Nhậm Tư Đồ cảm nhận được hơi thở của anh đang đến gần.

Anh ngồi xổm xuống.

Nhậm Tư Đồ hiện tại không thể nhắm mắt, cô theo bản năng mà nín thở chờ đợi anh ôm lấy mình.

Nhưng cảnh tượng trong suy nghĩ không có xảy ra, hơi thở của anh rõ rang ở gần cô như vậy nhưng lại không hề có xảy ra chút tiếp xúc thân thể nào. Nhậm Tư Đồ không nhịn được mà siết chặt nắm tay.

“Từ khi nào mà em đã học được chiêu giả bộ ngủ này rồi hả?” Giọng Thời Chung có chút trầm thấp làm cho người nghe cảm thấy trong đó có bao nhiêu phần là châm chọc, lại có mấy phần dò xét. Nắm tay Nhậm Tư Đồ không khỏi nắm chặt hơn, thứ nhất là cô không tin mình để lộ sơ hở gì, thứ hai là cô muốn cùng anh so sánh độ cố chấp, đôi mắt không chút cử động vẫn nhắm chặt như cũ.

Anh đứng lên, hơi thở rất nhanh rời xa khỏi Nhậm Tư Đồ, tiếp theo là truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa, Nhậm Tư Đồ nghe rất rõ—chìa khóa quay một vòng, lại một vòng nữa, sau đó là tiếng mở cửa, cuối cùng là tiếng rút chìa khóa.

Có lẽ anh đã đi vào nhà, cô nghe thấy âm thanh đóng cửa……….

Nhậm Tư Đồ rốt cuộc đã không kiềm chế được nữa, mở mắt, cô cầm điện thoại di động của mình ở trên mặt đất. Vụt đứng lên, hướng về phía Thời Chung mà trợn mắt nhìn—bởi vì cô căn bản không nghĩ rằng anh sẽ để mặc cô ở ngoài cửa.

Lúc trước được anh nâng niu trong lòng bàn tay biết bao nhiêu, thì hôm nay lòng tự ái càng bị tổn thương bấy nhiêu.

Thời Chung vậy mà cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn lấy cô một cái, chỉ có thoáng dừng bước chân một chút sau đó là đi thẳng vào nhà, thuận tay đóng cửa lại. Gấp đến mức cô chỉ còn biết đưa tay giữ cửa lớn lại.

Nói thật, xung quanh người đàn ông này tản mát ra khí thế lạnh lùng làm cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy xa lạ vì vậy cô cũng không biết ứng phó ra sao, nghĩ tới nghĩ lui cô chỉ còn cách nhắm mắt hỏi: “Có thể mời em vào nhà ngồi một chút được không?”

Thời Chung chỉ lẳng lặng nhìn cô một lượt mà không có nói gì.

Mà Nhậm Tư Đồ sau khi nói xong cũng liền cảm thấy hối hận. Không đúng, cô không nên nói như vậy. Vừa lúc nãy khi cô đang buồn chán ngồi đợi anh thì liền ngồi nói chuyện điện thoại với Tôn Dao—Cô không nên dùng câu hỏi nghi vấn để hỏi anh, như vậy nếu anh chỉ đơn giản nói một chữ “không” là liền có thể từ chối cô. Cô nên nghe theo lời Tôn Dao.

“Ý của em là……… em không mang theo ví tiền ra ngoài, anh không cho em vào thì em chỉ có thể lang thang ngoài đường rồi.” Nhậm Tư Đồ lập tức sửa lại lời nói của mình.

Sau đó cô thấy Thời Chung nhíu nhíu lông mày mấy giây.

Cuối cùng anh cũng mở cánh cửa ra.

Nhậm Tư Đồ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, dường như cô rất sợ anh sẽ đổi ý nên bước thật nhanh qua cửa. Thứ nhất là cô muốn kiếm đề tài để thay đổi không khí trầm mặc như bây giờ, thứ hai là cô có chút tò mò, lúc thay giày liền hỏi: “Làm sao lúc nãy anh biết em giả bộ ngủ?”

Cô cho rằng anh sẽ không trả lời, nhưng anh lại thật sự trả lời: “Điện thoại ở trên tay em rõ ràng là vẫn còn ấm chứng tỏ là mới kết thúc cuộc nói chuyện không lâu thì làm sao mà có thể ngủ say nhanh như vậy?”

……………………….

Bây giờ Nhậm Tư Đồ có chút hối hận vì hồi nãy nói chuyện với Tôn Dao quá lâu, nếu không thì anh làm sao phát hiện được cô giả bộ ngủ, có lẽ cũng sẽ không diễn ra một màn xấu hổ ở trước cửa như lúc nãy.

Nhưng Nhậm Tư Đồ lúc này mới phát hiện, khi vào trong nhà thì sự lúng túng cùng xấu hổ mới chính thức bắt đầu. Người đàn ông chỉ để lại cho cô một câu: “Em cứ tùy tiện sử dụng phòng khách.” Nói xong cũng bỏ mặc cô ở phòng khách mà chuẩn bị đi về phòng ngủ của mình.

Nhậm Tư Đồ đưa mắt nhìn anh đi về phòng ngủ đóng cửa lại mà đau cả đầu.

Phòng khách to lớn giống như con quái vật đang ngủ đông muốn đem Nhậm Tư Đồ nuốt trọn lấy. Cô ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi liếc mắt nhìn phòng ngủ đã khép chặt cửa, hoàn toàn không có cơ hội.

Thật may đúng lúc này thì Tôn Dao điện thoại tới.

Điện thoại vừa thông đã nghe thấy Tôn Dao hỏi một câu: “Chẳng lẽ cậu vẫn còn ngồi ngoài cửa chờ anh ta?”

“Không có, tớ đã vào nhà.”

Tôn Dao hưng phấn: “Hả?” Nhưng một lúc sau cô ấy mới nhận ra có cái gì đó không đúng: “Cậu đã vào nhà vậy tại sao lại dùng giọng điệu thê thảm như thế?”

Nhậm Tư Đồ chỉ còn biết kẻ lại cho cô ấy nghe chuyện lúc nãy.

Tôn Dao dường như đã hiểu: “Điều này cũng không xem là quá tệ, tối thiểu thì anh ta cũng trở về nhà một mình chứ không phải là ôm ấp tình mới xuất hiện trước mặt cậu.”

“Cậu đừng có châm chọc tớ nữa. Tình trạng hiện tại của tớ còn không bằng anh ấy ôm người mới xuất hiện trước mặt tớ. Tớ sẽ cãi nhau với anh ấy một trận rồi sau đó sẽ hoàn toàn chết tâm. Còn anh ấy bây giờ xem tớ như người xa lạ, không chịu nói với tớ quá một câu, cũng không hề có cãi vã, thật sự là…….” Rất ngột ngạt.

Tôn Dao im lặng chừng một phút rồi lại nói: “Người đàn ông này quả nhiên rất dứt khoát, lúc còn yêu thì để cậu lên đầu mặc cho làm mưa làm gió, nhưng khi đã quyết định buông tay thì sẽ đem cậu trở thành không khí, không có chút nào dây dưa, lằng nhằng………”

Nhậm Tư Đồ vội vàng cắt đứt lời Tôn Dao: “Tớ muốn cậu nghĩ cách không phải là muốn nghe cậu khen anh ấy.”

Im lặng một phút—

“Mặc ít đồ một chút, rót một ly nước mang vào phòng anh ta hỏi anh ta xem có khát hay không?”

“Có tác dụng sao?”

“Biên kịch phim đều viết như vậy, tớ cũng diễn ở bốn năm bộ phim như vậy, thành công cũng ba lần, tỷ lệ thành công như vậy… chắc cũng được coi là cao.”

Lần này Nhậm Tư Đồ quyết định bảo lưu ý kiến, thực tế thì làm sao để có thể cùng hành động và nói chung một lúc được?

Nhậm Tư Đồ cúp điện thoại nhìn quanh phòng khách một vòng. Phòng khách được quét dọn rất sạch sẽ, dường như không có lấy một chút hơi người, cảm giác vắng lặng làm cho Nhậm Tư Đồ cảm thấy cuống lên.

Còn có thể làm sao nữa? Chỉ có thể cởi ra thôi.

Trong phòng có lò sưởi, Nhậm Tư Đồ cuối cùng cũng cởi, ở trên người chỉ còn một cái áo rộng thùng thình có hình con thỏ, chiếc quần cũng cởi bỏ để lộ cặp chân dài nhưng cô cũng không cảm thấy lạnh. Cô đứng trước kính thử kéo cổ áo bên trái xuống dưới vai để lộ ra xương quai xanh—trên xương quai xanh của cô có một nốt ruồi nho nhỏ, cô còn nhớ có lúc Thời Chung khen nốt ruồi này của cô hết sức hấp dẫn. Nhưng hôm nay khi nhìn vào trong gương, nhìn thấy vết sẹo tren lưng cô lại cảm thấy có chút rầu rĩ, liền nghĩ tới những người đàn ông lúc ở trên giường thì không ai nói được mấy lời thật lòng, căn bản là không tin được. Cô liền đem cổ áo kéo về, âm thầm tự an ủi mình, lộ ra đôi chân cũng đủ rồi—anh cũng không phải chỉ ở trên giường mà khen đôi chân của cô đẹp.

Nhậm Tư Đồ cứ mát mẻ như vậy mà đi ra phòng khác, lại không biết do bản thân mình quá khẩn trương mà cả thân thể đều nóng lên, lòng bàn tay cổ đổ đầy mồ hôi. Cô đi tới phòng bếp rót ly nước rồi đi tới trước cửa phòng ngủ chính.

Nhậm Tư Đồ nhẹ nhàng gõ cửa nhưng lại không nghe thấy tiếng trả lời, cô thử nắm cần cửa thế nhưng cửa cũng không có khóa. Đối với Nhậm Tư Đồ đây là tin tức tốt , cô ddieuf chỉnh lại hơi thở của mình, nhẹ nhàng đẩy cửa vào.

Thời Chung không ở bên ghế salon, cũng không có ở trên giường, Nhậm Tư Đồ đi sâu vào bên trong hơn, tiến gần đến thư phòng mới nghe thấy động tĩnh– thư phòng ở phía trong phòng ngủ nên cũng khó trách anh không nghe thấy tiếng gõ cửa.

Thư phòng được thiết kể phân nửa dùng để làm việc nên chỉ có tấm thủy tinh dùng để làm vách ngăn, Nhậm Tư Đồ nhìn xuyên qua vách thủy tinh thấy Thời Chung đang hút thuốc, đi đi lại lại trong thư phòng--- anh cũng không phát hiện ra cô.

Nhậm Tư Đồ nắm chặt ly nước đi đến gần anh.

Bước đến đủ gần, Nhậm Tư Đồ đang chuẩn bị mở lời gọi anh thì đột nhiên anh đã lên tiếng. Cô không biết người bên kia là ai nhưng thấy anh lạnh lùng nói: “Tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể nhượng lại cho họ 10%, nếu như không đồng ý thì khiến họ biến mất cho tôi.”

Lúc này tầm mắt cô mới lướt qua khỏi người Thời Chung, nhìn lên chiếc laptop đặt trên bàn cùng với ánh đèn camera lóe lên.

Trên màn hình vi tính đang hiển thị cuộc họp qua webcam. Mà ở một chỗ khác, hai người đàn ông trung niên nhìn thấy Nhậm Tư Đồ thì há hốc miệng nhất thời không nói được gì.

Thời Chung lúc này mới nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối tác, nhất thời ngớ người, cau mày quay đầu lại.

Ánh mắt anh rất nhanh quét qua toàn thân Nhậm Tư Đồ làm cho cô muốn độn thổ. Thời Chung nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đi về phía bàn làm việc, “Pằng” đem máy vi tính khép lại, một tay cầm lấy gạt tàn trên bàn làm việc mà dập tắt điếu thuốc.

Sau khi làm xong hết tất cả mới xoay người lại dựa vào mép bàn: “Em vào đây làm gì?”

Nhậm Tư Đồ hiện tại rất mất mặt hỏi anh: “Anh khát không?”

Cô cầm chặt ly nước trong tay: “Em….đi ra ngoài trước, không quấy rầy anh họp nữa. Chờ anh họp xong rồi, không biết có thể……….cho em nửa tiếng để nói chuyện không?”

Nhưng Thời Chung chỉ cười cười: “Chúng ta còn có cái gì để nói sao?”

Nhậm Tư Đồ nhất thời bị nghẹn.

Một giây trước Nhậm Tư Đồ còn muốn bỏ đi, một giây sau lại đứng yên bất động một chỗ.

Anh hạ lệnh đuổi khách một cách hung dữ: “Em có lái xe tới phải không? Ngày mai là tự em lái xe trở về hay là để anh đưa em về?”

“……………..”

“………………”

“Anh có cần phải tuyệt tình như thế này không?” Nhậm Tư Đồ rốt cuộc đã không chịu được nữa.

Anh cũng chỉ trầm mặc nhíu lông mày, cũng không biết có phải kinh ngạc vì sự thay đổi của cô không nữa hay là còn đang đợi lời nói tiếp theo của cô.

Nhậm Tư Đồ đi về phía anh, đem ly nước trên tay đặt lên bàn làm việc, tay còn đặt trên ly chưa buông, giống như đang cố gắng lấy dũng khí. Hai người đứng cách nhau có 10cm, cô ngước mắt lên nhìn anh, trong ánh mắt anh đè nén một đốm lửa, không biết là bởi vì anh đang giận dữ hay là đang chế diễu cô tự đem bản thân mình đẩy tới tình cảnh mất mặt như ngày hôm nay: “Anh không có nửa tiếng nói chuyện cùng em, vậy em liền nói ngắn gọn, anh không muốn nghe cũng phải nghe, dù sao cũng chỉ có năm chữ-- em không muốn chia tay.”

Thời Chung vẫn tỉnh táo, lạnh nhạt như vậy. Anh đi tới nhìn thẳng vào mắt cô cho đến khi lửa giận dữ trong đôi mắt có chút bị dập tắt.

Nhậm Tư Đồ sa sút tinh thần buông ly nước trong tay ra, cô cảm thấy mình không thể thoải mái cùng với người đàn ông này. Dù cho hai người không là được người yêu nhưng giờ cũng không thể làm bạn bè được nữa, tối thiểu bây giờ cô cũng phải nói một tiếng chia tay: “Tạm biệt.” hoặc là “Không hẹn gặp lại.” cũng được. Nhưng hiện tại đến nhếch môi cô cũng không làm được chỉ còn biết nghiến răng nghiến lợi xoay người đi.

Có lẽ trời sinh đã làm gen mặt dày nên khi Nhậm Tư Đồ bước nhanh về phía cửa phòng ngủ thì lại nghĩ hiện tại tâm tình mình đang không tốt nên chắc chắn không thể nào lái xe về được rồi, chắc cũng chỉ còn cách tìm khách sạn ở gần đây ngủ một đêm rồi sáng mai về.

Nhậm Tư Đồ mải suy nghĩ mà không biết mình đã đi tới cửa, cô vừa suy nghĩ vừa kéo cánh cửa. Tương lai của cô chắc không sáng sửa gì hơn so với chuyện mất mặt tối nay. Bỗng nhiên sau lưng Nhậm Tư Đồ truyền đến tiếng động, so với bước chân của cô còn nhanh hơn. Tay của cô còn chưa kịp nắm lấy nắm cửa, đầu còn chưa kịp nhìn về phía sau đã bị Thời Chung nắm lấy cánh tay.

Thời Chung kéo cô quay lại.

Cảnh tượng như này dễ làm cho người ta nảy sinh ảo giác, trong nháy mắt Nhậm Tư Đồ muốn đánh anh nhưng lại không làm được.

Mà lúc này đổi lại là cô muôn hôn anh, nhưng anh cũng không có……

Giọng nói Thời Chung trầm thấp: “Người đi giải hòa mà có thái độ như vậy sao? Em ăn mặc như vậy đi vào, mới quyến rũ được một nửa thì làm cho anh nổi giận rồi bỏ đi. Bây giờ còn trừng mắt với anh.”

Nhậm Tư Đồ đang trợn tròn hai mắt, cô miễn cưỡng thu hồi ánh mắt của mình lại, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đáng đời anh—“Ai bảo anh nói những lời như thế đả kích em?”

“Anh đả kích em?” Khóe miệng anh khẽ nhếch lên cười cười: “Em đả kích nhiều bằng anh sao? Trong đầu anh hiện tại toàn là hình ảnh anh cùng hai vị quản lý họp thì họ thấy được bao nhiêu thứ trên người em, anh đả kích đến muốn giết người đây.”

So với sự lạnh lùng lúc nãy thì Nhậm Tư Đồ muốn anh như thế này hơn, cánh tay cô bị anh kéo cũng đã trở nên tê dại.

Đây có thể coi là tín hiệu anh chủ động? Hoặc có thể là tín hiệu muốn chủ động?”

Nhậm Tư Đồ ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt anh, thấy anh nói xong thì liền im lặng giống như là đang chờ đợi hành động của cô.

Tầm mắt Nhậm Tư Đồ không khỏi dời xuống bờ môi của Thời Chung, mặc dù lúc này da đầu trở nên tê dại, lòng bàn tay đã đổ mổ hôi, cô từ từ kiễng chân lên---

Thời Chung sẽ không đẩy cô ra chứ?

Anh thật sự không đẩy cô ra.

Nhưng lại đưa tay cản môi cô lại.

Lần dầu tiên trong đời chủ động hôn lại bị đối phương dùng phương thức này cự tuyệt? Đôi chân đang nhón lên của Nhậm Tư Đồ trở nên cứng đờ.

Cô không thích vẻ mặt trở nên căng thẳng của anh, cô thậm chí đã từng nghĩ sẽ ôm lây anh, hôn anh thật sâu.

Mà ánh mắt người đàn ông này lại ánh lên một tia sáng, làm cho những bất mãn trong lòng cô xóa tan, anh nói: “Em đi ngủ sớm đi, sáng mai đi cùng anh đến một nơi.”