Trần Nhất Gia và Minh Dương ngồi trên một chiếc ghế dài, hai người họ chuẩn bị rất kỹ càng để tạo địa điểm “gây án”.

Thời gian vẫn còn sớm, khoảng thời gian sinh hoạt sôi động về đêm vẫn chưa chính thức bắt đầu.

Giờ cao điểm buổi chiều có rất nhiều người đến quán bar nổi tiếng, từng dòng người tốp 3, tốp 5 bước vào. Nếu đến sớm mà vẫn không có bàn thì chỉ còn cách xếp hàng trước, nhân tiện ăn tối luôn.

Mì ý của quán bar không tệ, có sốt nấm truffle, thịt xông khói, sốt cà chua, tôm, mực và hải sản nướng ăn cùng với salad, uống kèm với rượu Cocktail coi như là chay mặn phối hợp.

Ánh đèn trong quán bar lờ mờ, Trần Nhất Gia bực mình bốc khoai tây chiên ăn, Minh Dương nhắn tin cho Từ Khả Khả sau đó tắt WeChat, vừa xoay người thì nhìn thấy Trần Nhất Gia đang ăn khoai tây chiên trong rổ.

Minh Dương nhìn chằm chằm khoai tây chiên rồi nói: “ Người anh em, không phải đã nói tránh xa đồ ăn dầu mỡ để giữ cơ bụng à?”

Trần Nhất Gia cười khẩy một tiếng: “Đến cả vợ cũng sắp chạy theo thằng khác thì tớ còn cần cơ bụng tám múi làm gì. Tám múi bụng của tớ có xuất hiện trước mặt vợ tớ thì cô ấy sẽ cắt đứt mối đào hoa bên ngoài sao

Nói xong Trần Nhất Gia lại bỏ khoai tây chiên vào trong miệng.

Minh Dương định vươn tay lấy hai miếng khoai tây chiên để giúp chúng bớt cô đơn.

Minh Dương cạn lời, bây giờ anh thật sự muốn tránh xa người đàn ông đang đầy mùi dấm ghen tuông này. Vốn dĩ Trần Nhất Gia không phải là người như vậy, chức vị rất cao. Nói sao thì người ta cũng là tinh anh trong giới, chỉ là khi ở bên cạnh đại luật sư Từ Văn Tĩnh mới thành như vậy.

Anh thấy khoảng cách hai mét từ chỗ này đều là vị chua nồng đến mức có thể khiến phụ nữ có thai buồn nôn.

Còn có người đàn ông mặt dài, cơ bụng 8 múi, Minh Dương không cần tưởng tượng cũng biết làm anh cảm thấy ớn lạnh.

“Thế mới nói mọi người đều thiếu kinh nghiệm yêu đương…”

Minh Dương ngồi trên ghế sô pha dài, cánh tay để trên gối của sô pha, nhìn ngó khắp nơi. Ở bên cạnh quầy bar có một người đàn ông đang chỉ tay về phía anh, Minh Dương trợn mắt về phía đó. Thấy vậy người đàn ông đứng bên cạnh quầy bar lắc lắc ly rượu Sangria được trang trí một chiếc lá bạc hà ở phía trên.

Người đang ngồi trong quầy bar uống nước ấm nhận được ly cocktail màu hoa hồng đỏ là một nữ ca sĩ thường xuyên hát ở quán bar này. Cô ta rời khỏi chỗ ngồi, mái tóc dài được tẩy và nhuộm thành màu hồng ánh kim dưới ánh đèn của quán bar trở nên nhấp nháy trông cực kì nổi bật. Cô ta còn đi một đôi giày ủng màu kaki tua rua sau đó đi về phía bên này.

Ly rượu cocktail để ở trên bàn, chất lỏng trong đó vẫn đang rung lắc qua lại, khối đá va vào nhau, tay nữ ca sĩ đang cầm ở miệng ly rượu, móng tay được sơn màu đỏ tươi: “Chào, đã lâu không thấy anh tới đây?”

Minh Dương đáp: “Không phải nói là không yêu đương gì sao

Cô ta tỏ vẻ bí ẩn, giọng nói nghe đau xót: “Thật ra cũng không hẳn là như vậy”

Nói xong liền buông tay khỏi ly rượu, xoay người bỏ đi.

Minh Dương không nhìn nữa, Trần Nhất Gia dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Minh Dương.

Trần Nhất Gia: “Cậu có thể bớt bớt lại chút hay không?”

Minh Dương lắc đầu: “Người anh em, sức quyến rũ của tớ mạnh quá, tớ cũng không có cách nào che dấu cả.”

Trần Nhất Gia tỏ vẻ hào hứng gọi thêm 3 chai rượu nữa nhưng anh không uống, chỉ lấy ly nhỏ dùng để uống nước ra. Minh Dương thường đến quán bar nên khi nhìn thấy cái ly, anh thật sự không chịu nổi đành nói: “Hau là cậu lấy ly đế cao để uống rồi chờ đại luật sư tới, rồi nói anh uống xong rồi không được à?”

Trần Nhất Gia do dự một chút rồi lắc đầu, nói: “Nhìn miệng ly rượu quá to, cô ấy chắc chắn sẽ rất tức giận.”

Minh Dương chỉ vào 3 bình rượu: “Bên đó thì sao?”

Trần Nhất Gia: “Gọi cho đủ số thôi!”

Minh Dương: “Nếu uống không hết thì sao?”

Trần Nhất Gia không cần nghĩ ngợi lập tức nói: “Thì cậu đóng gói đem về từ từ mà uống.”

Hiếm khi Minh dương cảm thấy cạn lời như vậy. Bình thường đề là anh làm cho người khác câm nín. 

Thấy anh không nói tiếp, Trần Nhất Gia dặn thêm: “Đừng lãng phí!”

Trần Nhất Gia khổ sở lắm mới đợi được Từ Văn Tĩnh nhắn tin cho anh, nhưng anh đã sớm lên sẵn kế hoạch, quyết định sẽ không trả lời tin nhắn của cô.

Tuy anh không trả lời tin nhắn của Từ Văn Tĩnh nhưng toàn bộ tinh thần của anh lại tập trung lên màn hình điện thoại, uống một ngụm rượu, lại nhìn điện thoại một lần, càng chờ tâm trạng trở nên lo lắng.

Đúng lúc này bên ngoài sân khấu càng lúc càng náo nhiệt hơn, tay trống và guitar điện đã đến rồi.

Chỗ nào ở trong quán bar cũng đều đã bị lấp đầy, từ ghế dài ở giữa quán bar hay là cầu thang phía sau đều không còn chỗ ngồi. Tiếng nhạc, tiếng người ồn ào, nhốn nháo, Trần Nhất Gia và Minh Dương lại uống một ly rượu.

Minh Dương: “Tớ nói thật nhé, tớ không tin cậu ấy sẽ tìm người khác đâu. Cậu ấy bận lắm không rảnh nghĩ đến việc này đâu.”

Trần Nhất Gia nghe xong, đổ đầy rượu xuống cái ly nhỏ sau đó uống cạn.

Điện thoại của anh rung lên, Từ Văn Tĩnh thấy anh không trả lời tin nhắn của cô, cô lập tức gọi điện qua cho anh.

Minh Dương dùng tay tắt luôn thông báo của điện thoại, nói với anh: “Muốn chuyện được như ý muốn thì cậu hãy nghe tớ đi.”

Chờ ca sĩ bắt đầu hát, không khí giữa sân khấu càng thêm náo nhiệt, tiếng xúc xắc va chạm với chén càng trở thành một tiếng động rất chói tai. Tuy ở mỗi bàn đều có thể nghe được tiếng xúc xắc nhưng không quá ồn ào bởi vì tất cả âm thanh đều bị giọng hát của nữ ca sĩ lấn át.

Nửa tiếng đã trôi qua, Từ Văn Tĩnh lại gọi cho anh.

Minh Dương nhanh hơn Trần Nhất Gia một bước, trực tiếp nhấc máy, anh liếc mắt nhìn Trần Nhất Gia: “Aizzz, ở quán bar Mossy, gần đây tâm trạng của cậu ấy không tốt, tớ không muốn cậu ấy chọc tức cậu nên kéo cậu ta ra quán bar tâm sự mỏng, giải toả tâm trạng.”

“Bây giờ à, mới uống chút thôi, vẫn chưa về.”

“Được, cậu lái xe chậm chút đi, cậu ta cũng chỉ là cảm thấy đau khổ chút thôi. Đại luật sư à cậu cũng biết tính của cậu ta mà. Được, tớ tắt máy đây.”

Trần Nhất Gia nhìn anh: “Vợ của tớ sẽ tới đây sao?”

“Sẽ tới.”

Minh Dương vừa mới kết thúc cuộc nói chuyện với Từ Văn Tĩnh, sau đó đưa ra một kết luận: “Tớ chắc chắn với cậu rằng đại luật sư không hề ngoại tình. Vừa rồi tớ nghe giọng của cậu ấy giống như lúc hai người còn chưa kết hôn mà mỗi lần cậu đi uống rượu ấy, giọng điệu đó giống y như đúc.”

Đôi mắt Trần Nhất Gia chờ mong: “Giọng điệu gì cơ?”

Minh Dương nhe răng cười: “Ngày chết của cậu tới rồi.”

Trần Nhất Gia: “…”

Một lúc lâu sau, chờ Minh Dương khuyên chán chê, người đang đau khổ là Trần Nhất Gia vẫn không nhận được bất kỳ phản ứng nào, mặt Trần Nhất Gia tự động đỏ lên khi uống rượu: “Như vậy cũng khá tốt.”

Minh Dương: “…”

Chờ đến khi Từ Văn Tĩnh đến thì như những gì mà Minh Dương dự đoán, Trần Nhất Gia đã uống cạn hai ly rượu nhỏ. Tuy Trần Nhất Gia không say nhưng vẫn cảm thấy nhức đầu, đầu óc mơ mơ màng màng.

Từ Văn Tĩnh chỉ cần nhìn một cái cũng biết tại sao Trần Nhất Gia cảm thấy đau khổ, chuyện này cũng là do cô không tốt nên cô cố ý đối xử tốt với anh hơn, dịu dàng nhiều hơn.

Cô ngồi dựa vào người anh, đem đầu anh đặt lên vai mình, có lẽ do uống quá nhiều nên mặt Trần Nhất Gia khá nóng.

Từ Văn Tĩnh ngẩng đầu hỏi Minh Dương: “Anh ấy uống bao nhiêu ly?”

Minh Dương tỏ vẻ tự hỏi bản thân rồi nói: “Mười hai ly”

Từ Văn Tĩnh sửng sốt: “Anh ấy uống nhiều như vậy sao?”

Đầu của Trần Nhất Gia ở trên vai của Từ Văn Tĩnh cứ cọ qua cọ lại, cô tưởng anh không thoải mái, vội vàng vỗ nhẹ 2 cái trấn an anh.

Trần Nhất Gia đột nhiên đứng lên, có lẽ là do uống quá nhiều nên khi đứng lên cả người cứ đung đưa.

Từ Văn Tĩnh thở dài, cô cầm điện thoại đang để ở trên bàn, chỉ vào Trần Nhất Gia: “Tớ dẫn anh ấy ra ngoài đi dạo, hít thở khí trời”

Minh Dương ra hiệu “Ok”

Thật ra Trần Nhất Gia không hề say, chỉ là hai ly rượu bé tý tẹo làm sao có thể làm anh say được. Một cánh tay của anh được Từ Văn Tĩnh kéo lên để cả người anh dựa vào người cô, anh giả vờ đứng thẳng người, vóc dáng vợ anh nhỏ nhắn như vậy làm sao có thể chịu được cơ thể to lớn của anh.

Không khí bên ngoài quán bar thanh mát hơn bên trong rất nhiều, Từ Văn Tĩnh kéo anh ngồi lên chiếc ghế gỗ ngoài cửa, hỏi người phục vụ có thể rót cho cô ly nước ấm được không.

Từ Văn Tĩnh dịu dàng hơn lúc trước quá nhiều, điều đó khiến đáy lòng Trần Nhất Gia rơi vào vực sâu.

Vừa rồi Minh Dương nói Từ Văn Tĩnh tức giận đùng đùng đi đến nơi này tìm anh lúc đó trong lòng anh còn cảm thấy ngọt ngào một chút, như vậy còn có thể chứng minh rằng Từ Văn Tĩnh vẫn giống lúc hai người chưa kết hôn sẽ tức giận với anh khi anh đi uống rượu.

Đúng là cô đã tới nhưng cô không hề tức giận lại còn tìm chỗ để chăm sóc anh.

Trấn an anh, dìu anh ra ngoài, kêu người pha cho anh ly nước.

Đến một câu nặng lời còn không có.

Từ Văn Tĩnh cầm ly rỗng muốn đi vào quán bar rót nước nhưng Trần Nhất Gia không nhịn nổi nữa kéo tay cô lại.

Trần Nhất Gia nhìn chằm chằm Từ Văn Tĩnh, sắc đỏ trên mặt dần dần biến mất nhưng vẫn nhìn ra được anh đã uống không ít rượu nên mới có bộ dạng loạng choạng, choáng váng như vậy.

Từ Văn Tinh bất đắc dĩ phải ngồi xuống bên cạnh anh: “Anh đã uống tận 12 ly rượu thật sao?”

Lưng Trần Nhất Gia căng thẳng, trong đầu anh lại hiện lên những lời “ân cần dạy bảo” sau đó lại nhìn qua khuôn mặt dịu dàng của Từ Văn Tĩnh: “Không nhiều đến vậy đâu”

Trần Nhất Gia kéo Từ Văn Tĩnh vào lòng, anh hít mùi hương trên người cô, nói: “Vợ à, anh chỉ muốn em tới tìm anh.”

Từ Văn Tĩnh: “Em biết.”

Trần Nhất Gia mím môi: “Em chưa bao giờ giống như lúc này, vô cùng dịu dàng với anh, không tức giận với anh không đúng là do anh chọc tức em”

Từ Văn Tĩnh bị anh chọc giận đến mức bật cười: “Em chịu anh rồi đấy, anh thích bị ngược sao?”

Trần Nhất Gia rầu rĩ mà “Ừ” một tiếng: “Anh sợ em không còn tức giận với anh nữa, anh sợ em đã tìm được người khác để trút sự tức giận.”

Từ Văn Tĩnh bị anh ôm chặt trong lòng, mắt kính trên mũi không rớt xuống được do cái ôm của anh quá chặt, mái tóc dài sau lưng đã rối tung, xoã xuống vài sợi sau lưng.

Từ Văn Tĩnh vỗ vỗ nhẹ lên vai Trần Nhất Gia nhưng anh không chịu buông tay, ngược lại còn ôm chặt hơn.

Không còn cách nào, Từ Văn Tĩnh chỉ còn cách vòng qua cánh tay anh, lấy mắt kính xuống, cô mềm lòng, cô hiểu vì sao anh lại không có cảm giác an toàn: “Không có ai cả, em chỉ có mình anh.”

Trần Nhất Gia nghe được lời bảo đảm, trong lòng bình tĩnh lại, anh lại hỏi: “Vậy gần đây em đã gọi cho ai tại sao lần nào gọi cũng lâu như vậy hơn nữa mỗi lần gọi toàn là lúc anh đi tắm”

Từ Văn Tĩnh hít sâu: “Em gọi cho Trần Vũ, tại sao em lại làm vậy thì anh đợi một chút em sẽ kể cho anh nghe sau.”

Trần Nhất Gia nghi ngờ: “Trần Vũ và Hứa Tố cãi nhau, buổi tối cần phải “ giao lưu” tình cảm với nhau chứ, cậu ấy còn gọi cho em làm gì?”

“Hơn nữa gần đây anh thấy Hứa Tố cứ sai sai sao ấy, anh hẹn cậu ấy ra ngoài đi chơi, uống rượu thì cậu ấy đều nói bận.”

“Anh tới công ty của cậu ấy thì Hứa Tố không có ở công ty, nghỉ trưa lại không ở công ty không biết cậu ta đã đi đâu nữa?”

Trần Nhất Gia không hề phát hiện bản thân liên tục đặt ra rất nhiều câu hỏi, ánh mắt của người bị anh ôm chặt trong lòng là Từ Văn Tĩnh dần dần trở nên trầm mặc hơn.

Từ Văn Tĩnh dùng lực đẩy người Trần Nhất Gia ra.

Trần Nhất Gia tỏ vẻ nghi ngờ mà nhìn cô.

Từ Văn Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Logic rõ ràng, đầu óc cũng rất tỉnh táo, anh thật sự uống say sao?”

Trần Nhất Gia dừng lại, đáy lòng anh xuất hiện một hồi chuông cảnh báo, anh đang định ngồi ngoan ngoãn trên chiếc ghế thì thấy Từ Văn Tĩnh dứt khoát đẩy cửa quán bar rời đi.

Trần Nhất Gia vội vàng đuổi theo cô, trong lòng anh cảm thấy lo sợ, sợ cô phát hiện ra kế hoạch “ tìm kiếm trên điện thoại” mà anh và Minh Dương nghĩ ra. Nếu bị cô phát hiện ra chắc chắn anh sẽ “xong đời”.

May mắn chính là chờ khi hai người quay lại ghế dài, Minh Dương đang ngồi chơi điện thoại của mình.

Trần Nhất Gia thở phào nhưng sau đó lập tức tập trung vào chuyện chính, lấy một chai rượu: “Người anh em, cậu uống hết một chai này đi nào.”



Trần Vũ nhận được một cuộc gọi nhưng cuộc gọi này hơi dài, vì tín hiệu trong phòng bệnh không tốt lắm nên cô đành đi đến khu vực đại sảnh để nói chuyện điện thoại.

Trường của cô đang tổ chức dự án OM, tổ phụ trách dự án đang đợi kì thi tháng kết thúc thì bắt đầu công bố danh sách những học sinh thuộc dự án OM. Thật ra tổ phụ trách đã nhắm vào rất nhiều học sinh gửi đơn xin tham gia dự án.

Học sinh tham gia vào dự án OM sẽ được tham gia một hoạt động tham quan, trường đã thương lượng với viện nghiên cứu, thuê xe đưa 20 học sinh thuộc dự án đi tham quan viện nghiên cứu Calligraphy nguyên một ngày.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, điện thoại của cô đã nóng lên.

Trần Vũ ghi lại những lời dặn dò của Hà Thiến Dao vào bản ghi chú trên điện thoại sau đó còn phải viết một bản báo cáo hành trình đi tham quan gửi đến viện nghiên cứu để tiến hành xác nhận hành trình của hai bên.

Trần Vũ xoay người đi về lại phòng bệnh của Trần Tú Lan nhưng cô chưa đi tới cửa đã nghe thấy giọng nói của Hứa Tố.

Cô dừng lại không bước tiếp nữa, dựa vào góc gần cửa phòng bệnh nhìn vào bên trong, thấy Hứa Tố và Lâm Thiên đang đứng bên cạnh giường bệnh của Trần Tú Lan, một người bên phải, một người bên trái.