Pha chế là công việc, khách hàng đã yêu cầu thì phải làm.

Bất đắc dĩ Kha Hựu chỉ có thể yên lặng xoay người đi tới quầy bar.

Vị của trà đá Long Island tuy rằng thiên về ngọt, thế nhưng nó có độ cồn khác cao, pha với rượu cay như cay gai, vodka, rum không màu, tequila, cộng với rượu vang cam không màu, nước chanh, xi rô và cola, cuối cùng bỏ hết vào bình pha chế.

Bình rượu lắc lắc trên dưới trong tay Kha Hựu, đã viên và thành bình va chạm phát ra tiếng kêu thanh thúy.
Minh Huy chỉ vào Kha Hựu, kề sát tai Lăng Như, "Em vì thứ hàng đó mà ngày nào cũng chạy tới đây à?"
"Em cam tâm tình nguyện." Lúc này Kha Hựu vẫn mặc váy liền áo, Lăng Như đột nhiên nghĩ Kha Hựu như vậy, thoạt nhìn cũng xinh lắm.

Minh Huy xoay chuyển tròng mắt, vuốt cằm: "Em thích thì anh lấy về cho em, để cô nàng kia ôm ấp yêu thương em."
Lăng Như nghe xong cũng chẳng để tâm: "Bằng anh á? Còn ôm ấp yêu thương?"
Minh Huy từ túi áo lấy ra một gói thuốc bột, cầm lắc trước mặt Lăng Như: "Bệnh nghề nghiệp, đến chỗ nào cũng mang theo, há há há."
"Mị dược? Kha Hựu là dân chơi rượu, anh bỏ thuốc mà cô ấy lại không biết sao?"
Minh Huy cười tươi rói với Lăng Như, nói: "Mị dược vị ngọt, trà đá Long Island anh gọi cũng ngọt.

Không phải Lăng Húc sợ em bị người khi dễ à, vậy thì em khi dễ người ta ngược trở lại là được rồi.

Hắn bên kia anh đối phó giúp em cho."
Lăng Như còn đang do dự, Kha Hựu đã pha trà đá Long Island xong rồi rót ra ly, trang trí thêm lát chanh rồi bưng tới.

Bây giờ không có Tăng Bằng Vũ ở đây, Kha Hựu chỉ có thể nhìn sắc mặt Minh Huy tùy cơ ứng biến.

Cô khom lưng đặt ly rượu trước mặt Minh Huy: "Anh Huy, trà đá Long Island."
Minh Huy vươn tay dùng sức kéo Kha Hựu ngồi vào bên cạnh Lăng Như: "Đừng câu nệ, ngồi đi."
Sức Minh Huy rất lớn, Kha Hựu bị túm ngã vào người Lăng Như.

Lăng Như cười âm trầm, thấy Kha Hựu ngả nghiêng, vội điều chỉnh vị trí ngồi lại.

Lăng Như nắm tay Kha Hựu, chắn Minh Huy ở sau người, đối mặt với Kha Hựu: "Tôi đã dạy dỗ Minh Huy, tôi sẽ kêu anh ta xin lỗi em."
Lăng Như còn chưa dứt lời, Minh Huy đã bưng trà đá Long Island đứng lên, cách Lăng Như kính rượu với Kha Hựu: "Nào nào nào, ly rượu này tôi kính em, như là lời xin lỗi của tôi với em."
Minh Huy lại xin lỗi? Anh ta muốn chơi trò gì đây? Kha Hựu vội vã đứng lên hùa theo cười xua tay: "Anh Huy, đừng chiết sát em vậy chứ.

Em làm sao gánh nổi."
"Chê tôi thiếu thành ý?" Minh Huy cầm tay Kha Hựu trực tiếp đã nhét ly Long Island vào tay cô, sau đó xoay người bưng lên ly mắc cỡ kia uống hết, rồi trút ngược ly rỗng xuống, nhướng mày với Kha Hựu: "Ly mắc cỡ tôi đã uống, lời xin lỗi đã đủ thành ý rồi chứ?"
Sau khi Tăng Bằng Vũ đi ra ngoài, mấy người trong phòng bao ban nãy lục tục đi vào.

Minh Huy nhẹ nhàng mím môi, làm cho mọi người ở đây bất giác hướng tầm mắt về phía hắn.

Hiển nhiên một màn xin lỗi này đã bị mọi người thấy.

Bây giờ Kha Hựu đâm lao phải theo lao, chỉ có thể tiếp tục cười ứng đối: "Rượu này em không thể uống, em cũng có chỗ sai."
"Không nể tình?" Minh Huy nhìn lướt qua bốn phía, nghiêng đầu nhíu mày.

Lăng Như vội vàng hoà giải, đứng lên cười nhỏ giọng nói thêm với Kha Hựu: "A Huy đã xuống nước xin lỗi em rồi.


Với lại nhiều người như vậy, em không thể không uống."
Bây giờ, trước mặt nhiều người, nếu không uống ly rượu này thì Minh Huy thực sự có cớ để mà gây chiến với Phi Hồ, thậm chí hướng Tăng Bằng Vũ đòi người.

Kha Hựu khoát tay, uống một phần ba ly, sau đó thả ly xuống: "Anh Huy, em biết uống rượu."
Minh Huy gật đầu, sau đó thản nhiêu kéo gái ngồi xuống cạnh hắn, bắt đầu chơi trò đoán số uống rượu.

Lăng Như kéo Kha Hựu ngồi xuống, vô cùng thân thiết mà ôm cánh tay Kha Hựu, đẩy cả có thể mềm mại của cô ta lại sát người Kha Hựu, cúi đầu định để lại dấu hôn trên cần cổ Kha Hựu.

Kha Hựu đột nhiên giật mình một cái, muốn né, lại bị Lăng Như giữ chặt, chỉ có thể cứng người ngồi trên sô pha, nhìn mấy người khác trong phòng bao uống rượu đổ súc sắc, bản thân như phải ráng gượng hòa hợp mà cười cười.

Thế nhưng, Lăng Như càng dựa càng gần, như là sắp muồn ngồi lên đùi cô luôn vậy.

Kha Hựu phát hiện bản thân không thích hợp, còn không muốn tránh, còn có thể cảm thấy da thịt tiếp xúc như vậy rất thoải mái?
Điều hòa trong phòng bao mở rất lớn, hồi nãy tay chân còn thấy lạnh lẽo, giờ mới có mấy ngụm rượu vào bụng, cả người cũng dần dần trở nên có chút khô nóng, bắt đầu bất an hơn.

Cơ thể Lăng Như dán rất sát, da thịt nàng ta lành lạnh, làm Kha Hựu bất giác muốn tới gần, muốn chạm vào cảm giác mát lạnh kia.

Tim cũng bắt đầu đập thình thình ầm ầm.

"Kha Hựu, em thích tôi không?" Mùi rượu nồng nặc từ miệng Lăng Như phả ra, nàng nghiêng đầu, bắt đầu hôn lên cổ Kha Hựu.

Nụ hôn mềm nhẹ như kiến bò qua, Kha Hựu chỉ biết mỗi tế bào trong cơ thể cô đang bốc cháy.

Thế nhưng trong tiềm thức cô muốn né tránh nó.

Cô lắc lắc đầu, đầu óc dần tỉnh táo lại.

Mở đôi mắt đã có chút mê ly, cô thấy Minh Huy ở phía sau Lăng Như đang cười chế nhạo, đột nhiên giật mình, bị bỏ thuốc!
Kha Hựu dùng sức nhéo đùi mình, dùng mấy cái móng không dài cho lắm bấu chặt, nỗ lực khiến bản thân khôi phục thanh tỉnh.

Thế nhưng sóng triều trong cơ thể đợt sau cao hơn đợt trước, căn bản khống chế không được ý muốn hùa theo sự đùa cợt của Lăng Như.

Cặp mắt trong suốt của Kha Hựu bắt đầu tan rã.

Lăng Như ngồi hẳn lên đùi Kha Hựu, thấy Kha Hựu không có cự tuyệt, càng thêm lớn mật câu dẫn, giơ tay ôm cổ Kha Hựu, cuối đầu muốn hôn môi Kha Hựu.

Ngay lúc Lăng Như sắp chạm đến môi của Kha Hựu, đôi mắt Kha Hựu đột nhiên hiện lên một mạt thanh minh, cố sức nhéo mình lần hai, sau đó gắng đẩy Lăng Như ra, dùng hết toàn lực đứng dậy.

Mọi người trong phòng bao đều đông cứng vì một màn này.

Tất cả đều nhìn về phía Kha Hựu cùng Lăng Như.

Lăng Như đột ngột bị đẩy ra, ngã ngồi xuống đất.


Tóc nàng ta rối bù xả ra, mà Kha Hựu, mặt mũi nhàn nhạt đỏ lên.

Kha Hựu phát hiện hai chân mình có chút thoát lực, chống bàn, cô giả vờ trấn định, giọng nói thoát ra có hơi khàn khàn: "Xin lỗi, tôi đi vệ sinh."
Kha Hựu cứ như vậy tông cửa xông ra ngoài, để lại Lăng Như sững sờ tại chỗ.

Một màn này, rõ ràng là Lăng tiểu thư cầu ái không thành, bỏ thuốc mê hoặc, nhưng vẫn bị người ta cự ngàn dặm.

Trong đám đông bắt đầu có người âm thầm cười nhẹ.

Lăng Như thẹn quá thành giận đứng phắt dậy, hung hăng trừng Minh Huy.

Minh Huy vô tội nhún nhún vai: "Đuổi theo đi."
Lăng Như cắn môi, cam chịu hất đổ rượu trên bàn, đuổi theo.

- --
Sự khô nóng trong thân thể khiến Kha Hựu biết phải lập tức rời khỏi đám đông.

Lầu một quán bar toàn là người thì phòng tắm cũng có đầy mấy anh mấy cô không an phận vận động ở bên trong.

Tiếng động như thế càng làm cho Kha Hựu miệng khô lưỡi khô.

Cô đỡ tường, nỗ lực vịn cầu thang đi lên lầu hai.

Trên lầu hai ngoài phòng tổng thống thì chính là phòng thay đồ của nhân viên.

Nơi này rất ít người.

"Kha Hựu!" Lăng Như đuổi đến.

Cả người khô nóng không chịu nổi, giữa hai chân đã chảy ra thứ trắng trắng nhơn nhớt, thậm chí có thể cảm giác được mỗi một bước đi đều cần phải kẹp chặt hai chân.

Hơi thở dồn dập, Kha Hựu cắn môi lắc đầu, cuối cùng cũng đi tới nhà vệ sinh.

Cô thất tha thất thểu nằm úp sấp trên bồn rửa tay, mở vòi nước, để dòng nước lạnh lẽo đó xối lên mặt.

"Kha Hựu!" Lăng Như cũng đuổi tới toilet, đứng ngoài cửa, thấy Kha Hựu liều mạng dùng nước để tỉnh táo cũng không muốn nhận mình, nàng ta tức giận không chịu được, đứng ở hành lang lớn tiếng rống giận: "Kha Hựu! Tôi đã cho thể diện rồi thì đừng có mà hành động kiểu đó!"
Kha Hựu thực sự không có sức để ứng phó với tính tình của Lăng tiểu thư nữa.

Cô thậm chí thấy nước cũng không thể hạ thấp nhiệt độ cơ thể mình.

Tóc của cô ướt sũng, nước từ từ nhiễu giọt xuống cổ áo.

"Nóng quá..." Kha Hựu chống bồn rửa tay, một tay vô ý thức túm cổ áo, rất muốn cởi áo ra, rất muốn nhúng cả người mình vào nước.


Lăng Như biết Kha Hựu đã không chịu được nữa, thu hồi tính tình, chậm rãi đi tới bên cạnh cô, thử vươn tay từ phía sau ôm lấy Kha Hựu.

nàng ta nhẹ nhàng cọ mặt Kha Hựu, mập mở phả khí bên tai cô: "Kha Hựu, để tôi giúp em nha."
Lỗ tai bị liếm láp mút vào, trong khoảnh khắc tất cả ý thức của Kha Hựu giống như đều tụ tập tại nơi đó.

Cảm giác tê dại kia khiến cô cực kỳ hưng phấn, tim đập càng thêm bất quy tắc.

Thân thể run rẩy, thậm chí phát ra tiếng rên khẽ.

Chợt ngẩn ra, Kha Hựu lại một lần nữa tỉnh táo khỏi cơn mê ly, chết tiệt!
"Tránh ra!" Cô rống lên, lại một lần nữa đẩy Lăng Như khiến bản thân muốn ngừng mà không được ra, lảo đảo xông ra ngoài.

Lăng Như đứng ở cửa toilet rống giận: "Kha Hựu! Em đứng lại đó cho tôi!"
"Em đi tiếp đi! Em đi tới đâu thì tôi theo tới đó!"
"Để tôi xem em còn có thể đi tới nơi nào!"
Lăng Như còn theo đuổi không tha, nhưng hình như đã thả chậm bước chân, như chờ cô chịu không nổi nữa sẽ chạy lại để mình yêu thương.

Hai chân Kha Hựu như nhũn ra, nhưng vẫn liên tụng dặn lòng phải tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo.

Bỗng nhiên tại lối rẽ, đột nhiên đụng vào một người, xúc cảm mềm mại, lạnh lẽo như vậy, Kha Hựu không định để ý, thế nhưng lại bị người ta kéo lại.

Hương thơm ngào ngạt đến nổi có thể khiến người ta mê say theo từng động tác của người nọ mà phát tán trong trong không khí.

Lăng Như đột nhiên dừng lại, cúi đầu chào: "Ngưng tỷ..."
Lý trí của Kha Hựu đã tan rã, tay cô bị giữ chặt, hơi ngẩng đầu, hai mắt mê ly nhìn thấy một cô gái làm cho đáy mắt cô nhịn không được hiện lên một tia mê say: "Đẹp quá..."
Lam Tử Ngưng mặc bộ váy lụa màu tím cắt kiểu, trước ngực và tà váy đều thêu viền ren tinh xảo, càng làm nổi bật thân hình tuyệt mỹ của nàng.

Vừa thanh lịch lại quyến rũ, giống như đặt mình giữa mây mù, đẹp đến vô thực.

Lam Tử Ngưng nghe thấy tiếng than kia, chợt xì ra tiếng, nhíu mày, nhìn Lăng Như đứng cách đó không xa, lại nhìn nhìn cô gái được gọi là Kha Hựu đang mang vẻ mặt rất không ôn kia kia, trên mặt của nàng xuất hiện ý cười bí hiểm, cúi đầu kề sát tai Kha Hựu nhẹ nhàng phả khí.

Đôi mắt nàng ta cũng híp lại, nhìn về phía Lăng Như: "Tôi đẹp sao?"
Hương thơm ngây ngất kia lại một lần nữa vờn quanh bên người, hơi thở giao hòa, Kha Hựu bất giác khẽ ưm lên.

Hơi nâng mắt, Lam Tử Ngưng lười biếng nhỏ giọng hỏi: "Kha Hựu, cô bị chuốc thuốc, có biết không?"
Kha Hựu! Tỉnh táo lại! Kha Hựu dùng sức cắn khóe môi, nỗ lực trừng mắt để có thể nhìn rõ cảnh trước mắt, không ngừng giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc.

Thế nhưng cũng chậm chạp không thể thoát ra.

Một luồng sáng bạc xẹt qua trước mắt, Kha Hựu tức giận từ bỏ giãy dụa, đổi tay đi giật trâm cài tóc trên đầu cô gái kia, cố sức kéo xuống.

Mái tóc của cô gái kia hoàn toàn xõa ra.

Lại là mùi hương khiến mình trầm luân kia.

Cổ họng của Kha Hựu chợt căng thẳng, cũng dùng sức đẩy cô gái kia ra.

Dưới tiếng kinh hô của Lăng Như, ra sức đâm cây trâm xuống tay mình.

"Em điên rồi!" Lăng Như chạy tới, giật lấy trâm cài trên tay Kha Hựu.


Một cô gái xinh đẹp yêu kiều khác từ trong phòng đi ra, tới cạnh Lam Tử Ngưng, ôm lấy cánh tay Lam Tử Ngưng thấp giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Lam Tử Ngưng ôm hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng vẫn duy trì độ cong hoàn mỹ.

Đôi mắt dần dần thâm thúy, lẳng lặng nhìn Kha Hựu mị nhãn như tơ, hơi thở gấp gáp, thần trí mê ly nhưng vẫn gắng sức chống cự.

Lăng Như giơ tay đứng cạnh Kha Hựu, Kha Hựu lắc đầu đẩy ra: "Tránh ra..." Giọng của Kha Hựu đã sớm khàn khàn khó nghe.

Cô dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống sàn.

Cặp mắt Lam Tử Ngưng lóe lên tia sắc đến duy ý nhất định phải có được.

Nàng đưa tay đẩy cô gái đang dựa vào mình ra, chậm rãi tới gần Kha Hựu.

Không để ý đến Lăng Như còn đang do dự bên cạnh Kha Hựu, nàng nắm cằm Kha Hựu, cúi đầu xuống, phủ lên đôi môi mềm ấy.

Bất chấp cô đang yếu ớt giãy dụa, quấn quít với răng môi của cô không kiêng nể gì cả.

Vật mềm mại trên môi kia khiến Kha Hựu có chút không biết làm sao, mê man cùng bất lực nhộn nhạo khắp đầu óc của cô.

Sự ngọt ngào từ môi lưỡi dây dưa hòa tan đau khổ trong Kha Hữu để cô giữ lại một tia lý trí.

Cô chuyển từ bị động sang chủ độc, đầu lưỡi nóng bỏng cùng xâm lấn cái lưỡi bá đạo cuồng vọng kia, dây dưa cùng một chỗ.

Rời khỏi môi của Kha Hựu, Lam Tử Ngưng đưa một tay ôm thắt lưng Kha Hựu đã mềm nhũn vô lực để cô đứng lên.

Trên khuôn mặt trắng nõn mịn màng của Kha Hựu là nét say hồng mê người, trên chóp mũi, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Váy bị ướt nước dán chặt vào ngực, mơ hồ lộ ra đường cong của cô.

Đôi môi sưng đỏ vì nụ hôn mãnh liệt còn dính dịch trong suốt.

Trông hệt như, một chú cừu ngon miệng đang đợi làm thịt.

Lam Tử Ngưng hiện tại chỉ có một ý nghĩ, đó chính là...!Ực! Ăn cô ta!
"Buông ra." Kha Hựu thở phì phò còn muốn kháng cự, thế nhưng đầu óc hỗn loạn mê ly cứ liên tục hiện ra gương mặt câu hồn kia.

Sự khó chịu bức bối trong người khiến cô nhịn không được mà muốn gần kề cơ thể mát lạnh ấy.

Kha Hựu nỗ lực mở to hai mắt nhìn kỹ cô gái đang ôm chặt mình kia.

Thế nhưng cô không biết, hai mắt mê ly như thế, nhìn chằm chằm người ta, cũng cực kỳ giống mị nhãn mê hoặc người...!
Lam Tử Ngưng đối diện với cặp mắt mông lung hơi nước của Kha Hựu, khẽ cười ra tiếng.

Khóe miệng của nàng kéo ra nụ cười tà ác, nhấc chân, dùng gót giày nhẹ nhàng đẩy của ra, cúi đầu nhỏ nhẹ nói: "Cô sẽ thích..."
- ------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Minh Huy là bà mối tốt.

Ta thật chuyên nghiệp! Oa oa oa, tiền truyện là Lam Tử Ngưng ăn thịt người, chính truyện là Lam Tử Ngưng bị ăn! Oa oa oa!
- ------
Editor có lời muốn nói: Đúng là duyên phận mà~
Ps: Chúc các bạn năm mới gặp nhiều điều vui và mạnh khỏe mỗi ngày~.