Trước mặt Kỷ Sơ, dị năng giả làm mưa làm gió kia căn bản không đỡ nổi một đòn, trong nháy mắt đã chịu trừng phạt.

Thấy dị năng giả bắt Lạc Ẩm Băng đã hôn mê, Kỷ Sơ mới hoàn hồn từ trong cơn tức giận, bỗng nhiên ý thức được bản thân vừa làm gì.

Kỷ Sơ nhấc mắt nhìn về phía Lạc Ẩm Băng, mím môi mỏng chớp chớp mắt mấy lần, lửa giận dưới mắt tản đi, băng tuyết tan chảy, đôi mắt nhạt màu trong suốt như lưu ly, mang theo vài phần luống cuống.

Kỷ Sơ nén lại tâm tình lên xuống cùng suy nghĩ vẩn vơ, lại phát hiện căn bản không thể giải thích cho hành động vừa rồi của bản thân, trong ký ức của người kia, họ chỉ là những người xa lạ, y lại vì một người xa lạ mà ra tay, không có bất kì lý do nào để giải thích cho hành vi không phù hợp logic trong tận thế này.

Đáy lòng y hơi se lại, sợ bị người trước mặt cho là một kẻ quái lạ có mưu đồ khác thường, liền ngay cả ánh mắt cũng không dám cùng đối phương đối diện.

Kỷ Sơ rũ mi xuống, lại nhìn thấy một bàn tay vươn về phía mình, bàn tay có khung xương cân xứng thon dài, làn da trắng nõn đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật, cổ tay thon nhỏ được dây đen tùy ý quấn quanh hai vòng, thánh giá làm bằng bạc được buộc ở cuối sợi dây, rơi vào giữa mu bàn tay người nọ.

Sợi dây màu đen tuyền, cây thánh giá sáng lên ánh bạc, làn da người kia trắng nõn nhẵn nhụi, mạch máu xanh tím hiện rõ, rõ ràng là một hình ảnh giản đơn với sắc màu đơn điệu, lại kết hợp tạo thành một bức tranh đẹp vừa linh thiêng vừa huyền bí.

Kỷ Sơ nhìn chằm chằm bàn tay đưa ra của người nọ, nghe đối phương chậm rãi nói:

"Cảm ơn, tôi là Lạc Ẩm Băng, lần đầu gặp."

Kỷ Sơ ngẩn ra.

Ánh mắt y cố định tại hình ảnh trên tay Lạc Ẩm Băng một lúc lâu, hàng ngàn suy nghĩ lóe lên trong mắt, sau đó y rốt cuộc ngẩng đầu mỉm cười với Lạc Ẩm Băng, từ trước đến nay y đều mang thần sắc lạnh lẽo như lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, lúc này lại tựa băng tan tuyết chảy, cả khuôn mặt đều nhu hòa hơn.

Viền mắt Kỷ Sơ có chút cay, y giơ tay lên, đầu ngón tay khẽ run, nắm lấy bàn tay thon gầy của Lạc Ẩm Băng.

Y nói: "Lần đầu gặp, tôi là Kỷ Sơ."

Sau cái bắt tay chóng vánh, tâm trí của Lạc Ẩm Băng đã bình tĩnh lại, cứ như vậy thì hắn và Kỷ Sơ cũng coi như là có quen biết, sau này muốn ở bên cạnh đối phương trả ơn cũng sẽ không bị xem là hành động kỳ quái.

Kỷ Sơ cau mày, mặc dù y không biết tại sao Lạc Ẩm Băng không nghĩ sâu về việc tại sao y lại ở đây, không bị coi là kẻ cuồng theo dõi, dù sao thì đây cũng là chuyện tốt, y nén lại căng thẳng vừa rồi, vì cuối cùng cũng được làm quen với Lạc Ẩm Băng lần thứ hai mà vui vẻ.

Kỷ Sơ từ từ siết chặt lòng bàn tay, hy vọng nhiệt độ thuộc về người kia có thể tiêu tan chậm hơn.

Một tia chớp xanh tím đột nhiên xuất hiện trong dư quang tầm mắt.

Hạ Lâm Thần khó khăn vật lộn với tang thi trước xe hồi lâu, không đợi được động tĩnh của thuộc hạ, liền vừa đánh vừa lui đến nơi này, lại thấy thuộc hạ đều đã ngã xuống đất, người đáng lẽ bị bắt làm con tin – Lạc Ẩm Băng lại đứng cùng một thanh niên lạ mặt mặc đồ đen.

Hạ Lâm Thần giận tím mặt, gã liên kết mọi chuyện đã xảy ra trước đó, chỉ cảm thấy Lạc Ẩm Băng cũng tham gia vào kế hoạch của Anh Vương, người thanh niên mặc đồ đen là viện trợ bên ngoài của hắn.

Bất ngờ liên tiếp cùng cơn giận dữ thiêu đốt khiến gã nhất thời đánh mất lý trí, không tìm hiểu thực lực của thanh niên mặc đồ đen đã sử dụng dị năng bổ ra tia chớp, để an toàn, gã không tấn công thanh niên mặc đồ đen mà đánh về phía người bình thường Lạc Ẩm Băng.

Gã lại không biết, như vậy ngược lại càng chạm đến vảy ngược (vùng cấm).

Đương nhiên Lạc Ẩm Băng cũng nhìn thấy tia chớp kia, hắn nheo đôi mắt lạnh lùng lại, không nhúc nhích, Kỷ Sơ đang ở bên cạnh hắn, dựa vào kinh nghiệm lúc trước, Kỷ Sơ sẽ không ngồi xem mà không quản, vậy thì hắn tội gì tiếp tục dằn vặt chân phải mới dịu đi cơn đau.

Lạc Ẩm Băng đột nhiên cảm thấy mình lại bước vào lĩnh vực thần bí kia, chuyển động của mọi thứ xung quanh đều chậm lại, tia chớp hướng về phía hắn mất một lúc lâu mới di chuyển được một tấc, trong thế giới chuyển động chậm này, chỉ có hắn cùng Kỷ Sơ có tốc độ di chuyển như bình thường.

Kỷ Sơ đột nhiên chuyển động, y tiến lên một bước, áo gió bay lên đường cong xinh đẹp, thân hình đã rơi đến bên người Lạc Ẩm Băng, y sờ môi rũ mi, không biết đang nghĩ đến cái gì, ngay cả lỗ tai cũng bị nhuộm một màu hồng nhạt.

Lạc Ẩm Băng hơi kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn biểu tình không thuộc về Kỷ Sơ, sau đó cảm giác bên hông bị siết chặt, cánh tay xinh đẹp nhưng không vạm vỡ đang ôm lấy eo hắn, hình ảnh trước mắt cũng theo đó mà chuyển động, Kỷ Sơ thông qua cái ôm giúp hắn thay đổi vị trí.

Tai Kỷ Sơ yên lặng đỏ bừng lên, vòng eo dưới lòng bàn tay y tinh tế mà săn chắc, Lạc Ẩm Băng quá gầy, một tay y có thể vòng lấy cả eo, Kỷ Sơ vừa xấu hổ vừa đau lòng, ôn hòa bế Lạc Ẩm Băng ra khỏi phạm vi công kích của tia chớp, nhưng y vẫn chưa dừng lại, bước chân đi tới bên cạnh xe địa hình cách đó vài mét.

Mấy tên dị năng giả trong xe này đã xuống từ lâu, đang chống đỡ đòn tấn công của tang thi, bên trong xe thông thoáng sạch sẽ, không có khói xâm nhập, Kỷ Sơ mở cửa xe đặt Lạc Ẩm Băng vào ghế phụ rồi đóng lại, ngăn lại làn khói nâu nhạt.

Sau đó y mới quay người lại, nhìn thẳng về hướng Hạ Lâm Thần.

Người đàn ông với ánh mắt hung ác còn chưa kịp thả cánh tay tấn công xuống, đòn công kích của gã đã thất bại, nhìn thấy hai người trước mặt biến mất trong nháy mắt, hai mắt vì kinh ngạc mà trợn trừng.

Đối với Kỷ Sơ, động tác trợn mắt của gã như bị tua chậm, khi Hạ Lâm Thần từng chút từng chút mở mắt, Kỷ Sơ đã bước đến trước mặt gã.

Hạ Lâm Thần lộ ra vẻ khiếp sợ, đối với gã, chỉ sau một khoảnh khắc ngắn ngủi, người đàn ông mặc đồ đen biến mất không dấu vết lại xuất hiện trước mặt gã, gã ta thậm chí còn không có thời gian để phản ứng, thần sắc âm trầm độc ác từ trước đến giờ nhiễm phải kinh hoảng, đã ý thức được bản thân trêu chọc người không nên động vào.

Trên trán chảy ra mồ hôi lạnh, Hạ Lâm Thần chưa kịp phản ứng gì, thậm chí còn chưa kịp xin tha.

Kỷ Sơ xoay tay lấy dao găm, rút ra khỏi vỏ, thấy người đàn ông trước mặt hơi mở miệng, nhưng không muốn nghe gã nói, y giơ tay, không có thêm động tác dư thừa, dùng dao găm đâm mạnh vào tay chân Hạ Lâm Thần, tháo khớp.

Tất cả công kích đều hoàn thành trong một hơi thở, sau đó Kỷ Sơ lùi về phía sau mấy bước, dao găm xoay một vòng trên đầu ngón tay, lưỡi dao phát ra ánh sáng hỗn loạn, bị y nắm chặt tra vào vỏ.

Lĩnh vực vô hình bị thu hồi, động tác chậm chạp của những người khác trở lại bình thường, chân tay Hạ Lâm Thần đều trật khớp, cơn đau dữ dội khiến gã đổ mồ hôi như mưa, há miệng không nói được lời nào, chỉ có thể phát ra tiếng kêu rên thảm thiết.

Hạ Lâm Thần tay chân mềm nhũn ngã xuống đất, gã nỗ lực dùng hai tay chống đỡ cơ thể, lại phát hiện cánh tay đau đớn không nghe theo điều khiển, cuối cùng thân thể vô lực ngã xuống, mặt gã dính vào vết máu lênh láng trên mặt đất, hai con mắt trừng lớn, cắn chặt răng không phát ra tiếng kêu thảm, làm thế nào cũng không nghĩ ra vì sao lại xảy ra những chuyện này.

Trên xe địa hình, Lạc Ẩm Băng nhìn Hạ Lâm Thần ngã xuống đất, nghiêng nghiêng đầu, phát hiện Kỷ Sơ giành trước hoàn thành kế hoạch của mình, hình như bản thân không còn việc gì muốn làm.

Ánh mắt rơi trên người Kỷ Sơ, làn khói nâu nhạt hơi tản ra, hắn có thể mơ hồ thấy được đối phương, Kỷ Sơ vuốt ve bao dao găm, ánh mắt lạnh đến kinh người, như có thù oán với Hạ Lâm Thần.

Kỷ Sơ rũ mắt xuống, y nhìn Hạ Lâm Thần co quắp ngã trên mặt đất, tia chớp xanh tím kia vừa hiện lên trong đầu y, đó là công kích trí mạng, theo nguyên tắc của y, đáng ra y phải trả lại tổn thương như vậy.

Nhưng người này còn tác dụng, có lẽ Lạc Ẩm Băng muốn giữ lại, Kỷ Sơ nhắm mắt thu lại sát khí, dời ánh mắt, nhìn vào cửa sổ xe cách đó vài bước rồi lấy bộ đàm ra.

Giọng nói trầm thấp của người thanh niên đột nhiên vang lên trong xe, Lạc Ẩm Băng theo tiếng nhìn lại, bộ đàm to bằng lòng bàn tay đặt ở bên cạnh, phát ra thanh âm trầm thấp của Kỷ Sơ:

"Xử lý gã thế nào?"

Lời nói của y ngắn gọn, thậm chí khiến người ta có ảo giác lãnh khốc, nhưng lòng bàn tay nắm chặt bộ đàm của Kỷ Sơ ướt đẫm mồ hôi.

Vừa rồi lúc bế Lạc Ẩm Băng vào trong xe, y cũng đã đặt một bộ đàm vào đó, một phần là do mặt đối mặt nói chuyện sẽ khiến khói bay vào, một phần vì y sợ Lạc Ẩm Băng quên mất thỏa thuận liên lạc bằng bộ đàm.

Lạc Ẩm Băng cấm lấy bộ đàm, trả lời: "Như vậy cũng rất tốt."

Nhìn Lạc Ẩm Băng cất bộ đàm đi, Kỷ Sơ mới thở phào nhẹ nhõm.

Bên cạnh một chiếc xe khác cách đó không xa, động tác dùng dị năng chống đỡ tang thi của Ngô Phi ngừng lại, sau đó trở nên tự nhiên hơn, hắn nhìn Lộc Ninh ở bên cạnh, nhận được hai ánh mắt, một người một tang thi lập tức lặng lẽ đổi hướng đi về phía xe địa hình Lạc Ẩm Băng đang ngồi.

Lạc Ẩm Băng ngồi ở ghế phụ như đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thực ra lại đưa ý thức vào tâm trí Ngô Phi, tang thi tóc ngắn bạch kim đi tới bên cạnh Kỷ Sơ, nhấc Hạ Lâm Thần xụi lơ trên đất đi về phía xe địa hình, trước khi đi, hắn nhìn về phía Kỷ Sơ, động tác dừng một chút, sau đó giơ tay còn lại lên chào.

Kỷ Sơ mặt không đổi sắc nhìn hắn.

Trong mắt Lạc Ẩm Băng ở trong xe hiện lên chút lúng túng hiếm thấy, hắn vốn nghĩ rằng Kỷ Sơ quen biết Ngô Phi, vậy thì để Ngô Phi chào hỏi y, có lẽ có thể giảm bớt tâm tình tiêu cực khi biết Ngô Phi biến thành tang thi.

Bây giờ nhìn lại, hiển nhiên Kỷ Sơ biết không phải bản thân Ngô Phi chào hỏi nên mới có thể không để ý đến chút nào.

Đầu ngón tay Kỷ Sơ nắm góc áo khoác, biết là không có lý do gì, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút chua xót, rõ ràng là y ở đây, Lạc Ẩm Băng lại tình nguyện điều khiển Ngô Phi mang Hạ Lâm Thần đi, cũng không muốn để y làm.

Kỷ Sơ rũ mi trầm mặc một lát, nới lỏng góc áo bị vò nhăn nhúm, giơ tay lên, nói qua bộ đàm: "Anh..."

Lạc Ẩm Băng nói: "Chúng tôi vẫn còn chuyện phải giải quyết, không làm phiền cậu nữa, xử lý xong việc này gặp lại."

Việc trả thù Hạ Lâm Thần là lựa chọn của bản thân Lạc Ẩm Băng, tuy rằng có liên quan đến lý do Kỷ Sơ bị thương ở kiếp trước, nhưng lại không có đạo lý đưa phiền phức đến người mới quen biết.

Nghe hắn nói, Kỷ Sơ dừng động tác lại một chút, y hạ cánh tay xuống, nuốt lại những lời định nói.

Y vốn muốn hỏi có chuyện gì cần y làm không, vẻ mặt Kỷ Sơ có chút rầu rĩ không vui.

Trong xe địa hình, Lạc Ẩm Băng nhìn xung quanh một vòng, làn khói nâu nhạt vẫn chưa tan hết, dị năng giả bị tang thi vây công mà giảm hơn nửa quân số, liên tục có tiếng kêu thảm thiết phát ra, nhưng hắn lại không để ý những chuyện này, đây là mâu thuẫn giữa dị năng giả và người không có dị năng của Khu an toàn Lâm Thành, hắn không định đổ thêm dầu vào lửa, càng không có hứng thú cứu người.

Từ đầu đến cuối, hắn đều chỉ muốn đối phó Hạ Lâm Thần, không đơn giản là gϊếŧ gã, mà là để gã tận mắt nhìn Khu an toàn bị hạ, chết trong tuyệt vọng.

Đây là kết cục của kẻ có tội ác đầy trời, đồng thời cũng là để trả thù cho tổn thương mà Kỷ Sơ đã chịu khi đến cứu hắn.

Chú thích:

Nghịch lân (逆鳞): vảy ngược, vừa là niềm kiêu ngạo vừa là điểm yếu chí mạng của rồng, chạm vào sẽ khiến rồng tức giận nổi điên, song nhổ ra thì rồng sẽ chết. Hai từ "vảy ngược" chính là để chỉ những "vùng cấm" ở mỗi người, nếu người khác cố ý hay vô tình đụng vào sẽ khiến chúng ta phản ứng dữ dội.

CÒN TIẾP

Edit + Beta: Mia

Không reup, không chuyển ver.

Editor:

Tác giả đại phát thần uy, chương này quất hơn 7000 từ nên mình phải chia phần.

Đối với mình thì 1 chương có khoảng 2000 - 3000 từ là vừa đủ, nên từ nay những chương trên 4000 từ mình sẽ chia phần để dễ đọc và dịch nhé.