Trong nháy mắt cả người Hứa Tố cứng đờ lại, anh không có tiếp xúc thân mật gì với Lâm Thiên cả. Nhưng lúc sáng có đi đón Lâm Thiên cùng với mẹ của cô ấy, lúc Lâm Thiên mở cửa xe ngồi vào đồng thời cũng mang theo một mùi hương nước hoa rất ngọt, khi đó anh cảm thấy quá ngột ngạt nên đã mở cửa sổ xe ra. Vốn dĩ cứ nghĩ gió thổi đi là sẽ không ám mùi nữa, nhưng có lẽ là lúc cùng nhau đưa mẹ Lâm đi kiểm tra đã bị ám mùi.

Anh vẫn còn đang tự hỏi mình phải trả lời Trần Vũ như thế nào thì cũng may là Trần Vũ chỉ xem như nổi hứng tò mò mà thôi, giả vờ ghen tuông một chút, lúc sau lại chuyển sang vấn đề khác: “Hôm nay mình đi ra ngoài ăn có được không anh, em đã đặt sẵn ở một nhà hàng Quảng Đông rồi, nhìn qua có vẻ rất ngon nha.” 

Hứa Tố đồng ý, sau đó hôn lên má Trần Vũ một cái, âm thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm.

____

Ăn bữa tối xong, Trần Vũ và Hứa Tố về nhà.

Ban đầu trong gia đình nhỏ hai người này, bình thường luôn là Trần Vũ về nhà tắm rửa trước, thế nhưng hôm nay lại ngoài dự đoán, Hứa Tố đã soạn sẵn quần áo rồi đi vào phòng tắm rửa.

Tiếng nước ào ào vang lên từ trong phòng tắm, đứng ở bên ngoài nét mặt vui vẻ của Trần Vũ cũng dần dần biến mất.

Vừa rồi lúc đang ăn cơm thì điện thoại của Hứa Tố vang lên, Trần Vũ nhìn thấy đó là một số điện thoại không có tên, ban đầu Hứa Tố không định nghe máy, sau đó cách vài phút lại vang lên lần nữa, lần này Hứa Tố đành phải nghe máy.

Hứa Tố chỉ trả lời lại vài chữ đơn giản như “Ừm”, “Được”, cúp điện thoại rồi cũng không hề có bất kỳ một thông tin quan trọng nào cả.

Thật ra bình thường Trần Vũ sẽ không để ý đến mấy cuộc điện thoại như thế này, làm sếp, việc anh phải nghe điện thoại thường xuyên là chuyện bình thường, thế nhưng lần này Trần Vũ lại tập trung nghe xem bọn họ nói những gì.

Vừa nghe đã phát hiện ra có điều không đúng, mặc dù từ trước đến nay Hứa Tố rất kiệm lời, nhưng không kiệm đến mức chỉ nói hai ba chữ, điểm bất thường này làm Trần Vũ rất bận tâm.

Trí nhớ của cô rất tốt, cô bấm dãy số ấy lại trên điện thoại mình, khi bấm đến con số thứ tám cô đã biết người đó là ai rồi.

Hứa Tố cúp điện thoại, vô thức liếc nhìn về phía Trần vũ, nhưng cô lại làm như đang đọc tin tức và không ngẩng đầu lên.

Tất cả các giác quan đều đang căng chặt, màn hình điện thoại của Hứa Tố bỗng sáng lên, một tin nhắn được gửi đến từ người có tên là Qian.

Tiếng nước trong phòng tắm vẫn còn đang vang lên, Trần Vũ đi đến bên bàn trà cầm lấy điện thoại của Hứa Tố, mật mã điện thoại của anh là sinh nhật của Trần Vũ, sau khi mở ra, Trần Vũ không chút do dự mở app nhắn tin màu xanh lá cây ra.

Trong khung chat, tin nhắn của cô là cái duy nhất được ghim ở trên đầu, dựa theo lần gửi tin nhắn mới nhất theo thứ tự là nhóm chat của bạn bè anh, sau đó là nhóm gia đình của anh. Ban đầu cô chỉ định tìm xem Lâm Thiên đã gửi tin nhắn gì cho anh thôi, đến khi nhìn thấy tin nhắn cuối cùng bố Hứa gửi trong gia đình:

[An ủi Thiên Thiên cho thật tốt vào, nó đã phải chịu khổ rồi.]

Trần Vũ đột nhiên cảm thấy mình không ổn chút nào.

Cô không tìm thấy tin nhắn của Lâm Thiên gửi đến, tất nhiên là Hứa Tố đã xóa đoạn chat với Lâm Thiên đi rồi.

Trần Vũ mở tin nhắn trong nhóm nhà anh ra, lướt mãi lên trên, cho đến khi dừng lại ở một đoạn tin bố Hứa đã gửi từ nửa tháng trước:

[Thiên Thiên đã quay về rồi, con bé một mình ở nước ngoài cũng không dễ dàng gì, bây giờ mẹ của nó còn mắc bệnh như vậy nữa. Con trai, con đến chăm sóc hai mẹ con họ một chút. Khi xưa bố của Thiên Thiên đã giúp chúng ta không ít đâu, làm người không thể quên ơn được. Như vậy nhé, ngày mai bọn họ sẽ xuống máy bay, con đích thân đi đón đi.]

Cách đoạn tin nhắn đó không xa Trần Vũ nhìn thấy một bức hình, chắc là do Lâm Thiên chụp, cô ta đi ở phía trước, phía sau là Hứa Tố giúp đỡ kéo hành lý đi, cùng với mẹ Lâm đang cười nhìn vô cùng hiền lành.

Tiếp đến là tin nhắn trả lời lại ít ỏi của Hứa Tố: 

[Đã đưa bọn họ đến bệnh viện rồi.]

[Đổi bệnh viện kiểm tra.]

[Chờ kết quả.]

Mãi cho đến ngày hôm nay – [Đã kiểm tra xong rồi, bây giờ tìm trưởng khoa.]

Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Trần Vũ tắt khung chat, để điện thoại lại trên bàn trà như trạng thái lúc đầu.

Hứa Tố chỉ mặc áo tắm ra ngoài, lau lau tóc, nhưng vẫn ướt sũng. Trần Vũ lười biếng dựa vào trên sô pha chơi điện thoại, đôi chân dài thon thả gác lên trên ghế.

Thấy người từ trong phòng tắm ra, Trần Vũ lướt nhìn một cái rồi xoa xoa bụng, nói: “Ăn no quá rồi, em cũng muốn đi tắm.”

Hứa Tố cười ha ha, duỗi tay ôm lấy cô vào trong lồng ngực, đặt bàn tay mình lên trên bụng nhỏ của Trần Vũ xoa nhẹ nhàng.

Động tác của anh rất dịu dàng, giống như đối xử với châu báu vậy: “Thế này có dễ chịu hơn chút nào không?”

Trần Vũ cố ý lắc đầu: “Không, vẫn rất no đấy.”

Hứa Tố ghé sát vào tai Trần Vũ, trên người anh vừa tắm xong vẫn còn mang theo hơi nóng, âm thanh nói ra lúc này càng thêm ái muội: “Vậy em có muốn làm chuyện gì đó vận động mạnh mẽ hơn một chút không…”

“Hứa Tố!”

Trần Vũ giả vờ tức giận, chui từ trong khủy tay của anh ra ngoài, đưa ngón trỏ lên chỉ chỉ trỏ trỏ một hồi, sau đó khẽ hừ một tiếng, xoay người vào trong phòng tắm.

Nửa giây sau…

“Mang quần áo ngủ của vợ cả anh tới đây!” 

Hứa Tố đứng ở ngoài nhàn nhạt  nói: “Em đừng có nói nhảm, cái gì mà vợ cả vợ bé chứ, anh chỉ có một người vợ là Trần Vũ thôi, cũng chỉ có một mình Trần Vũ là tâm can bảo bối.” 

___

Trần Vũ đã ngủ rồi.

Hứa Tố nhẹ nhàng cử động, kéo chăn bông ra, vươn tay bật ánh đèn ngủ lờ mờ lên.

Ánh sáng vàng nhạt mờ mờ toả ra, người Hứa Tố nghiêng sang một bên với biên độ rất nhỏ, lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường sang. Mở khung tin nhắn ra, hai mươi phút trước Lâm Thiên đã gửi vài cái tin nhắn đến đây.

[Hứa Tố, mẹ em hôm nay thật sự vẫn rất không yên lòng.]

[Ngoài mặt bà ấy không nói gì nhưng cứ luôn thở dài trong lòng.]

[Em an ủi bà ấy sẽ trị khỏi thôi, nhưng bà không nghe, nói là kết quả kiểm tra có không tốt cũng không cần liên lụy đến em.]

[Em quá mệt mỏi, Hứa Tố, anh có thể nói với em vài lời được không?]

Hứa Tố đánh chữ không phát ra một tiếng động nào:

[Anh sẽ sắp xếp sẵn bác sĩ có kinh nghiệm phong phú giúp bác gái, hôm nay đã liên lạc xong rồi, thứ năm tuần sau sẽ trực tiếp sang đấy, đừng lo lắng quá.]

Tin nhắn này vừa gửi đi, bên kia gần như lập tức hiển thị trạng thái: [Đối phương đang nhập….]

Hiển nhiên là Lâm Thiên vẫn luôn cầm điện thoại trên tay, chờ đợi anh trả lời.

Lâm Thiên: [Hứa Tố, cảm ơn anh vẫn nguyện ý chăm sóc người nhà của em.].

Hứa Tố: [Nên làm thôi.]

Đối phương liên tục ở trong trạng thái đang nhập, chậm chạp không gửi tin, Hứa Tố nhìn trong chốc lát, chuẩn bị xoá khung chat đi ngủ.

Ngay lúc này, tin nhắn của Lâm Thiên lại gửi sang:

[Hứa Tố, em vẫn luôn rất nhớ anh.]

Hứa Tố cau mày lại, anh nhanh chóng đánh chữ: [Lâm Thiên, anh đã có vợ rồi, những lời như thế này em đừng gửi nữa, nghỉ ngơi đi.]

Nhắn xong anh tự động xoá khung chat, trả điện thoại về lại trên tủ đầu giường.

Không có ánh sáng của chiếc điện thoại, ánh đèn trong phòng ngủ càng thêm tĩnh mịch.

Chiếc đèn ngủ nhỏ để sát bên người Hứa Tố, phần lớn ánh sáng đã bị anh chặn lại, thế nên ánh sáng chiếu đến mặt và tóc Trần Vũ chỉ có một vài tia sáng mờ nhạt, nhẹ nhàng.

Giống như ánh trăng yên tĩnh ở dưới mặt hồ, mái tóc đen mềm mại của Trần Vũ tỏa ra mùi thơm của hương hoa lan. Rõ ràng là hai người cùng dùng chung một loại dầu gội, nhưng Trần Vũ hình như rất dễ lưu lại hương, cô thì luôn rất sạch sẽ, tươi mát, giống như trái cây tươi mới vừa đủ độ ngọt vậy. 

Hứa Tố không tự chủ đưa tay lên sờ sờ mái tóc được cô dưỡng như tơ lụa này, trong lòng hoảng hốt.

Không phải anh muốn gạt chuyện mình giúp Lâm Thiên, mà là sợ Trần Vũ biết sẽ không vui, trong lòng có vướng mắc. 

Tình yêu thời cấp ba của anh và Lâm Thiên quá mức rầm rộ, mặc dù là vì Lâm Thiên xuất ngoại mà kết thúc, nhưng mà suy từ bụng ta ra bụng người, nếu như Trần Vũ cũng có một bạn trai cũ đột nhiên xuất hiện bên cô, mà cô lại vì một nguyên nhân nào đó phải đi giúp đỡ bạn trai cũ, giúp anh ta tìm người, thông qua các mối quan hệ để giúp, Hứa Tố cũng sẽ khó chịu.

Hơn nữa nếu như để Trần Vũ biết, với tính tình lương thiện của cô, cô nhất định sẽ giúp đỡ đến nơi đến chốn.

Để vợ mình vì bệnh tình của mẹ bạn gái cũ mà bôn ba, Hứa Tố khịt mũi coi thường. Vợ lấy về là để thương yêu, chứ không phải để phiền lòng những chuyện này.