Phảng phất như chưa được ai ôm thế này, gương mặt băng lãnh tinh xảo ẩn hiện sự vui sướng không che giấu được.

Kha Hựu chợt thấy đau xót, trong mắt cũng xuất hiện ý cười bất đắc dĩ.

Vỗ vỗ lưng của nàng, thấp giọng nói: "Tần ca còn ở đây đó."
Lam Tiêu Tần đứng đó, dùng tư thái ngạo mạn, bễ nghễ nhìn các nàng.

Tuy rằng luôn kiềm chế, nhưng đáy mắt vẫn có tia phức tạp khó hiểu.

Chậm rãi nhắm mắt lại, thái độ của anh đột nhiên biến đổi, giọng điệu cũng khác hẳn, bình tĩnh nói: "Đi."
Bấy giờ Lam Tử Ngưng mới thả tay ra: "Anh về trước đi."
Lam Tiêu Tần mở mắt ra, cặp mắt cười, bên môi cũng cong cong nho nhỏ, nhưng giọng ói lại lạnh đến khiến người ta buốt giá, ai cũng có thể cảm nhận được anh tức giận: "Em không biết bây giờ là lúc nào sao?"
Lam Tử Ngưng lại đứng thẳng người, ánh mắt rất mãnh liệt, đáp: "Dạ biết, Kha Hựu sẽ bảo vệ em."
Lam Tiêu Tần chậm rãi hít vào, gật đầu: "Không theo anh về đúng không?"
Kha Hựu cười cười định đi tới hoà giải, lại bị Lam Tử Ngưng kéo ra sau người.

Chóp mũi Lam Tử Ngưng đã chảy mồ hôi hột, nàng hơi ngửa đầu, dùng giọng kiên định đáp lại: "Chuyện cũng đã điều tra xong, sự thật càng chứng minh kia chỉ là anh có ác cảm với Kha Hựu.

Nếu chân tướng đã rõ ràng, đêm nay em muốn ở bên cô ấy.

Anh yên tâm, cô ấy sẽ bảo vệ em."
Kha Hựu nhìn Lam Tử Ngưng che chắn ở trước mình, trong lòng xoay chuyển đủ cảm xúc.

Bất giác, hai tay đã nắm chặt lại, móng tay đã găm sâu vào lòng bàn tay...!
Lam Tiêu Tần hơi nghiêng đầu.

Động tác của anh nhẹ nhàng, nhưng đằng sau lại như nặc mùi thuốc súc.

Anh cười nhạt: "Bảo vệ?"
Nụ cười của Lam Tiêu Tần nhẹ nhàng, trong mắt lại như cất chứa lửa cháy, liếc nhìn về phía thuộc hạ đứng bên cạnh Lam Tử Ngưng.

Một ánh mắt, tên thuộc hạ cầm gậy gỗ đã hiểu ý, vung gậy lên đập thẳng về phía lưng Lam Tử Ngưng.

Kha Hựu giật mình, chỉ biết trong thân thể có loại xúc động muốn bảo vệ nàng, cứ như là phản xạ, đưa tay kéo Lam Tử Ngưng qua một bên, đồng thời giơ tay đón lấy cây gậy mang theo sức lực to lớn kia.

Lúc này, cô đã không kịp đắn đó, cũng không để tâm tới lừa dối, mệt nhọc gì nữa.

Chỉ biết, đó là bản năng...!
Tuy rằng, trong chớp mắt khi cây gậy kia sắp chạm tới Kha Hựu, rõ ràng nhìn ra được người đàn ông kia có thu tay.

Nhưng gậy gỗ vẫn đập thẳng xuống cánh tay Kha Hựu, phát ra tiếng vang trầm đục nặng nề.

Lam Tử Ngưng quay đầu, cố gắng giữ bình tĩnh, mắt lộ ra hung quang, gắt gao nhìn chằm chằm tên thuộc hạ mặt mày tái mét kia.


Lam Tiêu Tần hơi nhíu mày, nét mặt âm trầm lườm tên đó, lạnh lùng hỏi A Phong đứng bên cạnh: "Tôi muốn biết loại thân thủ như tên đó, sao lại ở chỗ này?"
Tên kia bật người thả cây gậy ra, quỳ xuống cầu xin: "Tần ca, là cô ta đột ngột nhào tới, em đã dừng lại rồi.".


A Phong gật đầu, nhìn thoáng qua Kha Hựu, quay qua nói với tên quỳ trên đất: "Đứng lên đi, cậu nên thấy hên là cậu không đánh trúng Ngưng tỷ đi.

Ngày mai điều tới bãi xe."
Ngơ ra trong giây lát, Lam Tử Ngưng không dám tin mà quay đầu lại: "Anh?!"
Lam Tiêu Tần vẫn bất động thanh sắc tươi cười, chậm rãi đến gần, xoa xoa bàn tay đã thấm đầy mồ hôi lạnh của Lam Tử Ngưng, xoa dịu sự kinh hoảng của nàng, tức giận trong lòng cũng cố gắng ghìm xuống, ôn nhu nói: "Thiếu cảnh giác.

Em biết anh sẽ không cho phép em gặp bất cứ nguy hiểm nào mà.

Muốn đi ra ngoài cũng được thôi, phải mang theo những người này đi."
Bàn tay đè lại tay Lam Tử Ngưng, cản lời trước nàng, nhìn sang Kha Hựu, mỉm cười: "Xem ra, cô còn có thể làm cận vệ."
Lam Tử Ngưng cùng Kha Hựu đều sửng sốt.

Lam Tiêu Tần thở dài, chớp mắt nhìn Kha Hựu, coi như là xin lỗi, sau đó liền xoay người, dẫn theo thuộc hạ chậm rãi ra khỏi ngõ nhỏ.

Lam Tử Ngưng thiếu chút nữa đong đầy nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn là nhịn xuống, cầm cánh tay Kha Hựu tỉ mỉ kiểm tra, nỉ non: "Có bị sao không? Lam Tiêu Tần thật quá đáng!"
Đêm nay, sắc mặt nàng vốn tái xanh, lúc này càng thêm không còn chút máu.

Kha Hựu nhìn biểu cảm trên mặt Lam Tử Ngưng, chẳng còn can đảm ngẩng đầu đối mặt với nàng.

Chớp mắt khi nàng ngẩng đầu lên thì cô gục đầu xuống, đỡ lấy bàn tay không ngừng xoa xoa nọ, cười nói: "Không sao, anh ta để lại một tay."
Lam Tử Ngưng hít, chỉ cảm thấy đau lòng không thôi: "Khi về tôi sẽ nói chuyện rõ ràng với Lam Tiêu Tần.

Tôi không phải đang chơi đùa, lúc này tôi là nghiêm túc thật sự." Sau đó nàng lại tự trách: "Cuối cùng tôi vẫn để em bị thương, xin lỗi nhé."
Viên đạn bọc đường, Kha Hựu chỉ thấy đầu óc choáng váng, giơ tay bịt miệng nàng lại, ngăn cản nàng lại dùng lời ngon tiếng ngọt oanh tạc trái tim đang rạn nứt của mình, cười ha hả: "Giữa hai người, xin lỗi là từ cấm kỵ, nói nhiều không tốt."
Lam Tử Ngưng thấy viền mắt nóng lên, im lặng mà gật đầu.

Ngẩng nhìn về phía sau, gương mặt nàng lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, cất giọng trầm thấp như đầm sâu lạnh giá: "Đừng xuất hiện trong phạm vi tôi nhìn thấy được."
Trong sát na nàng dứt lời, Kha Hựu nhìn nửa khuôn mặt nàng bị tóc dài che mất, giữa lúc hoảng hốt mê man, sự ôn nhu như nước của nàng tựa hồ chỉ có trong chớp mắt.

Đảo mắt liền trở về vẻ bá đạo cùng với khí thế ngông cuồng như từ trong xương bộc phát ra, chói mắt đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng.

Lam Tử Ngưng quay đầu, thấy Kha Hựu đang ngốc sững nhìn mình.

Dáng người cô cao, lại khá gầy, gặp chuyện oan ức lớn như thế, không những không tức giận hay khóc quấy, mà còn an ủi mình.

Lam Tử Ngưng cười cười, đôi mắt sáng lên, đưa tay ôm eo cô.

"Mấy ngày không gặp, em lại gầy đi."
Có lẽ vì giọng nói Lam Tử Ngưng nhẹ nhàng, làm cho Kha Hựu cũng thở phào một hơi, cằm hơi hất lên trời cao, cố ý oán giận nói: "Mỗi ngày đều gặp áp lực cường độ cao như thế, không gầy mới lạ."
"Ừm." Lam Tử Ngưng nhếch miệng: "Vậy nên đừng làm gì nữa hết, tôi nuôi em."

"Bao nuôi? Vậy tôi với mấy cô gái trong quá khứ của chị có gì khác nhau?" Kha Hựu nheo mắt, cố ý đùa nàng.

Rốt cuộc, đôi mày xinh đẹp nọ đã nhíu lại vào nhau.

Lam Tử Ngưng bị câu chuyện mẫn cảm ấy làm cho á khẩu, vội nói sang chuyện khác.

"Đi thôi, số 17.

Một bảy, cùng ngày, hẳn sẽ có một đêm khó quên."
Ánh trăng hắt lên gương mặt nàng, đôi mắt sáng rực trông rất có tinh thần.

Cánh tay nàng còn ở thế bảo vệ giữ ở trên eo, Kha Hựu mỉm cười: "Thời gian ngắn thế này, chị có nghĩ ra được sẽ mang tôi đi đâu chưa? Sẽ không dùng tới mấy chiêu cũ rích kia chứ?"
Lam Tử Ngưng trông điệu bộ đắc ý của cô, biết là cô cố ý muốn mình khó xử, lầm bầm một tiếng, ngắt cái eo nhỏ của cô.

"Chuyện tầm thường như khi hẹn hò yêu đương hình như là đi dạo phố, ăn nhà hàng, xem phim ảnh, chúng ta làm đủ nguyên bộ đi.

Tôi đảm bảo, chuyện tầm thường như thế Lam Tử Ngưng tôi chưa từng trải qua."
"Bây giờ thì tiểu thư ghét bỏ tôi tầm thường?" Thấy Lam Tử Ngưng cắn răng lại muốn phát uy, Kha Hựu cười ha hả: "Rạp chiếu phim không an toàn."
Lam Tử Ngưng chỉ chỉ vào mấy đầu lóc nhóc của thuộc hạ trong góc: "Có nhiều môn thần như kia, không sao đâu."
"Lần tới còn như vậy, ta sẽ không hẹn chị nữa." Kha Hựu thoả mãn ngắm nhìn biểu cảm kinh sợ của nàng, giọng nói trầm thấp đến độ khiến nàng run lên: "Tôi không thích lo lắng cho một người như vậy."
Lam Tử Ngưng nhất thời giật mình, ý cười hiện lên bên môi.

"Còn em thì sao, lúc nào cũng khiến tôi lo lắng.

Sau này dù có chuyện gì, em cũng phải chủ động báo cáo cho tôi đó."
Đêm ấy, Lam Tử Ngưng thực sự mang theo một đám thuộc hạ đi ăn quán vỉa hè với Kha Hựu, còn đi dạo con phố vắng ngắt, rồi đi xem phim giữa khuya nữa.

Tuy rằng Kha Hựu nhìn ra được, mặt Lam Tử Ngưng đã đầy nét mỏi mệt, nhưng nàng lại không chịu bỏ cuộc, cố gắng tỉnh táo lôi kéo Kha Hựu đi vào rạp chiếu phim.

Trong rạp phim rộng lớn u tối, hơn mười một người đàn ông cao lớn ngồi cách hai hàng, bao quanh Lam Tử Ngưng và Kha Hựu.

Đây là một bộ phim tình cảm văn nghệ, nội dung cũ kỹ, nửa đêm mà xem loại phim này thì đúng là rất dễ làm người ta ngủ gà ngủ gật.

Vừa mới bắt đầu Lam Tử Ngưng còn có chút tinh thần, chưa được nửa phim, thì nàng đã mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại.

Trong không gian đưa tay không thấy năm ngón, ánh sáng chập chờn hắt trên mặt nàng, chỉ có thể thấy hàng mi Lam Tử Ngưng thỉnh thoảng rung động.

Có lẽ đã là rạng sáng 2 giờ rồi, nhóm "vú em" cũng có vẻ mệt mỏi, Kha Hựu yếu ớt quay mặt nhìn Lam Tử Ngưng.

Một chớp mắt, ánh mắt cô liền tối lại.


Lam Tử Ngưng rốt cuộc gắng không nổi nữa, cơ thể nghiêng đến, đầu tựa trên vai Kha Hựu.

Không bao lâu, tiếng hít thở vững vàng của Lam Tử Ngưng vang lên.

Sắc mặt nàng nhu hòa, lông mi dài tinh tế, bên môi còn treo nụ cười nhẹ nhàng.

Dáng ngủ có vẻ không hề phòng bị, giống như một đứa trẻ vậy...!
Thật không ngờ, một người khắp nơi cẩn thận mọi chuyện đề phòng mọi người như nàng, lại bày mặt yếu ớt nhất, không hề phòng bị của bản thân ra trước mặt cô.

Vì cô, rõ ràng đã buồn ngủ lắm rồi nhưng vẫn cố gắng, nhất định phải hoàn thành bộ ba chuyện tầm thường ấy.

Thậm chí dù hổ thẹn khi chống đối Lam Tiêu Tần trước mặt mọi người, nhưng nàng vẫn nỗ lực che giấu...!
Bây giờ cô vốn nên vui mừng, vì nó chứng minh, cô đã chiếm được một vị trí nhỏ trong tim Lam Tử Ngưng.

Nhưng Kha Hựu lại cảm thấy đắng, rất chát.

Cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn nàng, lại làm cho Kha Hựu thấy, nên quý trọng khoảng thời gian ngắn ngủi này.

Viền mắt chậm rãi ướt át, tồn đọng lâu, giọt nước mắt cứ thế lặng yên rơi xuống, nhiễu trên mu bàn tay, lành lạnh.

Thế nhưng rất nhanh sau đó, cảm giác mát lạnh đánh tỉnh Kha Hựu.

Lam Tử Ngưng không thuộc về cô, niềm hạnh phúc này vĩnh viễn cũng chỉ là giả dối.

Kha Hựu bóc một miếng bỏng, bỏ vào trong khuôn miệng đắng ngắt, lơ đãng nhún vai, cựa quậy đánh thức người đang ngủ say kia.

Nàng tỉnh.

Lam Tử Ngưng hé mắt, xấu hổ xoa xoa mắt, lại nhìn kỹ, thì thấy vệt nước trên mặt Kha Hựu.

Ngẩng đầu nhìn một vòng người chung quanh, lại nhìn màn hình lớn, thấy diễn viên cũng không có khóc lóc gì.

Nàng nghi hoặc vươn tay ôm Kha Hựu, cất giọng khàn khàn hỏi: "Sao khóc vậy?"
Kha Hựu cười lắc đầu: "Mệt quá, ngáp đến chảy nước mắt."
Lam Tử Ngưng giơ hai tay ôm mặt Kha Hựu lau nước mắt cho cô: "Tôi tưởng em thích chứ.

Mệt thì phải nói tôi biết, để chúng ta về sớm hơn."
Kha Hựu đè tay nàng lại, cầm ngón tay nàng, cười nói: "Chúng ta đi thôi."
Ra khỏi rạp chiếu phim, Lam Tử Ngưng cười cười ôm eo Kha Hựu, lại nổi máu đùa giỡn.

"Đêm nay tôi muốn ngủ ở phòng của em, ngủ trên giường của em."
"Chị định qua đêm không về? Tần ca sẽ giết tôi đó."
"Anh ấy mà dám khi dễ em nữa thì tôi sẽ không để yên đâu!"
"Chỗ đó của tôi nhỏ quá."
"Chen chúc tí thôi, cùng lắm thì tôi cởi đồ ra ngủ, tiết kiệm được chút chỗ."
Cặp mắt Lam Tử Ngưng híp lại thành một đường, thoả mãn nhìn Kha Hựu đỏ mặt bừng bừng.

Đột nhiên như nhớ tới cái gì, nàng lấy di động ra, nhanh chóng gửi đi một tin nhắn, sau đó lôi kéo Kha Hựu bước nhanh tới bãi đỗ xe: "Tiểu Hựu Hựu, mau mau!"
Kha Hựu cười, bất đắc dĩ để Lam Tử Ngưng kéo lên xe: "Chậm một chút đi."
Trên đường trở về, vì an toàn, Lam Tử Ngưng mua ly cà phê.


Kha Hựu cầm ly cà phê nóng hổi ngồi bên ghế phụ, thỉnh thoảng đưa qua đút nàng.

Hơi nóng bọc quanh tay, mà trái tim, cũng cũng nóng lên theo.

Trở lại căn phòng đơn sơ nọ, đã khuya lắm rồi.

Lam Tử Ngưng quen đường thuộc lối đi thẳng vào phòng tắm luôn,
Kha Hựu nhìn theo bóng lưng của nàng, thở dài: "Chưa có chuẩn bị đồ ngủ cho chị nữa."
Lam Tử Ngưng nháy mắt mấy cái: "Cần đồ ngủ làm gì, tôi đã nói là ngủ trần mà." Nói xong liền chui vào phòng tắm.

Kha Hựu vội vã lấy cái quần soóc và áo túi từ tủ vải ra, bước tới gõ cửa phòng tắm: "Mặc của tôi này."
Tắm rửa xong, Lam Tử Ngưng thay đồ của Kha Hựu, nằm trên cái giường nhỏ của Kha Hựu, hít lấy mùi hương thơm ngát của riêng cô, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, dần dần thả lỏng dây thần kinh.

Nghiêng đầu nhìn bài trí đơn giản trong phòng, chẳng có thứ gì trang trí hết.

Lam Tử Ngưng chợt nhớ tới búp bê thủy tinh Kha Hựu đưa cho mình, liền bật dậy khỏi giường.

Kha Hựu đi ra, thì thấy Lam Tử Ngưng đi chân trần trên sàn gạch, tóc dài xõa tung, mặc áo thun vàng bó sát họa tiết hoạt hình.

Đường cong đáng kiêu ngạo của nàng hiển lộ ra ngoài không sót miếng nàng, Cái quần soóc bản thân vốn mặc vừa người, ở trên thân nàng thì càng tôn tên đôi chân thon thả của nàng.

Bắp chân nhỏ gọn và bàn chân trắng nõn, nhìn thế nào đều thấy mê hoặc.Tim đập nhanh hơn, Kha Hựu xấu hổ ho nhẹ, thầm mắng bản thân hạ lưu.

Nghe thấy tiếng bước chân, Lam Tử Ngưng dừng lại việc loay hoay búp bê thủy tinh, quay đầu lại cũng tự giác có hơi mất tự nhiên, chỉ vào bàn nói: "Bức ảnh này em chụp khi nào thế? Sao tôi lại không biết?"
Kha Hựu tắm rửa xong rồi thì nằm ì trên giường không muốn động đậy nữa, lấy tay chống đầu, nghiêng người nhìn nàng.

"Chẳng lẽ chị không biết nụ cười độc nhất vô nhị ấy chỉ vì tôi mà nở rộ sao? Còn là chụp chính diện, tôi nào có cơ hội chụp, là kêu Tiểu Bao theo dõi chúng ta chụp đó."
Lam Tử Ngưng xoay người cũng bò lên giường, lăn qua cố gắng chen tới bên cạnh Kha Hựu.

Hai tay kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy.

"Em cũng biết em là phong cảnh độc nhất vô nhị của tôi à.

Thế thì quá khứ của tôi em đừng ghen hoài nữa, đó đều là chuyện lúc tôi chưa gặp được em mà."
Kha Hựu đẩy nàng ra, lại tì cằm trên vai nàng, hà hơi bên tai nàng: "Tôi đồng ý."
Kha Hựu buông mắt, đã thấy nàng nhắm mắt lại nghỉ ngơi, liền đưa tay xoa mắt và huyệt thái dương cho nàng.

Lam Tử Ngưng không có mở mắt, đơn giản là nàng nghĩ không có bất cứ uy hiếp nào tồn tại, nên thoải mái than nhẹ một tiếng, thả lỏng để Kha Hựu giúp bản thân xoa bóp.

"Huyệt Thái dương, tôi đem nơi yếu ớt nhất giao vào tay em đó."
Kha Hựu khựng lại, lời của nàng hung hăng đâm vào tim Kha Hựu.

Hít sâu một hơi, nở nụ cười khổ mà Lam Tử Ngưng không nhìn thấy.

"Hồng nhan họa thủy, chị thua rồi."
"Tôi sẵn lòng." Lam Tử Ngưng cầm tay Kha Hựu, nhích người hôn nhẹ lên trán cô, khóe miệng hơi cong cong.

"Ngủ ngon nhé, họa thủy."
- ------
Editor có lời muốn nói: Hì hì, không biết có còn ai theo dõi bộ này không nhỉ.