bài của Dư đại nhân ngày hôm nay là < Kinh Thi >.

Lúc này hắn đang giảng đến đoạn ai cũng thích là < Kiêm Gia >, đầu tiên là thoảng thả đọc qua một lần, sau đó sẽ từ từ giảng lại hàm nghĩa trong đó.


Giang Cửu nghe trong chốc lát, chân mày thoáng nhăn lại.

Tuy là bài thơ này rất nhiều người xem qua, giải thích đúng là ái tính mong mà không được, nhưng mà cũng có cách nói là chỉ phép ẩn dụ triều chính cùng chiêu hiền.

Lấy Dư đại nhân có thể được chọn làm Đế sư tài hoa, nói vậy không phải không biết những thứ này, nhưng lúc này cũng chỉ hoàn toàn né tránh rồi, chỉ một mực nhấn mạnh "Ái tình" như thế nào như thế nào, "Y nhân" như thế nào như thế nào.

Ánh mắt hướng đến trên người tiểu hoàng đế nhìn một cái, Giang Cửu phát hiện lưng tiểu hoàng đế này trước sau như một thẳng tắp, biểu hiện trên mặt cũng đoan trang nghiêm túc, không có nửa điểm bộ dạng của một hài tử ở tuổi này nên có.

- -----------------------------------------------
: là một bộ tổng tập thơ ca vô danh của Trung Quốc, một trong năm bộ sách kinh điển của Nho giáo.

Các bài thơ trong Kinh Thi được sáng tác trong khoảng thời gian 500 năm, từ đầu thời Tây Chu đến giữa thời Xuân Thu, gồm 305 bài thơ.

Kinh Thi chia làm ba bộ phận lớn là Phong, Nhã và Tụng.

: 蒹葭
Kiêm gia thương thương,
Bạch lộ vi sương.
Sở vị y nhân,
Tại thuỷ nhất phương.
Tố hồi tùng chi,
Đạo trở thả trường,
Tố du tùng chi,
Uyển tại thuỷ trung ương..