Hai người ở trong xe cũng không nhiều lời.

Đến khi dừng xe, Lam Tử Ngưng để ý người bên cạnh quả thật mệt mỏi, đã nhắm tịt mắt không nhúc nhích.

Nhìn kỹ, mới phát hiện Kha Hựu đã tựa trên cửa sổ ngủ mất.
Hàng mi dài rậm khẽ rung, tạo thành cái bóng dưới mí mắt, mà chỗ giữa đôi mày vẫn nhăn tít.

Khe khẽ thở dài, Lam Tử Ngưng không đành lòng quấy nhiễu, chỉ đành mỉm cười ngắm cô.

Lo lắng tiếng điện thoại di động bất ngờ vang lên sẽ làm cô thức giấc, liền cẩn thận tay chân tìm điện thoại trong túi tắt âm, lại không ngờ hành động nhỏ ấy cũng làm Kha Hựu tỉnh lại.

Lam Tử Ngưng mỉm cười, dừng tay lại, ôn nhu nói: "Trở về nghỉ ngơi cho tốt.

Mấy ngày tới, tôi tạm thời sẽ để em...!gặp phiền phức nữa."
Ôn tình trong mắt Lam Tử Ngưng như chỉ dành cho một người, sự kiên định và dịu dàng ấy quấn quanh quả tim, như dòng nước mắt chảy qua cõi lòng.

Kha Hựu cũng cười đáp lại, tránh cho chút tình cảm khó hiểu nọ lần nữa cướp đi lý trí, cố ý phá hư bầu không khí, oán trách nói: "Thế nào? Muốn đi thăm bồ cũ à?"
Ý cười bên môi cứ thế ấm vào tận đáy lòng, Lam Tử Ngưng cúi đầu kiểm tra cổ áo, ra vẻ mọi chứng cứ phạm tội đều đã dọn sạch, hơi ngẩng đầu nhìn cô: "Người yêu của tôi chỉ có một mình em."
Kha Hựu gật đầu, ghét bỏ nhìn chung quanh con xe mới của Lam Tử Ngưng, dùng giọng điệu chua lè nói: "Xem ra sau khi tôi đi rồi, chị còn so chiêu với Lý Yên tiểu thư nữa."
Lam Tử Ngưng kìm lòng không đậu cúi đầu, khẽ hôn trên cánh môi mềm của Kha Hựu như chuồn chuồn lướt nước.

"So chiêu thì đề cao cô ta quá, chỉ là cho cô ta một bài học nho nhỏ thôi."
Chụt một cái liền rời ra, nắm tay Kha Hựu lên áp trên ngực mình.

"Nghe tiếng tim đập chút đi."
Kha Hựu cười hỏi: "Tim đập mạnh thật.

Là vì nói sạo hở?"
Lam Tử Ngưng mím môi, hai mắt đong đầy yêu thương nhìn cô: "Trái tim tôi chỉ vì một mình em mà đập điên cuồng thế này đó, trời cao chứng giám." Lam Tử Ngưng vỗ nhẹ lưng Kha Hựu, cọ lên mái tóc của cô.

Mùi thơm ngát xông vào mũi, cặp mắt dưới ánh trăng càng thêm trong vắt.

"Tôi không muốn ai hết, chỉ chấm em thôi."
Kha Hựu ngẩng đầu, rõ ràng cảm nhận được một sự hoảng loạn không biết tên, trái tim cũng đập không còn quy luật nữa.

Khẽ đầy nàng ra, cố ý ép nàng, cười hỏi: "Dù cho Tần ca không đồng ý chị ở bên tôi, chị cũng bất chấp ư?"
Lam Tử Ngưng dừng mắt trên người Kha Hựu, nghiêm túc gật đầu.


Kha Hựu không hề hé răng, từ từ ngồi dậy, rướn người qua, đáp lại nàng một nụ hôn nhạt.

Khi rời ra, liền phát hiện khuôn mặt ấy chưa kịp phản ứng hoặc là đã mê đắm mất, thế mà lại hiện màu đỏ hồng khả nghi.

Lam Tử Ngưng đỏ mặt, thấy bản thân thật buồn cười.

Sờ ngực mình, mới phát hiện thật ra tim vẫn luôn như bị treo lơ lửng trên không, thế nhưng hiện tại lại bởi vì một cái hôn của cô mà như pháo hoa tỏa sáng, cắt ngang màn đêm, kinh diễm trong chớp mắt.

"Tôi đi đây." Kha Hựu xuống xe, đi được vài bước, lại quay đầu nói: "Ra ngoài nhớ mang đàn em theo."
Lam Tử Ngưng phát hiện nụ cười trên mặt mình chưa từng nhạt bớt, quan tâm tri kỷ như thế, hiển nhiên khiến người ta khó mà cầm lòng nổi.

Lam Tử Ngưng nóng ruột xuống xe đuổi theo, nắm cô lại: "Hình như nên là lưu luyến không rời mới phải chứ."
Kha Hựu dung túng nàng mình giữ lại, tùy ý nàng mềm nhũn dựa trên vai, nhìn mấy người xung quanh như đang vây xem hai cô gái nhau, cười nhẹ nói: "Chị không sợ đám đàn em cười chê à?"
Lam Tử Ngưng mềm giọng than thở: "Thật sự thì, từ khi em tỏ tình với tôi ở từ đường, từ khi tôi đoạt em lại từ tay thần chết, chuyện của chúng ta đã truyền khắp trên dưới Lam gia rồi.

Bên ngoài cũng đồn ầm hết, em là họa thủy đó."
Kha Hựu cười đẩy Lam Tử Ngưng ra: "Vậy thu liễm chút đi, tôi không muốn phơi thây đầu đường đâu."
Lam Tử Ngưng đột nhiên như nhớ tới chuyện gì, cặp mắt lấm lét nhìn về phía căn phòng sát bên phòng Kha Hựu.

Tối om, xem ra Phỉ Phỉ kia đêm nay cũng không về.

Sau đó cúi đầu, lại liếc về phía góc đường, tên đàn em được phái tới canh phòng Kha Hựu đang cười, ho nhẹ một tiếng, Lam Tử Ngưng chỉnh lại thần sắc, nói: "Ngủ ngon."
Kha Hựu phát hiện Lam Tử Ngưng liếc mắt về phía xa xa, biết ở đó vẫn có người giám thị, cũng không bộc lộ nhiều cảm xúc, cười nói: "Ngủ ngon."
Lần này Kha Hựu không đi trước mà đứng tại chỗ chờ Lam Tử Ngưng.

Lam Tử Ngưng như là bị nhìn đến không được tự nhiên, cũng biết Kha Hựu đang hạ lệnh đuổi khách, lại nghĩ cô cũng cần nghỉ ngơi đàng hoàng, nên không thể làm gì khác hơn là xoay người trở về.

Sau khi Lam Tử Ngưng đi, Kha Hựu phát hiện người đàn ông chấp hành nghiệm vụ giám sát ở góc đường nọ hình như đã bị gọi đi rồi.

Nhẹ nhàng cười, giám thị bên ngoài đã bị điều đi rồi, không biết giám thị ngầm thì sao à.

Kha Hựu không có trực tiếp về phòng, mà là xoay người đi tới đầu phố, đương nhiên là hướng cửa hàng tiện lợi.

Cố ý bước đi thật thong thả, thỉnh thoảng quan sát bất kỳ góc nào có khả năng giấu người.

Không phát hiện, vẫn không có phát hiện.

Chuyện này làm Kha Hựu không biết nên cười hay sao nữa.


Ngay tại lúc này, trong nội tâm lại mong muốn nàng đừng quá cả tin.

Thế nhưng hiển nhiên ý niệm này là không nên có.

Một giây sau, Kha Hựu phát giác phía sau có một cặp mắt cực kỳ sắc bén đang nhìn mình chằm chằm.

Lam Tử Ngưng tới.

Dùng tay phải vuốt vuốt mái tóc, Kha Hựu tiếp tục đi về phía trước.

Không có gì bất ngờ, Lam Tử Ngưng đuổi theo.

Kha Hựu chỉ hơi cúi đầu, đi tới cửa hàng tiện lợi điếm.

Thế nhưng cô lại dừng trước cửa, đi thẳng tới tiệm tạp hóa gần đó.

Cô tùy tiện mua mấy hộp mì ăn liền, không mở miệng nói câu nào, chỉ trả tiền rồi đi mất.

Ra ngoài, thì thấy Lam Tử Ngưng đứng trước cửa.

Ánh đèn đường mông lung trên người nàng, nàng đang chăm chú nhìn vào tiệm tạp hóa, phát hiện Kha Hựu đi ra, nàng ngẩng đầu lên, cắp mắt lạnh nhạt tức thì hóa ấm áp.

Kha Hựu làm bộ kinh ngạc vô cùng: "Sao chị lại ở đây?" Nói xong, rồi lại giống như giật mình, tự giễu cười một cái.

Thật sự thì Lam Tử Ngưng cũng không có phái người theo dõi, chỉ có điều là sau khi đi, đột nhiên nhớ ra Kha Hựu không có điện thoại di động, vài ngày tới đây hai người khó có thời gian gặp mặt, nếu nhớ cô ấy thì nàng làm sao đây.

Vì vậy quay đầu, ghé cửa hàng bên đường mua một cái sim điện thoại cho Kha Hựu.

Nào biết khi đi ngang qua phòng nhỏ của Kha Hựu, không có thấy đèn sáng, trong lòng bắt đầu thấp thỏm, ngẩng đầu liền thấy Kha Hựu đang đi tới cửa hàng tiện lợi.

Đi theo phía sau Kha Hựu, Lam Tử Ngưng vẫn luôn nắm chặt tay.

Nàng thầm lo lắng, sợ hãi, lo cô ấy làm ra chuyện bản thân không muốn thấy, sợ chân tâm bản thân nỗ lực bỏ ra xoay người liền phá thành mảnh nhỏ.

Thế nhưng tình huống trước mắt lại một lần nữa biểu hiện rằng, là bản thân đa tâm rồi.


Khi thấy trên tay Kha Hựu cầm đống mì ăn liền không chút dinh dưỡng, khi thấy cô không nói hai lời đã thanh toán tiền rồi đi, mới biết yêu thương.

Đúng vậy, đêm nay lăn qua lăn lại suốt, Kha Hựu chưa ăn gì cả.

Lại vì tránh hiềm nghi, ngay cả cửa hàng tiện lợi cô cũng không dám đi.

Lam Tử Ngưng biết bản thân đã thất tín với lời hứa hẹn không dễ dàng hoài nghi rồi.

Trong lòng có chút hổ thẹn, nàng chậm rãi bước tới.

"Xin lỗi, không phải tôi cố ý theo dõi em đâu."
Kha Hựu chỉ nhẹ nhàng gật đầu, chậm rãi thở dài: "Được rồi, trở về đi."
Lam Tử Ngưng do dự, không biết nên nói gì mới tốt, may mà không cất lời, đem cái sim nắm chặt trong tay mở ra trước mắt cô.

Trong sát na thấy cái sim nọ, Kha Hựu liền biết Lam Tử Ngưng không có nói sai.

Lam Tử Ngưng thấy rất may mắn Kha Hựu lại một lần nữa tha thứ cho mình, ngượng ngùng nhét cái sim vào tay cô.

"Khởi động máy trong 24 tiếng, nhớ mang theo trên người." Dừng một chút, Lam Tử Ngưng có chút xấu hổ nói thêm: "Mỗi phút mỗi giây tôi đều nhớ em."
Kha Hựu không khỏi cười nhạo: "Lái xe cẩn thận."
Bốn chữ này êm dịu, rả rích, truyền vào lỗ tai, thấm tận đáy lòng Lam Tử Ngưng, như là ánh nắng tươi sáng, cho xuân về hoa nở.

- --
"Ngưng tỷ."
Khi Lam Tử Ngưng trở lại biệt thự, vừa vào cửa đã thấy Tăng Bằng Vũ nhàn nhã ngồi bên cạnh Lam Tiêu Tần.

Hai người như đang phẩm rượu, còn khá là tự tại.

Nhớ tới Kha Hựu bởi vì một câu nói của Tăng Bằng Vũ liền bị nhiều phía chỉ trích, cả người thế nào cũng không thoải mái được, sắc mặt cũng không tốt nổi.

Nàng chỉ liếc hắn một cái, ánh mắt âm hàn, cười hỏi: "A Bằng, thương thế của anh ổn chứ?"
Tăng Bằng Vũ không biết bản thân đã đắc tội Lam Tử Ngưng, nhìn cái cổ chân bị băng như bánh tét của mình, ngượng ngùng cười: "Cảm ơn Ngưng tỷ quan tâm, chỉ là vết thương nhỏ thôi."
Lam Tiêu Tần đón lấy ánh mắt của Lam Tử Ngưng.

Đáy đầm thâm thúy ấy, mang theo nhu tình nhàn nhạt, hiển nhiên là tâm tình tốt, nhẹ nhàng lắc ly rượu cười nói: "Lúc này Tiêu Hàn trở về, là đi đường vòng, qua Miến Điện rồi mới nhập cảnh.

Nếu như không phải A Bằng bị thương, tôi sẽ cùng Tử Ngưng tự mình đi đón."
Nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người, hàm ý trong những lời này của Lam Tiêu Tần, là nói anh tin tưởng Tăng Bằng Vũ.

Đương nhiên, chỉ là lời khách sáo bề ngoài.

Loại chuyện cắn ngược này Tăng Bằng Vũ đã từng làm, đề phòng hắn cũng là không thể thiếu.

Về phương diện khác, dư đảng của Lam Thừa Thiên chưa có xử lý sạch sẽ triệt để, thì vẫn là quả bom hẹn giờ.


Tăng Bằng Vũ bề ngoài là thuộc hạ của Lam Thừa Thiên, hiện tại hắn quy phục cũng có ích lợi nhất đinh.

Thế nhưng hiển nhiên Lam Tiêu Tần chưa nhận được tin tức mới nhất, Tăng Bằng Vũ mới có thể là cảnh sát nằm vùng!
Lam Tử Ngưng mang vẻ ngưng trọng nhẹ lắc đầu với Lam Tiêu Tần, anh ấy tiết lộ tuyến đường cho Tăng Bằng Vũ, mới có thể bị cảnh sát nhân cơ hội truy lùng.

Tùy tiện dùng danh mang theo súng đạn nhập cảnh liền có thể định tội Tiêu Hàn.

Lam Tiêu Tần phát hiện ám chỉ của Lam Tử Ngưng, không có nói nhiều.

Lam Tử Ngưng ung dung đi tới bên cạnh Lam Tiêu Tần, cả người dựa vào Lam Tiêu Tần, ngồi ở trên tay ghế, cố ý tỏ vẻ hờ hững.

"Được rồi A Bằng, anh chuyên tâm tĩnh dưỡng đi.

Sau này Dạ Mị để cho Kha Hựu phụ trách."
Lam Tiêu Tần khẽ nhíu mày, nhấp ngụm rượu, quan sát sắc mặt của Tăng Bằng Vũ.

Sắc mặt Tăng Bằng Vũ chợt âm u, khá kinh ngạc nhìn về phía Lam Tử Ngưng.

Tay Lam Tiêu Tần cầm ly rượu thoáng dùng sức, gân xanh hơi cộm lên, sắc mặt cũng trầm xuống, kẻ khác cũng không nhìn ra có nửa điểm giả tạo, lạnh lùng nói: "Hồ đồ!"
Lam Tử Ngưng cố ý làm trò đối nghịch với Lam Tiêu Tần trước mặt Tăng Bằng Vũ, cho hắn biết Lam Tiêu Tần vẫn luôn hoài nghi Kha Hựu, để hắn buông lỏng cảnh giác.

Lam Tử Ngưng nhếch môi, làm cho bản thân có vẻ tùy hứng làm bậy.

"Anh cả, Kha Hựu không có gì hết, em tin tưởng cô ấy."
Lam Tiêu Tần vỗ bàn đứng dậy, liếc nhìn Tăng Bằng Vũ: "Anh về trước đi."
Bầu không khí quỷ dị như thế, Tăng Bằng Vũ còn muốn vì bản thân tranh thủ cái gì cũng biết là không phải lúc, đành gật đầu lui ra ngoài.

Đợi Tăng Bằng Vũ đi rồi, trong mắt Lam Tử Ngưng cũng không còn sót lại chút ôn nhu nào, giọng nói không có tức giận, lại lạnh lẽo khiến người khác run rẩy, cắn từng chữ nói: "Tăng Bằng Vũ là người của cảnh sát."
Lam Tiêu Tần cũng hơi sửng sốt, nhíu mày: "Tin tức từ đâu có?"
"Háo Tử." Cặp mắt của Lam Tử Ngưng rất lạnh, nụ cười lại rực rỡ: "Hắn cũng mới vừa lấy được tin từ người khác."
Lam Tiêu Tần híp mắt nhìn Lam Tử Ngưng, nhìn thấy nụ cười của nàng, lắc đầu: "Cho nên, Kha Hựu kia, em sẽ tin đến như vậy?"
Giọng Lam Tử Ngưng khá trầm, nhưng kiên định lạ thường: "Em đã thử cô ấy rồi, mới vừa nãy cũng đã thử qua, không có vấn đề.

Bởi vì một câu nói của Tăng Bằng Vũ, đem mọi tội danh đổ hết cho Kha Hựu, ngay cả khi cô ấy bị cảnh sát mang đi rồi lại bị ăn đòn, anh cũng không tin cô ấy sao? Còn cho người ta đánh cô ấy nữa chứ?"
Lam Tiêu Tần thả người vào ghế sô pha, thản nhiên nói: "Chuyện để lộ tin tức này một khi chưa tra được manh mối, ai cũng không tin nổi."
Lam Tử Ngưng ngẩng đầu nhìn bên mặt Lam Tiêu Tần, ánh mắt nghiêm túc như vậy, mang theo nhàn nhạt ngoan lệ, không khỏi mềm giọng thương lượng: "Anh cả, anh cũng biết chỉ là hoài nghi, em không muốn anh lại tổn thương cô ấy nữa."
"Em đã quên anh từng nói gì với em à?" Lam Tiêu Tần nhìn vẻ lo lắng cùng giọng điệu bất an của Lam Tử Ngưng, chậm rãi thở dài.

Đáy lòng Lam Tử Ngưng như là bị đâm mạnh một cái, hô hấp cũng mang theo nhàn nhạt đau đớn.

"Em biết, em sẽ chứng minh cho anh thấy, Tăng Bằng Vũ mới là nội ứng."
- ------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Báo trước, chương tiếp theo Kha Hựu, Tăng Bằng Vũ và Lam Tử Ngưng đấu tới đấu lui..