Tư Đồ có chút bị động.

Cảm giác bị bịt mắt có chút kỳ quái.

Nhưng vẫn là nụ hôn quen thuộc —— vẫn là những bước theo thói quen của anh, mút môi dưới cô một chút, ngay sau đó đầu lưỡi êm ái dò vào, tiếp theo dây dưa, chậm chậm sâu hơn chút nữa —— Tư Đồ cũng dần dần tỉnh táo lại, phối hợp với anh đang cúi đầu, cô ngước cổ thật cao.

Đầu lưỡi, khoang miệng, cảm giác được răng môi của cô tách ra, cô đã đáp lại, Thời Chung lặng lẽ buông cánh tay đang che mắt cô ra, thế công chiếm răng môi càng them mạnh hơn, quấn lấy đầu lưỡi của cô để thưởng thức, cuối cùng đợi đến khi cô cảm thấy khó thở, mới lưu luyến kết thúc nụ hôn này, điểm nhẹ mấy cái lên môi cô.

Tư Đồ mở mắt, nhìn thấy ánh mắt anh dịu dàng như nước, Tư Đồ cảm giác được nhịp tim mình nhanh đến nổi có thể nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhìn nhau mấy giây, Tư Đồ rốt cuộc không nhịn được hỏi: "Là anh?"

Năm đó, chỉ cần Nhậm Hiến Yên ở nhà ăn cơm, cô sẽ đeo bám dai dẳng hắn để uống một chén, cho nên, mặc dù lúc đó Tư Đồ chỉ mới hóc lớp mười hai, tửu lượng đã rất khá, tiệc rượu chúc mừng thi tốt nghiệp trung học xong, thì trong số đám bạn học ở đây, cũng chỉ có Tư Đồ là người không uống say đến khi tiệc tàn, bạn học nam vốn định uống rượu xong sẽ đưa cô về nhà để giải quyết trong toilet (ói đó mà). . . . . .

"Lúc ấy anh nghe hắn đề nghị sẽ tiễn em về nhà, em lại đồng ý, anh liền đem hắn chuốc say."

Thời Chung đến nay vẫn còn nhớ rõ người bạn học nam kia họ Trình, tiệc rượu mừng thi tốt nghiệp lúc đó, rượu vừa qua khỏi hai tuần, các bạn học nam cũng đã bắt đầu hào hứng thảo luận việc sẽ đưa bạn nữ về nhà sau khi bữa tiệc kết thúc, nhắc tới cái vấn đề "Người nào đưa cái lỗ tai lớn về" này, họ Trình liền bắt đầu hòa hảo trao đổi ánh mắt với bạn mình ——

Chính là hai bạn học nam này, lúc tổng vệ sinh trường học đầu năm, không có ý tốt nhìn chằm chằm bóng dáng đang chuyên chú lau của sổ: "Nhìn! Lỗ tai lớn hôm nay quần áo màu trắng."

Tên còn lại lập tức nổi tính lên, liếc mắt nhìn máu sắc nổi lên sau bộ quần áo: "Màu xanh dương?"

"Màu xanh lá cây, xanh nhạt." Họ Trình như chặt đinh chém sắt.

Giằng co không xong quyết định đánh cuộc, rất nhanh họ Trình vận sức chờ phát động giơ lên thùng nước chứa đầy nước từng bước một đến gần " nhân vật mục tiêu ", nhưng ngay khi sắp đắc thủ thì đột nhiên không biết từ chỗ nào có người đưa chân ra làm hắn trật chân té rồi.

Họ Trình liền té xuống, đau đến nhe răng trợn mắt, mà hắn vừa mới chuẩn bị bò dậy, đầu liền bị người khác nhấn vào thùng nước do chính mình mang tới. Sức lực của cánh tay trên cổ hắn rất khỏe, họ Trình căn bản không giãy thoát được, chỉ có thể chết đi sống lại trong thùng nước, cố gắng đạp đổ thùng nước.

Rốt cuộc, sức lực nhấn đâu hắn biến mất, nhưng hắn mới vừa muốn bò dậy, đầu cũng vừa từ trong thùng nước nâng lên, liền lại bị một sức lực mạnh mẽ nhấn trở về.

Họ Trình cứ như vậy bị nhấn đi vào nước ba lượt liên tục, cho đến khi uống nước no rồi, sức lực nhấn đầu hắn mới hoàn toàn rời đi. Họ Trình đã sớm hấp hối, thật vất vả ngẩng đầu lên, chỉ thấy dáng dấp nghiêng nghiêng, tay đút vào túi quần tự nhiên rời đi.

Cho đến khi bóng lưng đó đi vào phòng học, họ Trình mới bỗng nhiên nhận ra, cái bóng lưng kia thuộc về người nào. . . . . .

*

"Làm như vậy cũng chỉ vì nghĩ cho an toàn của em." Thời Chung híp mắt nhìn lại cô, giơ tay lên vén tóc phủ trên má cô, "Em lại không biết hắn, lúc tổng vệ sinh trường học đầu năm, hắn muốn làm bộ ngã nhào để đem nước hắt lên người em, xem màu sắc áo lót của em. Để cho hắn tiễn em về nhà, chẳng phải là đưa dê vào miệng cọp?"

Anh nói như vậy đường hoàng, có lý có cứ, trên mặt nửa điểm cảm giác hổ thẹn cũng không có, Tư Đồ không thể không bội phục mức độ da mặt dày của anh——

Nhưng cho dù bạn học nam kia không đưa cô về nhà thì sao, kết cục không phải cũng là đưa dê vào miệng cọp sao?

Tư Đồ lúc ấy thấy bạn học nam kia say đến tự thân khó giữ được, dù sao nhà mình cũng gần đây, định một thân một mình về nhà.

Thật ra thì nơi này trị an luôn luôn không tệ, 3 năm học cấp 3 Tư Đồ đều đi đường này cũng không có chuyện gì xảy ra, cũng chính lần đó, đi tới đi lui nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, cô kinh hồn bạt vía dừng lại, cũng không dám quay đầu lại nhìn, mà cô dừng lại, tiếng bước chân sau lưng cũng ngừng theo, Tư Đồ nghĩ cũng không dám nghĩ, trực tiếp căng chân chạy như điên. Người sau lưng bị hành động đột nhiên của cô như bị kích thích, Tư Đồ chưa chạy được năm mét, liền bị người nọ bắt được cánh tay.

Cô bị che mắt lại, tầm mắt bị ngăn cản, ngược lại thính giác cùng khứu giác trong nháy mắt nhạy bén hơn mấy lần, người nọ vững vàng mà hô hấp, hình như không có chút khẩn trương, giống như một tay lão luyện, hơi thở mang theo mùi rượu từ từ nhích tới gần cô. . . . . .

Hơi ruourj kia còn mang theo chút hương vị bạc hà, nhưng Tư Đồ không cảm thấy mát mẻ, ngược lại tức giận kinh khủng, hơi thở của người đó dần dần tiến tới gần môi Tư Đồ, xem bộ dáng là chuẩn bị hôn cô rồi, nhất thời máu toàn thân Tư Đồ dâng trào, cô nhấc chân đá loạn xạ, chắc là đá trúng bắp chân đối phương, bởi vì cô nghe tiếng kêu rên bị đau của đối phương, mà nụ hôn kia, chính là vào lúc này, rơi vào trên môi của cô. . . . . .

Nụ hôn kia vừa mới bắt đầu thật ra thì rất nhẹ, thậm chí mang theo phần nào đó do dự hoặc là không xác định, có thể lúc cô liều mạng muốn né tránh, nụ hôn kia cũng trở nên hỗn loạn mà dã man. Tư Đồ cảm thấy đầu lưỡi đối phương đặt ngay hàm răng của cô, trong lòng nhất thời lạnh thành một mảnh. . . . . .

Nhưng hôm nay người đàn ông trước mắt Tư Đồ lại với cô nói: "Trước đây, mỗi lần kết thúc buổi tự học buổi tối xong, một đường đi theo em, chỉ là muốn xác nhận em có về đến nhà an toàn hay không, thật không nghĩ đến lần đó bị em phát hiện. Thật ra thì em không chạy, đoán chừng chuyện gì cũng sẽ không xảy ra, nhưng em lại đột nhên chạy về phía trước như vậy, anh thì đã hơi say, cũng không còn khả năng suy nghĩ nhiều, liền đuổi theo."

Tư Đồ khóc không ra nước mắt nói: "Anh còn dám trách emchạy trốn?"

Thời Chung hình như cũng cảm thấy giải thích của mình có chút không hợp tình hợp lý, chỉ là, lúc ấy quả thật là do kích động, anh nghĩ cũng không nghĩ liền đuổi theo, sau đó thấy sắc môi cô ửng đỏ, lại càng khó khăn khống chế hành động của mình.

Trong trí nhớ cô gái, ngày đó chải tóc xinh đẹp, tóc thắt bím, mặc cái đầm màu đen không tay, mặc dù chỉ trên đầu gối một chút, bắp chân thẳng tắp mà trắng nõn; còn có bông tai trên lỗ tai cô hình dáng thỏ nhỏ, mà lúc ấy đột nhiên cô bị anh tóm lấy lại rất giống như một con thỏ con bị giật mình. . . . . .

Trách em quá xinh đẹp . . . . .

Ánh mắt trong suốt, hoạt bát đáng yêu, không cần bởi vì sợ mà kháng cự. . . . . .

Cái mềm mại kia, màu sắc đôi môi nhàn nhạt, xin không cần bởi vì hoảng sợ mà làm anh đau đớn. . . . . .

Hai bóng đen dán nhau thật chặt ngã dài trên đất, dần dần hòa làm một thể. . . . . . Thời Chung lần nữa hôn lên cô.

Tư Đồ rốt cuộc biết tại sao nhiều năm sau đó lần đầu tiên gặp nhau lại hôn, đã lâu như thế, nhưng trong lòng nàng lại ‘ông’ một cái, phát động mạnh mẽ, làm cho cô không tự chủ quên tất cả những thứ khác—— bởi vì trong nụ hôn kia chứa đựng quá nhiều tình cảm dành cho cô.

Tư Đồ không nhịn được đưa tay ôm cổ anh, dùng sức đáp lại hắn.

Nụ hôn khá dài kết thúc lần nữa, ánh trăng trên bầu trời cũng đã khuất sau mấy tầng mây, ánh mắt của anh vẫn phát sáng rạng rỡ như cũ, trán kề trán, mắt nhìn mắt, Tư Đồ hỏi anh: "Chúng ta như vậy xem như là hòa rồi sao?"

Thế nhưng anh lại nhẹ nhàng cười một tiếng, cố ý chế nhạo cô, "Nhận hôn liền muốn ở cùng nhau? Vậy trước đây anh hôn em nhiều lần như vậy, sao em còn không vui lòng đi cùng với anh, còn nghĩ đến người đàn ông khác?"

Nói cho cùng anh vẫn còn để ý Thình Gia Ngôn, hơn nữa còn hết sức để ý. Tư Đồ có chút tức giận, lập tức đẩy anh ra đi về phía trước. Chưa được hai ba bước Thời Chung liền đuổi theo cô, bắt được cánh tay của cô.

Nét mặt của anh bây giờ không còn trêu chọc cô, mà là hết sức rõ ràng, tinh tường nói ra hết thảy mục đích hôm nay của mình: "Anh cho em thời gian, xử lý tốt tình cảm của em và Thịnh Gia Ngôn, sau đó chúng ta xác định lại mối quan hệ, làm lại từ đầu."

Tư Đồ cẩn thận lắng nghe lời của anh, đột nhiên nhớ tới lời nói sang nay của người đàn ông này, anh muốn xóa bỏ triệt để những chuyện trước đây, Tư Đồ rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh ——

Anh muốn cho cả hai thân phận ngang nhau, chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể cả đời chân chính nắm tay đi hết cuộc đời.

Trên đường trở về nhà của Thời Chung thì cũng đúng lúc radio đang phát bài hát ‘Chỉ trách em sao quá xinh đẹp’.

“Dù muốn buông tay nhưng lại không thể

Chỉ trách em quá xinh đẹp, em như loài rắn độc siết chặt trái tim anh

Hình như anh bị nghiện mất rồi, như chiếc gai đâm sâu trong tim vậy

Niềm tin rồi cũng có ngày vơi bớt

Chỉ trách anh quá mê muội, còn em thì quá bạc tình

Em tinh ranh như vậy, đổi hết người này đến người kia

Người con gái cực kì kiêu ngạo”

Lời bài hát nghe rất dày vò lòng người, làm cho cảm xúc không khỏi đi xuống. Nhậm Tư Đồ không hy vọng hai người có kết cục giống như ẩn ý trong lời bài hát, cô không nhịn được mà đổi kênh radio.

Cũng vì như vậy mà Nhậm Tư Đồ càng không có dũng khí nói cho Thời Chung biết có lẽ bây giờ cô cũng đã yêu anh, nhưng phần tình cảm này của cô vĩnh viễn luôn ít hơn phần tình yêu anh dành cho cô.

cô có thể xử lý tốt mối quan hệ với Thịnh Gia Ngôn, có thể cùng Thịnh Gia Ngôn mãi mãi là bằng hữu nhưng trong lòng cô vĩnh viễn có một vị trí dành riêng cho Thịnh Gia Ngôn. Đây chính là chuyện cô không thể khống chế được, bởi vì những năm khó khăn lúc xưa, người luôn ở bên cạnh cô chỉ có một mình Thịnh Gia Ngôn.

Thời Chung mang đến cho cô 100% nhưng hình như cô chỉ có thể trả lại cho anh 90%...

Đêm khuya, lúc Nhậm Tư Đồ đang nằm trong bồn tắm, cô đã ép buộc bản thân mình phải ra quyết định.

một lát sau cô gõ cửa phòng ngủ của Thời Chung.

Cửa rất nhanh liền được mở ra, có lẽ thật sự trong mắt người tình đều là Tây Thi, cho nên Nhậm Tư Đồ cảm thấy người đàn ông tối nay so với lúc ở trong con hẻm thì anh tuấn thêm vài phần.

Áo ngủ trên người Nhậm Tư Đồ ôm sát lấy người, ánh mắt Thời Chung dời từ mặt cô đi xuống dưới liền nhìn thấy xương quai xanh, xuống chút nữa là…

Thời Chung nhàn nhạt thu hồi lại ánh mắt của mình, một lần nữa nhìn lên khuôn mặt Nhậm Tư Đồ, thật ra thì anh đã biết rõ lý do nhưng còn làm bộ hỏi: “Sao vậy?”

Nhậm Tư Đồ đung đưa ly nước trong tay, Tôn Dao đã dạy cho cô chiêu này, qua một ngày cô mới thật sự dùng tới: “Anh đang bận hả? Em mang cho anh ly nước.”

không đợi Thời Chung đồng ý, cô đã cầm ly nước lách qua người anh đi vào.

Lúc này Nhậm Tư Đồ mới xác định anh không có tham dự hội nghị qua webcam, cô lặng lẽ đặt ly nước trên bàn làm việc, ở trên bàn vẫn còn tài liệu anh vừa mới giải quyết xong.

Nhậm Tư Đồ vốn chỉ tiện mắt liếc nhìn những tài liệu kia, ánh mắt vừa muốn quay trở lại trên người Thời Chung thì chợt ngẩn ra… tài liệu trên cùng chính là văn bản hòa giải cùng với Tưởng Lệnh Thần, phía cuối đã được ký tên đầy đủ.

Thái độ của Thời Chung cũng không có gì thay đổi, nhìn vẻ ngạc nhiên trên mặt cô rồi bật cười nói: “Đây không phải là điều em hy vọng nhất sao? Tại sao lại có bộ dạng như thế này?”

Nhậm Tư Đồ ép mình di chuyển ánh mắt khỏi văn bản hòa giải, cô ăn mặc như thế này cũng không phải vì cái này…

Nhậm Tư Đồ điều chỉnh tốt cảm xúc của mình một lần nữa nhìn về phía Thời Chung, cứ như vậy mà dựa vào bàn làm việc nhìn anh, trước mặt anh từ từ cởi bỏ áo ngủ.

Áo ngủ rơi trên bàn làm việc, bên trong cô cũng không có mặc gì, Thời Chung nhất thời giật mình. Hai cánh tay Nhậm Tư Đồ mềm mại không xương hướng về phía anh.

Nhậm Tư Đồ ngửa đầu nhìn Thời Chung, ánh mắt không hề chớp. cô đối với cái gì hình như cũng vô tình, anh chưa bao giờ thấy ánh mắt này của cô.

cô đang chờ đợi anh đến.

Thời Chung cảm thấy thân thể mình đang cứng ngắc, anh gượng hỏi: “Tại sao lại như vậy?”

“không tại sao cả, em nghĩ em muốn anh.”

cô trả lời rất hời hợt, nhưng Thời Chung lại hiểu, người phụ nữ này đang cùng với anh đối đầu. Bởi vì anh nhớ mình đã từng nói, cô hãy xử lý thật tốt chuyện tình cảm với Thịnh Gia Ngôn thì hãy bắt đầu lại với anh.

một giây trước, Thời Chung chỉ muốn phất tay áo bỏ đi, một giây tiếp theo anh lại tiến lên một bước, hung hăng ôm lấy cô. Nhậm Tư Đồ chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập kịch liệt của mình cùng với tiếng tài liệu ở trên bàn bị gạt xuống đất. Ngay sau đó cô chợt cảm thấy dưới mông của mình trở nên lạnh lẽo… Thời Chung đã bế cô lên bàn làm việc.

Là ai hôn ai trước, trong tình huống kịch liệt như thế này thì không thể phân biệt được. Thời Chung vừa hôn cô vừa tháo đai lưng trên áo ngủ làm cho người cô hoàn toàn hiện ra. Tay anh dò vào giữa hai chân cô, không cho cô kịp thời thở dốc mà tấn công chiếm lấy vị trí bí ẩn quan trọng.

Nhậm Tư Đồ không khỏi run rẩy, theo bản năng, bàn tay hướng xuống dưới bụng anh… đây cũng là lần đầu tiên cô chủ động cởi quần của anh, nhưng không nghĩ tới chủ động lại khó khăn như vậy.

Thế nhưng đúng lúc đó anh lại bắt được cái tay của cô… hít thở thật sâu.

Nhậm Tư Đồ có chút sợ anh đột nhiên muốn dừng lại, anh hình như cũng đang giãy giụa khó chịu, đây là trò chơi của anh, nhưng lại không theo quy tắc của anh nữa rồi…

Nhưng một giây tiếp theo, anh liền thỏa hiệp, dùng sức hôn cô một cái lên môi cô rồi nói: “Anh đi mua đồ bảo hộ.”

nói xong anh cũng kéo áo ngủ rơi trên bàn làm việc mặc lên cho cô, mà bản thân anh… thì phải đi ra siêu thị một chuyến rồi. Khi áo ngủ được kéo lên tới khủy tay thì đột nhiên bị cô ngăn lại.

“Đừng đi…” Trong mắt cô hoàn toàn không có náo loạn bởi dục vọng, mà đã sớm nói: “Nếu như có thai, chúng ta sẽ liền kết hôn.”

Đây chính là quyết định mà Nhậm Tư Đồ đắn đo mới nói ra. Coi như cô không 100% yêu anh cũng có thể lấy cả đời này để báo đáp anh…