Một đêm này, Lam Tử Ngưng trằn trọc, không thể nào chìm vào giấc ngủ.

Lật qua lật lại mãi không thôi.
Thứ nhất là bởi vì, cả ngày lên lên xuống xuống mà giải quyết xong hai chuyện phiền lòng, cả người quá mức hưng phấn; thứ hai là bởi vì sắc tâm gây nên.

Trước kia, mỗi lần tới phòng này, đều là quần áo không chỉnh tề làm xong việc, làm gì giống như bây giờ, thuần khiết nằm trên tấm ga mới tinh, chán chường nhìn miếng thịt mỡ bên cạnh.

Đáy lòng càng lúc càng lớn rối loạn, thẳng đến khi thực sự không gượng nổi nữa mới thiếp đi.

Khi tỉnh lại thì mồ hôi đầy đầu.

Hốt hoảng nghiêng đầu nhìn sang, đã hơn mười giờ sáng rồi.

Ánh nắng ngày hè rất rực rỡ, chiếu qua tấm màn tối màu thẳng tới trên mặt đất.

Kha Hựu bên cạnh hình như còn đang ngủ say, mi tâm của cô vẫn nhăn lại.

Ánh sáng làm sườn mặt cô hiện ra mảng bóng tối.

Từ gò má của cô nhìn lại, mũi thẳng môi anh đào, ngũ quan thanh tú, không đến mức khuynh thành nhưng cũng làm người khác thư thái.

Lam Tử Ngưng vươn tay chầm chậm phác hoạ đường viền của cô.

Mi tâm, mũi thon, chu son...!
Môi nàng hơi hé ra, đột nhiên có loại dục vọng gì đó đang gây rối, hình ảnh hôn môi quên mình hiện lên trước mắt.

Tựa như là bờ môi cô còn ấn ở nơi đó, Lam Tử Ngưng liếm liếm môi, níu kéo về chút hương vị ngọt ngào còn tồn đọng.

Trong phòng im lặng, không có nổi lên bất luận dị động khác thường nào.

Tấm chăn mỏng tren người Kha Hựu không ngừng phập phồng, Lam Tử Ngưng cười trộm nhẹ nhàng nhấc lên một góc, híp mắt háo sắc nhìn lén cảnh xuân nơi đó.

Đáng tiếc Kha Hựu mặc quần jean áo thun, cả người bịt kín cực kỳ nghiêm cẩn.

Ủ rũ hất chăn xuống, đưa cả người lỏa thể dán sát Kha Hựu, mu bàn tay lướt qua gương mặt trắng nõn của cô, nhẹ nhàng cọ xát.

"Tiểu Hựu Hựu mau rời giường."
Dù là động tác có nhỏ nhẹ cỡ nào cũng có thể làm cho Kha Hựu đang ngủ say tỉnh lại, huống hồ là Lam Tử Ngưng không mảnh vải che thân đang nằm bên người.

Kha Hựu cũng thấp thỏm nửa ngủ nửa tỉnh, khi Lam Tử Ngưng tỉnh lại thì cô cũng tỉnh theo rồi, chỉ có điều vẫn giả bộ ngủ mà thôi.

Nhiệt khí trên người Lam Tử Ngưng thoáng cái bao phủ toàn thân, nhịp tim của Kha Hựu cũng đập không còn quy tắc.

Cô giả vờ bình tĩnh chậm rãi mở mắt ra, nhợt nhạt cười: "Chào buổi sáng."
Lam Tử Ngưng mỉm cười, phóng ra một nụ cười tự cho là quyến rũ, không có hảo ý nhúc nhích người, làm cho dáng người hút hồn bại lộ trước mắt Kha Hựu.

Lam Tử Ngưng nhìn cô, dùng chất giọng mềm mại ám muội nhất nói: "Chào buổi sáng."
Không còn chỗ đặt mắt, Kha Hựu đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, biết rõ còn cố nói: "Chị làm gì đó?"
Giả đứng đắn, cũng không tin không thể châm lửa trên người em.


Lam Tử Ngưng hé miệng cười, ngồi thẳng người dậy.

Hai tay nàng cầm chăn qua loa bọc lấy thân thể, cố ý lộ ra đầu vai băng cơ ngọc cốt.

Mái tóc óng ả không chốn nương tựa rồi lại tán loạn trên vai, nửa che nửa lộ vật tròn tròn kia, làm vẻ đứng đắn nhẹ nhàng xoay mặt Kha Hựu lại.

"Để tôi nhìn đàng hoàng xem nào." Lam Tử Ngưng lần thứ hai cúi người xuống, khuỷu tay chống bên người Kha Hựu, tay nâng mặt cô lên.

Cặp mắt nàng rất ôn nhu, ngón tay khẽ vuốt qua hai gò má Kha Hựu.

"Em như thế nào, mà có thể khiến tôi trở nên...!Càng ngày càng không giống mình."
Kha Hựu cứng còng cả người nằm đó, ánh mắt né tránh.

Thế nhưng Lam Tử Ngưng dường như cố ý hóa mềm thân thể, tay nàng cực kỳ nhẹ nhàng chậm chạp phủ trên mặt cô.

Hai ngọn núi sinh động của nàng làm như vô ý cọ ở trên người, tuy là cách một lớp áo, Kha Hựu vẫn có thể cảm giác được nhiệt độ nóng hổi trên người nàng.

"Em cùng lắm thì, trông khá thanh tú...!Không thích trang điểm, không thích chăm chút ăn mặc...!Thật là kỳ lạ...!Vì sao tôi lại thích em?" Lam Tử Ngưng lắc lắc người, chăn đơn đúng vào lúc này tuột xuống, tóc dài cũng theo cổ hơi nghiêng trút xuống.

Lam Tử Ngưng nheo lại cặp mắt câu người.

"Còn em? Em thích tôi chỗ nào?"
Hơi thở của nhẹ nhàng phất qua mặt, mang đến từng đợt ngứa ngáy.

Kha Hựu ho nhẹ một tiếng: "Là chị câu dẫn ta."
"Hử? Tôi câu dẫn em thế nào?" Lam Tử Ngưng đột nhiên động đậy, cười tà chậm rãi tụt xuống ngồi lên đùi Kha Hựu.

Lần này toàn bộ thân thể Lam Tử Ngưng đều bại lộ trong không khí, Kha Hựu vội vàng nhắm hai mắt lại, nằm đơ ra.

Lam Tử Ngưng thừa cơ lật cái áo của rộng thùng thình của Kha Hựu lên, khi Kha Hựu còn không kịp ngăn cản thì đã nhanh chóng chui đầu vào trong đó.

Kha Hựu vội vã đưa tay đè lại: "Đừng náo loạn."
Lam Tử Ngưng cười khúc khích, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm rốn của cô, cố gắng chui lên từng chút một.

Da thịt dán sát nhau, xúc giác mềm ướt làm cái bụng co rút lại, thân thể bất giác run lên.

Ngọn lửa nóng bức thiêu đốt lý trí, nhất thời cả người Kha Hựu đều nhũn ra.

"Đừng...!Đừng như vậy..."
Cái áo thun bị căng đến biến dạng, Lam Tử Ngưng chui ra từ cổ áo của Kha Hựu, thở hổn hển.

"Vì sao không dám nhìn tôi?"
Kha Hựu hít sâu, liều mạng né tránh cặp mắt nóng rực kua, chỉ cảm thấy máu trong người bắt đầu động đầu sôi sục.

Trong cơ thể tựa như có một ngọn lửa, cảm giác xa lạ gây rối khiến cô khó nhịn, muốn phát tiết, miệng khô lưỡi khô nói: "Không có."
Bên tai cô đã đỏ bừng, Lam Tử Ngưng mừng kinh, nhưng vẫn cố ý vờ ai oán: "Lẽ nào...!Dung mạo của tôi khó coi lắm?"
Kha Hựu cắn môi, nhẹ nhàng thở ra, dũng cảm đón nhận ánh mắt của nàng.

"Đẹp."
Vành môi Lam Tử Ngưng khẽ cong, phóng ra nụ cười vô cùng thân mật cho Kha Hựu, thấp giọng nói:
"Tôi đã nhận định em là người của tôi.


Có qua có lại, tôi đem bản thân giao cho em, xem tùy thích, sờ tùy thích, ăn tùy thích.

Tôi không ngại."
Kha Hựu chỉ có thể không ngừng nuốt nước bọt để làm cổ họng bớt khô khốc.

Phát ngôn kinh hồn của Lam Tử Ngưng vừa nói xong, Kha Hựu bị sặc, ho khan sặc sụa, lồng ngực phập phồng.

Lam Tử Ngưng đè trên người cũng đong đưa theo.

Sắc mặt Kha Hựu càng thêm đỏ, qua một đỗi mới đỡ bớt.

"Quá nhanh...!Tiến độ quá nhanh..."
Lam Tử Ngưng lướt môi qua khuôn mặt mê người và cánh môi anh đào của cô, giảo hoạt cười xấu xa, đùa giỡn và kích tướng đến lộ liễu.

"Nhanh chỗ nào.

Lần đầu tiên gặp mặt chúng ta đã lên giường, đến bây giờ cũng qua gần một tháng.

Tôi chưa từng kiên trì như thế.

Aiz, trông em thế này mà còn muốn nằm trên ư.

Không cho tôi động, em lại không chủ động, tôi dục cầu bất mãn, sẽ khó nhịn mà chết."
Mới sáng sớm mà đại tiểu thư đã bắt đầu động dục rồi.

Kha Hựu suy nghĩ làm sao từ bị động thành chủ động, không thể cứ để đại tiểu thư đùa giỡn hoài như thế này được.

Biện pháp đối phó với lưu manh chính càng lưu manh hơn!
Kha Hựu lầm bầm một tiếng, đột nhiên ngoắc chân một cái quanh chân của Lam Tử Ngưng, cố sức xoay người, cuốn Lam Tử Ngưng đến dưới thân, nheo lại mắt cười nói: "Chị muốn hiến thân cho tôi đến vậy à?"
"Ừm." Lam Tử Ngưng khẽ lên tiếng, nàng mới không tin đầu gỗ dễ xấu hổ này có đủ gan.

"Em dám sao?"
Kha Hựu nghiêm túc gật đầu: "Tôi sẽ cố mà phục vụ chị."
Lời của Kha Hưu làm tim Lam Tử Ngưng đập bịch bịch, vốn chỉ là muốn đùa giỡn Kha Hựu chơi vui, nhưng không ngờ cô lại nghiêm túc thật.

Đột nhiên một rạn mây đỏ nổi lên trên mặt, lần này đến phiên Lam Tử Ngưng nằm đơ ra đó.

Kha Hựu rụt vai rời khỏi cái áo thun sớm giãn phùng phình, trên người chỉ còn chiếc áo ngực.

Cách lớp vải, cô cong tay cho Lam Tử Ngưng một cái ôm ấp mềm mềm ấm ấm.

.

Xin hãy đọc truyện tại ~ TRU Mtruyen.ME ~
Lam Tử Ngưng trừng lớn hai mắt, sợ hãi nói: "Sáu năm qua, tôi chưa từng cho ai động tới..."
Bày tay Kha Hựu bắt đầu không nghe sai sử mà dao động qua lại giữa bộ ngực đẫy đà và chiếc eo nhỏ nhắn của nàng.


Nghe nàng nói xong, trái tim Kha Hựu bắt đầu đập không còn quy luật.

Lam Tử Ngưng trợn to mắt, nhìn người bên trên sững ra.

Một cái đầu gỗ vì sao đột nhiên thông suốt?
Lam Tử Ngưng vừa khẩn trương, vừa hưng phấn, lại hơi sợ sệt.

Dưới sự xoa nắn của cô, xúc cảm lạ kỳ như dòng điện cường độ mạnh chạy khắp người, khiến nó trở nên nóng rực không yên.

Một nụ hôn dịu dàng rơi trên môi Lam Tử Ngưng.

Kha Hựu lướt tay trên thân thể của nàng, chạy đến giữa bụng của nàng.

Bàn tay chạm đến chỗ da thịt bóng loáng kia thì không động đậy nữa.

Đầu lưỡi xông vào khoang miệng Lam Tử Ngưng, quấn lấy lưỡi của nàng, khi nhìn thấy Lam Tử Ngưng ngơ ra thì ánh mắt chợt hiện lên tia giảo hoạt.

Lam Tử Ngưng như là nhất thời mất đi lý trí mà tùy ý Kha Hựu chi phối.

Nàng nhắm mắt, ngẩng đầu lên nhiệt tình đáp lại nụ hôn của cô, cũng quấn lấy lưỡi cô, hai tay vòng ôm eo cô, theo bản năng mà nâng người lên dán sát cô.

Cặp mắt của Lam Tử Ngưng dưới cái hôn ôn nhu dần dần trở nên mê ly.

Kha Hựu chợt rời khỏi môi nàng, ngẩng đầu quan sát nàng.

Lam Tử Ngưng mông mang mà nhìn Kha Hựu cười xấu xa, thân thể đã trở nên mẫn cảm bất kham, dù chỉ bị đụng chạm nhẹ cũng sẽ run lên.

Nàng xấu hổ quẫn bách cắn môi dưới, quay đầu đi chỗ khác.

Kha Hựu đột nhiên ngừng hoàn toàn động tác, cười gian một cái, xoay người xuống giường, thoải mái đi qua lấy áo thun đêm qua thay lại.

"Nhưng tôi không phải người tùy tiện, không phải chị muốn thì tôi sẽ cho."
Đột nhiên một chậu nước lạnh hất xuống, Lam Tử Ngưng căm giận chụp giường dựng dậy, cắn răng trừng cô.

"Khốn nạn!"
Trời biết Kha Hựu cũng sắp không kiềm chế được bản năng cơ thể.

Thiếu chút nữa cô đã thực sự đánh vỡ phòng tuyến ấy.

Kha Hựu che giấu xao động trong nội tâm, cố ý nhướng mày cười xấu xa.

"Chỉ có khốn nạn mới có thể đối phó với lưu manh."
Lam Tử Ngưng hổn hển cầm gối cố sức quăng qua, tức sôi máu: "Em mới là lưu manh! Tạp H là không đạo đức!"
Khóe mắt Kha Hựu tà tà, thản nhiên nghiêng người né tránh, không nhanh không chậm nói: "Chị trưởng thành sớm cỡ đó luôn á, sáu năm trước đã thất thân?"
Mặt Lam Tử Ngưng không biết làm sao đỏ lên, chột dạ quay đầu đi chỗ khác.

Kha Hựu sửng sốt, mặt mày hớn hở, cất lời tán thưởng từ đáy lòng: "Chị xấu hổ...!Trông thật đáng yêu."
Nghe tiếng cười nhẹ nhàng khoan khoái nọ, Lam Tử Ngưng chợt thấy tâm tình tốt hơn.

Ngước mắt lên, liền đối diện với tầng ánh sáng nhu hòa trong mắt cô, thiếu chút quên hô hấp luôn.

Kha Hựu phát hiện bản thân mất hồn, thu hồi suy nghĩ, giả vờ lơ đãng cười cười: "Tôi trở lại thay đồ, đợi chút nữa tới đón chị."
Lam Tử Ngưng trừng mắt nhìn, đầu óc mơ hồ: "Đi đâu?"
Kha Hựu dừng một chút, suy tư một phen, mặt mày nghiêm túc, ánh mắt đột nhiên lóe sáng: "Yêu đương."
Một tiếng nói này như có thể thổi tan sương mù, làm cho quả tim bị phong kín đã lâu được thấy ánh mặt trời.

Lam Tử Ngưng bất an há miệng nhưng nói không ra lời, bàng hoàng khiến nàng không dám nhìn thẳng cặp mắt sáng như ngọc kia.

Cảm giác ngọt ngào chưa từng có trộn lẫn sợ hãi thấm vào lòng.


- --
Kha Hựu vừa mởi ra khỏi cổng tiểu khu, xa xa hai người mặc đồ đen mang cặp mắt bất thiện chậm rãi đi tới bên này.

Hơi sửng sốt, Kha Hựu chủ động nghênh đón.

Bảo tiêu cũng không mở miệng, dường như rất sợ người khác không biết hắn là xã hội đen, khuôn mặt âm trầm chỉ vào chiếc xe bên kia đường.

Kha Hựu ngẩng đầu nhìn lại, chiếc xe kia đã từng xuất hiện ở biệt thự Lam gia, nghĩ đến có lẽ cũng là người Lam gia.

Lam Tử Ngưng từng nói nàng đã đối nghịch với toàn bộ Lam gia, xem ra còn có người không muốn thấy mình sống tốt rồi.

Kha Hựu qua đường cái, tới trước xe, gõ nhẹ cửa kính.

Đúng lúc này chỗ ghế lái mở cửa ra, tài xế xuống xe, ra hiệu với Kha Hựu.

Chui vào trong xe, ngẩng đầu nhìn qua gương chiếu hậu, rõ ràng là Lam Tiêu Tần.

Kha Hựu gần đầu thưa: "Tần ca."
Lam Tiêu Tần cười không nói, đưa tập giấy trên tay cho Kha Hựu.

Kha Hựu nhận lấy rồi nhìn xem, đó là tư liệu bối cảnh của cô, chỉ có mấy dòng.

Kha Hựu cười nhìn anh ta, "Nếu như Tần ca hoài nghi tôi, có thể trực tiếp xử lý tôi mà."
Lam Tiêu Tần lẳng lặng nhìn nàng một hồi, ánh mắt trên khuôn mặt lạnh nhạt tựa như có thể nhìn thấu người khác.

Anh ta cong môi cười: "Ngoại trừ từng vào trại giáo dưỡng, hình như cô không còn có tiền án tiền sự hay việc xấu gì ghi lại?"
Kha Hựu chân chính, là vì gom góp phí chữa bệnh cho em trai bại não, đã bỏ học ở sơ trung, thành côn đồ.

Trong nhà, cha vì áp lực cuộc sống quá nặng mà hít ma túy.

Lúc cuộc sống không như ý thì thường bạo hành mẹ cô ấy.

Mười sáu tuổi, Kha Hựu bí quá hoá liều, cầm dao đi ăn cướp, cuối cùng bị cho vào trại giáo dưỡng.

Kha Hựu nhìn sắc mặt Lam Tiêu Tần, suy đoán anh ta không tra ra chuyện gì, nên lá gan lớn hơn, tiếp lời: "Vận khí của tôi tốt, theo Phiếu ca lâu như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa có bị bắt."
Lam Tiêu Tần đặt tay lên vai Kha Hựu, hơi dùng sức, mắt lạnh nhìn chằm chằm Kha Hựu, trầm thấp nói bên tai cô:
"Lam Tiêu Tần tôi chỉ có một em gái.

Từ nhỏ đến lớn, nó muốn món đồ chơi gì, chỉ cần tôi cho được, thì tôi đều thỏa mãn nó.

Mặc kệ là xe thể thao, máy bay, hay là phụ nữ.

Đối với một đứa bé chỉ hơn mười tuổi mà nói, những thứ này có vẻ rất khó tin.

Tôi lại không cho là thế.

Nó đã thích thì nhất định có lý do của nó.

Tùy ý nó, bởi vì nó chưa bao giờ làm tôi lo lắng."
Kha Hựu thẳng mặt đón nhận cặp mắt lạnh lùng của anh ta, không có chút sợ hãi.

Ánh mắt Lam Tiêu Tần lóe sáng, khóe miệng nhếch lên.

"Đương nhiên, nếu như một món đồ chơi vượt qua phạm vi nắm trong tay nó, là một người làm huynh trưởng, thì phải giúp kéo nó lại."
- ------
Editor có lời muốn nói: Thời gian này mình khá bận, vì vậy có thể sẽ đăng chương chậm, rất chậm~ Mong các bạn thông cảm~.