Edit: tiểu an nhi

Lúc về đến nhà thì đã qua 12 giờ đêm, nhưng Tầm Tầm vẫn rất hưng phấn, từ trong xe đi xuống, ợ lên no nê, cười hì hì đối với Thời Chung nói: "Chờ đến tết âm lịch, chúng ta cùng nhau đi đốt pháo hoa nha!"

Cậu nhóc hứng trí còn hẹn trước cả lịch mùa xuân nữa, Tôn Dao đứng ở bên cạnh bật cười, trên tay xách một túi lớn có rất nhiều hộp thức ăn bên trong: "Đúng là tiểu quỷ tham ăn, đã ăn nhiều lại còn lấy phần về lớn như vậy. . . . . . Lần sau chú chân dài sao dám dẫn con đi chơi nữa chứ? Bị con ăn đến sạt nghiệp rồi. . . . . ."

Đối với những lời phê bình của Tôn Dao, Tầm Tầm rất khinh thường "Hứ" một tiếng, quay ngoắt qua ánh mắt lấp lánh ngẩng đầu nhìn về Thời Chung: "Có được hay không? Có được hay không vậy?"

Thời Chung dùng tay làm biểu tượng “high five”, Tầm Tầm lập tức nhảy cẫng lên, muốn đập tay vào tay Thời Chung để hoan hô. Nhậm Tư Đồ nhất thời đổ mồ hôi lạnh, vội vàng chặn ngang đem Tầm Tầm ôm trở về.

"Con không sợ đập mạnh sẽ làm tay chú chân dài gãy luôn sao?" Nhậm Tư Đồ chỉ chỉ vào cánh tay bó thạch cao của Thời Chung, lúc này Tầm Tầm mới bĩu môi, bỏ qua ý định đập tay hoan hô.

Thời Chung cũng không có ý kiến gì: "Gãy thì gãy đi, để cho mẹ cháu chịu trách nhiệm chăm sóc chú cả đời cũng được."

Nhậm Tư Đồ nhìn Tầm Tầm không hề nghĩ ngợi lập tức há mồm trả lời, vội vàng đưa tay bịt miệng cậu nhóc. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, trước khi tay cô kịp ngăn lại thì đã nghe thấy Tầm Tầm vui sướng nhận lời: "Được!"

Cô cứ như vậy bị tên nhóc này bán đi đổi lấy thịt với pháo hoa rồi hả? Nhậm Tư Đồ bất đắc dĩ thở dài.

Thời Chung nhìn cô, khóe miệng ẩn chứa nụ cười. Nhậm Tư Đồ vừa thoát khỏi cảm giác “không biết phải làm sao” đối với Tầm Tầm, thì ngay lập tức đã có cảm giác mất tự nhiên dưới ánh mắt của anh; quan trọng là còn ngay trước mặt Tôn Dao cùng Tầm Tầm nữa. Nhậm Tư Đồ dường như không còn đủ dũng khí để nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ khách khí nói một câu: "Lần sau gặp lại. Còn có. . . . . . Năm mới vui vẻ. . . . . ."

Thời Chung không lên tiếng, chỉ thoáng nghiêng người về phía Nhậm Tư Đồ. Môi của anh rõ ràng là chuẩn bị chạm vào môi của cô, Nhậm Tư Đồ bị bất ngờ trừng lớn mắt.

Tôn Dao đứng một bên tựa như đang xem kịch vui, nhìn không chớp mắt một màn trước mặt này. Tầm Tầm kinh ngạc than nhẹ một tiếng, vội vàng nín thở, giơ tay lên che mắt.

Một giây kế tiếp, nụ hôn của anh lại chệch sang hướng khác, không rơi vào trên môi Nhậm Tư Đồ, mà chỉ là nhẹ nhàng chạm qua trên gương mặt cô.

Một nụ hôn rất nhẹ, giống như lông vũ lướt qua, nhưng lại làm hại Nhậm Tư Đồ đầu óc nhất thời trống rỗng.

Tầm Tầm không nhịn được tò mò, vốn đang che mắt nghiêm chỉnh lại lặng lẽ hé hai ngón tay ra nhìn lén, thấy Thời Chung căn bản không hôn thực sự, thì mất hứng tức giận vung tay xuống: "Đáng ghét! Làm hại người ta kích động!"

Lúc này, Nhậm Tư Đồ mới phục hồi lại tinh thần.

Anh dường như rất thích nhìn bộ dạng luống cuống chân tay của cô, nụ cười tràn ngập trong ánh mắt, bây giờ mới lên tiếng trả lời: "Năm mới vui vẻ."

***

Năm mới nên có bầu không khí mới ——

Đây là điều mà Nhậm Tư Đồ dặn dò chính mình trước khi đi ngủ.

Nhưng đến nửa đêm cô lại tỉnh dậy.

Từ trên giường ngồi dậy, qua ánh trăng mờ ảo hắt từ ngoài cửa sổ, Nhậm Tư Đồ vươn tay với chiếc di động đặt ở tủ đầu giường.

Mỗi dịp năm mới, người chúc phúc Nhậm Tư Đồ đầu tiên và người đầu tiên cô chúc phúc đều là Thịnh Gia Ngôn. Nhưng lần này, cô không nhận được lời chúc nào của anh, mà chính cô cũng không chủ động gửi cho anh tin nhắn nào.

Nhậm Tư Đồ cũng không biết mình đang đọ sức với ai, bốn chữ "Năm mới vui vẻ" đã gõ xong xuôi, đến cuối cùng lại do dự, cắn răng một cái ấn nút xóa toàn bộ. Ném di động lên trên tủ đầu giường, Nhậm Tư Đồ đứng dậy đi tới phòng bếp rót nước uống.

Cô bưng cốc nước, nhưng không trở về phòng mà bất tri bất giác đi tới trước cửa sổ trong phòng khách.

Bầu trời đêm bên ngoài thật yên tĩnh, Nhậm Tư Đồ lại có cảm giác giống như nhìn thấy bầu trời pháo hoa năm xưa ——

Tầm Tầm vô cùng hăng hái, vừa bắn pháo hoa xong, trong miệng vẫn còn ngậm xâu thịt nướng, đã lại la hét muốn bắn tiếp.

Tôn Dao xung phong nhận đi đốt lửa, trong nháy mắt kíp pháo đã phát ra những tiếng "xoẹt xoẹt". Tôn Dao vội vàng trốn ở bên cạnh xe, bịt lỗ tai lại; còn Tầm Tầm hoàn toàn không để ý tới pháo sắp nổ, vẫn say sưa ngon lành gặm xâu thịt nướng trong tay.

Thấy pháo sắp nổ tới nơi, Nhậm Tư Đồ vội vàng dùng tay che tai của Tầm Tầm lại. Ngay sau đó tiếng pháo thứ nhất vang lên, cô cảm thấy màng nhĩ chấn động có chút đau. Nhưng một giây kế tiếp, Nhậm Tư Đồ chợt cảm thấy bên vai có ai đó nắm chặt, còn chưa kịp phản ứng, đã bị người đó kéo hai vai ôm vào trong ngực.

Một bên tai của cô dính sát vào lồng ngực kiên cố của đối phương, bên tai còn lại thì được lòng bàn tay ấm áp của đối phương che kín. Tiếng pháo nổ đinh tai nhức óc trong nháy mắt đã giảm chấn động đi rất nhiều. Cô sửng sốt mất mấy giây, bên tai nghe thấy tiếng tim đập từ trong lồng ngực truyền ra mới bất chợt hoàn hồn.

Nghe được tiếng tim đập hữu lực của anh, cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh truyền tới, một khắc đó, giống như tất cả thời gian cùng toàn bộ hỗn loạn đều không còn hiện hữu. Nhậm Tư Đồ cứ như vậy lẳng lặng yên tĩnh ở bên anh, rốt cuộc không nhịn được ngước mắt lên nhìn.

Dưới ánh sáng chớp nhoáng đầy màu sắc của pháo hoa, cô thấy được gò má kiên nghị của người đàn ông này. . . . . .

Nhậm Tư Đồ từ trong hồi ức dần dần quay về với thực tại.

Lúc này ngước mắt lên nhìn bầu trời đêm, yên tĩnh nhưng không có độ ấm, thời gian như cách xa ngàn dặm. Cũng giống như Thịnh Gia Ngôn, chỉ có thể duy trì quan hệ bạn bè, không cho phép cô đến gần nửa bước.

Nhưng sao cô còn mặt dày mày dạn không chịu đi đây? Cô đây không phải là muốn mình bị coi thường thì là cái gì?

Bị coi thường. . . . . . Nhậm Tư Đồ tỉ mỉ thưởng thức cái từ này, muốn cười khổ cũng không cười nổi.

Cô thu hồi ánh mắt, đang muốn xoay người trở về phòng thì đột nhiên dừng bước ——

Tầng lầu nơi cô ở không phải là cao, cũng không khó nhận ra người đàn ông đang hút thuốc lá dựa vào cửa xe đứng ở dưới lầu là người nào. Nhậm Tư Đồ nhìn chằm chằm vào bóng dáng bị cô bỏ qua đã lâu kia, không nhịn được nhíu mày ——

Sao anh ấy lại ở đây?

Tới đây từ khi nào?

Tại sao tới cũng không báo cho cô biết? Chỉ đứng dưới đó hút thuốc lá. . . . . .

Nếu không phải bởi vì vẫn còn chưa hết hy vọng, thì sao cô lại qua loa xỏ vội đôi giày, mặc thêm chiếc áo khoác liền vội vã chạy xuống lầu?

Vô số vấn đề hiện lên quanh quẩn trong đầu Nhậm Tư Đồ, cô thực sự không nhịn được muốn trực tiếp hỏi anh. Nhưng khi cô thở hồng hộc chạy tới trước mặt Thịnh Gia Ngôn thì lại chỉ lo lắng hỏi một câu: "Sao anh lại mặc ít như thế? Không sợ lạnh à?"

Thịnh Gia Ngôn sửng sốt một chút, nhanh chóng đem điếu thuốc dập tắt, nhưng dường như nụ cười vẫn chưa điều chỉnh xong, khóe miệng cong lên có chút lạnh nhạt: "Muộn như vậy mà em vẫn còn chưa ngủ?"

***

Trong buồng xe ấm áp hơn nhiều.

Nhậm Tư Đồ liếc mắt nhìn Thịnh Gia Ngôn, rõ ràng là anh rất chú ý chuẩn bị trang phục ngày hôm nay. Áo khoác dài phẳng phiu, đầu tóc cũng chải cẩn thận tỉ mỉ, nhưng kỳ quái nhất là trên xe anh đã có đầy những mẩu thuốc cùng tro tàn.

Thịnh Gia Ngôn rất ít khi hút thuốc, có một lần trước đây anh cũng hút thuốc nhiều như thế này, hay là. . . . . .

Nhậm Tư Đồ tận lực đem phần ký ức đó bỏ qua, cau mày quan sát anh: "Anh làm sao thế? Tới cũng không gọi điện thoại cho em."

Thịnh Gia Ngôn từ chối cho ý kiến về vấn đề của cô, hỏi ngược lại: "Đoán xem anh vừa cùng ai đi ăn cơm?"

"Không phải anh đã nói là một người bạn từ nước ngoài trở về sao?"

"Yết Vũ Tình." Thịnh Gia Ngôn cười khổ bổ sung.

Nhậm Tư Đồ cứng đờ.

"Cô ấy về nước cử hành hôn lễ, còn cố ý đến đưa thiếp mời cho anh."

Lần trước thấy anh hút thuốc lá, uống rượu đến say mèm, là khi anh và Vũ Tình chia tay, còn lần này. . . . . . vẫn là vì cô ấy. Nhậm Tư Đồ đã tận lực để cho giọng của mình không mất bình tĩnh, nhưng vẫn không nhịn được trầm xuống: "Chuyện này có liên quan gì tới em?"

Ai đến mời rượu Thời Chung cũng không cự tuyệt, cứ được mời là uống luôn..., Nhậm Tư Đồ đã lẻn trốn ở góc khuất nhất mới may mắn thoát nạn, lặng lẽ uống nước lọc một mình.

Lúc này không biết là do người nào đề nghị, bạn học cũ liền tụ tập hào hứng chơi trò "Ai là bạn tốt".

Bị bạn học cũ gán ghép thành một cặp, Nhậm Tư Đồ và Thời Chung cũng không thoát khỏi việc bị bắt tham gia vào trò chơi này. Vốn là giữa hai người có ba người bạn học, bây giờ lại bị mọi người đùn đẩy, Nhậm Tư Đồ trực tiếp được đưa đến ngồi bên cạnh Thời Chung.

Nhậm Tư Đồ cũng không hiểu, chẳng qua chỉ là trò chơi mà thôi, sao mình lại phải căng thẳng như thế này? Thời Chung thì chỉ là nhìn cô cười cười, trò chơi bắt đầu ——

"Tên của cô ấy là gì?"

"Nhậm Tư Đồ."

"Ngày sinh nhật?"

"Không biết." Thời Chung trả lời rất tự nhiên, đừng nói là những người khác mà ngay cả Nhậm Tư Đồ cũng không khỏi sửng sốt.

Người đặt câu hỏi chỉ có thể mang theo nghi ngờ tiếp tục hỏi anh: "Biệt danh của cô ấy ở trường?"

Thời Chung cúi đầu suy nghĩ một chút, "Không biết."

Nhậm Tư Đồ cảm thấy có người quay sang nhìn mình đồng tình, thì chỉ có thể xấu hổ cười một tiếng.

"Chức vụ cô ấy đảm nhiệm ở lớp?"

"Quên rồi."

Lúc này, Nhậm Tư Đồ nghe thấy mọi người bàn luận xôn xao: "Không thể nào. . . . . . Vừa rồi chúng ta mới gọi biệt danh của cô ấy mà. Cậu ấy cũng phải nghe thấy chứ?"

Vấn đề vẫn còn tiếp tục, nhưng Nhậm Tư Đồ có chút đứng ngồi không yên rồi. Vấn đề tiếp theo được đặt ra là: "Minh tinh mà cô ấy thích nhất?" Nhậm Tư Đồ sốt ruột tới mức muốn trực tiếp thay anh trả lời.

Nhưng trên thực tế, điều cô có thể làm chỉ là ngồi im một chỗ xoắn đầu ngón tay, cô nghe thấy Thời Chung trả lời: "Năm đó minh tinh nào nổi nhất ấy nhỉ? Vương Phi? Vậy tôi đoán là Vương Phi."

Bạn học cũ thực không hề ngờ tới, quan hệ của hai người này rõ ràng có gì đó mờ ám, mà sao cái gì cũng không biết thế này.

Đến ngay cả Nhậm Tư Đồ cũng không thể tin nổi. . . . . .

Người đặt câu hỏi thấy không khí có chút lúng túng, đành phải vội vàng kết thúc trò chơi: "Trời ạ, tôi đã mở đường tha cho cậu qua năm câu rồi, câu kế tiếp không cho qua được nữa đâu đấy! E hèm, trong ba năm học cùng nhau, cậu có làm chuyện gì có lỗi với cô ấy không?"

"Làm ơn đi, tôi với cô ấy nói chuyện còn chưa tới mười câu, lấy đâu ra chuyện có lỗi với cô ấy chứ?"

Nhậm Tư Đồ hiện tại chỉ hối hận vừa rồi sao mình không chui vào một góc hẻo lánh nào đó ngồi im cho rồi, lúc này ngồi ở bên cạnh Thời Chung, khoảng cách giữa hai người không tới 10 cm, làm cô cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Người đặt câu hỏi cố gắng hoà giải, quay sang ai oán với Nhậm Tư Đồ: "Tư Đồ, cậu thật đúng là xui xẻo, khi không lại phải chung đội với tên tiểu tử thối này! Tôi cũng không nhẫn tâm thay cậu hỏi vấn đề cuối cùng đâu. . . . . ."

Nhậm Tư Đồ xấu hổ cười.

Lần này, người đặt câu hỏi cũng bó tay, lại quay sang nhìn về phía Thời Chung: "Thời Chung, cậu lo mà giải quyết hậu quả đi, bây giờ cậu phải trả lời trước mặt cô gái đáng yêu này, rốt cuộc cậu có chép đáp án của cô ấy không?"

"Tôi nghĩ. . . . . ." Anh nhìn cô một cái.

Nhậm Tư Đồ nắm chặt tay nhìn lại anh, nếu như anh không trả lời, Nhậm Tư Đồ sẽ trực tiếp đấm cho anh một quả.

Cũng may cuối cùng anh không nói là "Không biết", nhưng đáp án mà mọi người nhận được so với "Không biết" còn đáng sôi máu hơn ——

"Bọn các cậu cũng đều chép đáp án của cô ấy mà, tôi không có, môn Anh ngữ từ trước tới nay tôi đều nộp giấy trắng ."

Câu trả lời của Thời Chung nhất thời khiến tất cả mọi người trong khoang thuyền cười ầm lên.

Nhậm Tư Đồ cũng cười phụ họa theo, nắm tay cũng được buông lỏng, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất ổn, không biết là đang có cảm xúc gì.

Cũng may ngay sau đó có hai người bạn học khác tiếp tục trò chơi, Nhậm Tư Đồ viện cớ say tàu, chạy vào phòng vệ sinh trốn tạm.

Cô nhẹ nhàng rửa mặt.

Rốt cuộc là trong lòng thấy bất ổn hay là chứng say tàu nặng hơn rồi? Nhậm Tư Đồ nhìn mình trong gương, hít sâu vài hơi mới đi ra khỏi toilet.

Có người thong thả đi qua đi lại ở bên ngoài toilet đợi cô.

Thấy chóp mũi cô vẫn còn vương nước chưa lau khô, anh cười cười, tiến lên một bước muốn giúp cô lau đi.

Nhậm Tư Đồ nghiêng đầu tránh né.

So với Nhậm Tư Đồ buồn bực không vui, ngược lại tâm tình của anh lại không tệ, hỏi cô: "Tức giận sao?"

"Không có."

"Có" Anh quả quyết khẳng định cô nói dối, từng bước từng bước đến gần cô, "Chứng tỏ em bắt đầu để ý đến tôi rồi."

Nhậm Tư Đồ nhìn trong ánh mắt của anh toát ra vẻ trêu đùa, lại càng cảm thấy tức giận: "Tôi đã nói rồi, không có!"

Nói xong liền vòng qua người anh đi ra ngoài.

Nhưng anh nhanh nhẹn dùng một tay ôm chặt lấy eo của cô.

Người đàn ông này rõ ràng chỉ dùng có một tay, sao sức lực lại lớn như vậy, cô có giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được. . . . . .

"Có một số điều, tôi chỉ muốn nói cho một mình em nghe thôi."

Giọng nói của anh vững vàng bên tai cô, hơi thở phả vào má cô nóng bỏng, Nhậm Tư Đồ cảm thấy cả người như tê dại.

"Tên của cô ấy, là Nhậm Tư Đồ."

Tiếng nói của anh sâu sắc, từng tiếng từng tiếng rót thẳng vào lòng người. Nhậm Tư Đồ nhịn không được nuốt nước miếng, vẫn cảm thấy rất chóng mặt, nhưng cô lại xác định được đó không phải là do say tàu, mà là bởi vì. . . . . . anh đang ở sau lưng cô.

"Sinh nhật của cô ấy, là ngày 10 tháng 11."

"Biệt anh của cô ấy, là Đồ Đồ tai to."

"Cô ấy là cô lớp trưởng khó tính nhất của lớp Tiếng Anh."

Nhậm Tư Đồ nghe đến đó, không khỏi nở nụ cười, nhưng rất nhanh nụ cười ấy đã biến mất bởi giọng nói tuyệt vời của anh ——

"Bởi vì bộ “Loạn thế giai nhân”, cô ấy thích nhất là Clark Gable, còn cảm thấy người đàn ông đó đặc biệt hấp dẫn." Tay của anh chẳng biết từ lúc nào đã buông eo của cô ra, nhưng cô lại quên mất là mình phải rời đi, chỉ lẳng lặng đứng ở trong ngực anh, để mặc cho tay anh tùy ý lau mặt mình, "Còn nữa, có một lời tôi rất muốn nói với em . . . . ."

Anh nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

Người đàn ông trước mặt dùng ánh mắt thâm tình này nhìn cô, dù có nói cái gì thì cô cũng đã tan chảy trong ánh mắt đó rồi, đâu cần phải nói thêm gì nữa chứ!

Nhậm Tư Đồ cảm giác là mình điên rồi, ngay cả khi ở trước mặt Thịnh Gia Ngôn, cô cũng chưa từng có cảm giác ngứa ngáy khó nhịn tới nỗi phải làm ra hành động kế tiếp này ——

Giơ tay lên vòng qua cổ của anh, kéo anh cúi thấp người xuống một chút, sau đó, bất chấp tất cả mà hôn anh. . . . . .