Rửa mặt xong, từ trong đống váy Lam Tử Ngưng mua cho, Kha Hựu lựa ra một chiếc váy dài kiểu khóa kéo sau lưng, vốn định thả váy đó cho tự nàng mặc, lại bị biểu cảm đáng thương của nàng đánh bại.
Kha Hựu vươn giơ tay đỡ Lam Tử Ngưng chậm rãi ngồi dậy.

Thật ra Lam Tử Ngưng cũng không phải không thể nhúc nhích, chỉ là do vết thương ở trên lưng, làm gì đều phải cực kỳ cẩn thận.

Vì vậy, Lam Tử Ngưng liền thừa cơ hội này, thản nhiên để Kha Hựu mặc đồ cho mình, thuận tiện show vóc dáng đáng kiêu ngạo của bản thân ra.

Khi hai chân Lam Tử Ngưng chạm đất, cái chăn che trước người nàng cũng tuột xuống, cảnh xuân trước ngực như ẩn như hiện, cực kỳ sinh động, càng làm người ta nóng mặt thêm.

Kha Hựu biết bản thân hiện tại cực kỳ mất tự nhiên, ho nhẹ một tiếng, ngồi xổm trước mặt nàng, kéo khóa váy xuống, mở rộng ra: "Bước vào đi."
Nhìn chằm chằm Kha Hựu đang đỏ mặt, Lam Tử Ngưng ngoắc môi, thoáng thả tay, cái chăn rớt hẳn khỏi người.

Nàng còn buông đầu ra vẻ vô tội nhìn Kha Hựu: "Đồ nhỏ của ta...!còn chưa có thay."
Chỉ trong nháy mắt ngẩng đầu, "Bá" một cái, mặt Kha Hựu đỏ bừng.

Cặp đùi thon thả mỹ miều xuất hiện trước mắt, đường nhìn cứ thế mà hướng lên trên, đối mặt với nơi nào đó.

Quần nhỏ viền ren màu đen bao lấy vùng đất bí ẩn nọ.

Lam Tử Ngưng len lén liếc nhìn Kha Hựu, sự thực chứng minh, da mặt Kha Hựu rất mỏng, không ép cô ấy à, tính phúc (*) gì gì đó sẽ mãi xa vời.

Lam Tử Ngưng nháy mắt mấy cái: "A Hựu, không có cái mới cũng không sao, tôi không ngại dùng của em..."
(*) 性福xìngfú: Cách nói lái từ hạnh phúc (幸福xìngfú), mang nghĩa về đời sống tình dục
Kha Hựu không thể tin vào tai mình nổi.

Cô gái này sao có thể nói tới cái chuyện xấu hổ ấy một cách tự nhiên như vậy chứ! Nàng...!nàng đây là muốn mình thay nội y cho luôn sao?!
Hồi hộp đến cứng còng cả người, Kha Hựu thả váy xuống đất, xoay người chạy tới tủ vải lấy nội y mới tới.

Che che giấu giấu, Kha Hựu túm chặt nội y trong tay, đây còn mang màu hồng phấn hình dâu tây.

Loại hình ấu trĩ thế này, nếu để Lam Tử Ngưng thấy, chắc chắn sẽ bị trêu chọc cho mà xem.

Giờ Lam Tử Ngưng đang trần truồng đứng trên sàn, Kha Hựu mặt đỏ còn hơn mông khỉ, đương nhiên là không dám nhìn thẳng.

Cứ như vậy, cô cũng chỉ có thể xấu hổ mà mặc người bài bố.

Lam Tử Ngưng cười tà, tay nắm nội y, kéo ra một chút, sau đó ngừng tay: "Tôi không khom lưng được..."
Kha Hựu vốn đang ngồi chồm hổm nhìn chằm chằm sàn nhà, nghe vậy, không thể làm gì khác đành ép buộc bản thân ngẩng đầu nhìn lên.


Khẽ cắn môi, cầm lấy nội y của nàng, nhắm mắt lại, cởi quần của nàng ra.

Toàn bộ quá trình, Kha Hựu luôn nhắm mắt, thẳng đến khi Lam Tử Ngưng giơ chân lên, Kha Hựu mới hé mắt, lấy nội y mình giấu nãy giờ ra.

"Mặc...!Mặc đi."
Đồ nhỏ hình dâu tây, áo thun hình hoạt họa, rốt cuộc thì Kha Hựu ngây thơ đến cỡ nào chứ.

Lam Tử Ngưng trợn mắt, cái khúc gỗ này chẳng thay đổi chút nào.

Qua mấy lượt làm bừa của nàng, cuối cùng cũng mặc xong quần nhỏ.

Sau đó Kha Hựu nhanh chóng đem váy ra.

Cặp mắt của Lam Tử Ngưng dường như híp lại thành đường chỉ.

Lam Tử Ngưng cực kỳ phối hợp, mặc Kha Hựu muốn làm gì thì làm.

Chỉ có điều, khi Kha Hựu rốt cục mở mắt ra kéo váy lên, Lam Tử Ngưng lại nắm cổ tay cô.

Kha Hựu ngẩn ra, con mắt không ngừng bị đôi gò bông của nàng hấp dẫn.

Làn da trắng nõn nà của nàng quyến rũ vô hạn.

Cố nuốt ực một cái, Kha Hựu dời mắt, lẳng lặng nhìn mặt Lam Tử Ngưng.

"Lại sao nữa?"
Phản ứng Kha Hựu làm Lam Tử Ngưng vô cùng thoả mãn, còn cười xấu xa nhếch môi, sáp lại gần Kha Hựu: "Tôi còn chưa mặc áo ngực..."
Khuôn mặt quyến rũ kiều diễm, cặp gò bông đào trắng như tuyết, đôi chân thon dài...!Đẹp đến kinh diễm tuyệt luân.

Kha Hựu nhất thời mất hồn, lại bị một câu nói của Lam Tử Ngưng làm sợ đến hoàn hồn.

Kha Hựu rất muốn tát mình một cái, tức giận thầm mắng bản thân quả thực là cầm thú, thế mà lại có ý nghĩ hạ lưu với cơ thể Lam Tử Ngưng.

"Á! Đúng rồi!" Kha Hựu lại bỏ váy ra, nghiêng người lấy áo ngực đã chuẩn bị sẵn để trên giường.

Lam Tử Ngưng hơi nhếch khóe miệng, đợi đến khi Kha Hựu ra sau cài áo xong, Lam Tử Ngưng giả vờ ngượng ngùng nói: "Em giúp tôi cái này nữa, tôi đưa tay lên có hơi khó."
Kha Hựu lượn đến trước, nhìn theo hướng Lam Tử Ngưng chỉ, mặc lệch rồi.

Kha Hựu bấm bụng, giơ tay luồn vào chén áo, xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến, lơ đãng còn đụng tới đầu nụ của nàng, một loại cảm giác kỳ dị nảy mầm trong lòng.


Hai tay giống như không bị khống chế, nắn cái chỗ kia không rời tay, thật muốn vuốt ve cái chỗ đó một phen.

Đại não như bị cái gì bắn trúng, Kha Hựu cố gằng dằn xuống ham muốn trong lòng, đứng đắn cầm hai trái đào của nàng, điều chỉnh cho vừa khuôn áo.

Sau đó thì ngồi sụp xuống như lẩn trốn mà kéo váy cho nàng.

Lam Tử Ngưng đưa tay qua ống tay áo, nhìn Kha Hựu thở ngày càng nặng thêm, nhẹ nhàng ôm eo cô, ngăn cản động tác của cô, trông phóng đãng bất kham nhưng nụ cười lại nhàn nhạt, nàng nói: "Tiểu Hựu Hựu, khát vọng trong nội tâm của em tôi cảm nhận được.

Chờ tôi lành thương rồi, tôi sẽ thỏa mãn em, nhé."
Nghe Lam Tử Ngưng nói xong, mặt Kha Hựu càng đỏ thêm, không dám đối diện với cặp mắt của nàng.

"Tôi không có..."
"Ừm...!Em không có.

Được rồi, kéo khóa lên giúp tôi, rồi giúp tôi trang điểm nữa."
Tua rua bên hông lắc lư theo động tác của nàng.

Lam Tử Ngưng chậm rãi đi vài bước, lưng cứng còng chậm rãi ngồi xuống.

Thở dài thườn thượt, Kha Hựu thấy bản thân như vừa hoàn thành một công trình vĩ đại.

Sau một phen lăn lộn, Lam Tử Ngưng đã thay chiếc váy xếp li màu be cổ chữ V, phần hở sau lưng vừa đúng phía trên vết thương.

Xương quai xanh khiêu gợi và phần lưng nuột nà, còn có mái tóc xoăn buông xõa, thật tốt để che giấu vết thương của nàng.

Kha Hựu tìm hộp trang điểm trong túi của Lam Tử Ngưng, nhìn một đống đồ kia, Kha Hựu bối rối: "Tôi không rành cho lắm."
"Trang điểm nhạt thôi.

Đầu tiên là bôi chút phấn lót, dùng tay em thoa một lớp mỏng, lại điểm chút phấn hồng, kẻ chân mày, tô son môi, có vậy thôi."
Kha Hựu vén tóc mái của nàng qua, tỉ mỉ nhìn nàng.

Khuôn mặt này căn bản không có chút tỳ vết nào, làn da trắng nõn, hầu như không thấy lỗ chân lông, vô cùng mịn màng.

Nhìn hộp phấn trong tay, Kha Hựu chợt nghĩ mấy thứ đồ trang điểm này hơi dư thừa.

Có điều, sắc mặt nàng đúng là không tốt, người thì đang sốt, có chút hốc hác.


Kha Hựu bôi chút phấn, nhẹ nhàng thoa lên mặt nàng, thấp giọng nói: "Chị biết đó, bình thường tôi không hay làm mấy thứ này, lát sau nhìn như diễn viên kịch thì đừng trách."
Đầu ngón tay cô chậm rãi chạm vào mặt, như một dòng suối nhỏ, chảy róc rách dịu êm.

Lam Tử Ngưng chợt thấy rung động, yên lặng nhắm mắt, hơi ngẩng đầu lên, thỏa mãn cảm nhận sự ôn nhu của cô, cất giọng đáp: "Ý em là em trời sinh đã đẹp ấy hả? Tiếp tục đi."
"Giữ yên khuôn miệng." Kha Hựu cầm cây cọ quét chút phấn màu quất, thoa thoa lên hai gò má của nàng, lại cầm chì, cẩn thận kẻ mắt cho nàng, đi một đường hoàn mỹ, làm cho cặp mắt của nàng càng thêm thâm thúy mê người.

Đôi mì dài được chải cong vút, cánh môi yêu kiều được bôi một lớp son mỏng màu hồng nhạt lấp lánh, thoáng cái đã trông có sức sống hơn nhiều.

Phải công nhận, người căn bản đã đẹp, tùy tiện trang điểm một chút vẫn có thể tỏa sáng rực rỡ.

Sau khi trang điểm xong, Lam Tử Ngưng cảm thấy mỹ mãn ịn lên mặt Kha Hựu một dấu son, đi đôi giày cao gót màu bạc, cẩn thận vin Kha Hựu đứng thẳng dậy.

Thoáng nhìn thấy Kha Hựu giơ tay muốn lau, Lam Tử Ngưng níu tay cô lại, mang vẻ ngượng ngùng nói: "Không được lau, để Lam Tiêu Tần thấy.

Chút nữa tôi sẽ đổ cho tại em mới có cái dáng đi cứng còng, đỡ thắt lưng gì gì này."
...!
Kha Hựu ăn mặc rất đơn giản, một chiếc váy liền màu xanh nhạt, tóc chải gọn gàng cột bằng dây chun, cũng không có trang điểm, chỉ rửa mặt sạch sẽ, bôi chút kem dưỡng da xong thì ra ngoài luôn.

Trông có vẻ lười nhác như thế, lại làm cho Lam Tử Ngưng không thể rời mắt.

Ngồi bên cạnh mà mắt Lam Tử Ngưng cứ dính chặt trên người Kha Hựu, gần như quên hết tất cả đau đớn trên cơ thể.

Bởi vì ngồi ở phía trước thì phải thắt dây an toàn, sợ đụng Lam Tử Ngưng, Kha Hựu đành nhường ghế tài xế lại, ra ngồi sau với Lam Tử Ngưng.

Nắm bàn tay nóng hầm hập, Kha Hựu nhìn qua sườn mặt của nàng.

Đường nhìn thoáng chạm nhau, sự ngọt ngào trong đôi mắt ấy làm nàng trông có tinh thần hẳn, Kha Hựu bất đắc dĩ đưa tay dò nhiệt độ: "Chị sốt đến đần người luôn rồi à?"
"Ừm." Lam Tử Ngưng liễm mi cụp mắt, không hề muốn cãi lại, ngây ngốc nháy mắt mấy cái.

Trông dáng điệu ngờ nghệch của nàng, Kha Hựu mím môi cười, lấy áo khoác vest ở ghế trước khoác lên vai Lam Tử Ngưng, vỗ vỗ vai nàng: "Ngủ chút đi."
Chỉ một hành động nhỏ này, Lam Tử Ngưng thuận thế dựa vào người Kha Hựu.

Nàng thầm mong có thể lặng yên bên nhau như vậy.

Lam Tử Ngưng biết muốn làm khúc gỗ Kha Hựu này tiến lên trước là một việc còn khó hơn lên trời.

Vậy thì để nàng chủ động xuống nước trước đi.

Tựa đầu trên vai Kha Hựu, nhẹ nhàng cọ qua lại, mùi kem dưỡng thoang thoảng bên mũi, thoải mái than dài một tiếng, Lam Tử Ngưng vươn tay vuốt cổ cô một cái.

Ngón cái vừa lướt qua, liền nghe thấy tiếng cô nuốt ực.

Lam Tử Ngưng suy nghĩ một chút, có vẻ đợt dạy bảo vừa rồi rất hiệu quả.


Nàng cất giọng yếu ớt nói: "Không ngủ được."
Hơi thở ấm nóng vờn quanh cổ, còn có giọng nói rù rì của nàng, nghe cứ như là đang làm nũng, làm Kha Hựu sợ đến run lên.

Vốn định đẩy ra nàng, thế nhưng hai tay vừa ôm eo nàng, nàng đã ngẩng đầu, híp mắt trông cực kỳ lười biếng.

Người hơi ngã ra sau, cầm tay Kha Hựu đặt trên lưng.

Động tác có vẻ hơi mờ ám.

Kha Hựu sợ đụng vết thương của nàng, lại không nỡ bỏ ra, chỉ đành ôm lấy.

"Sau khi về, nhớ đừng để vết thương dính nước.

Nếu đổ mồ hôi khó chịu quá thì để nữ giúp việc lau mình cho là được."
Cánh môi hồng của Lam Tử Ngưng mím thành một đường, hơi nhếch lên: "Em nỡ lòng để người phụ nữ khác nhìn thấy tôi lõa thể?"
Kha Hựu không có trả lời, chỉ là quay đầu đi chỗ khác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lam Tử Ngưng không động đậy, tiếp tục dựa trên người cô.

Cảm giác an tâm như thế này, làm cho Lam Tử Ngưng quên hết sự hồi hộp lo sợ ban đầu.

Yên lặng hồi lâu, lúc Lam Tử Ngưng cho rằng sẽ không nghe được câu trả lời, Kha Hựu đột ngột ừ nhẹ một tiếng.

Sau đó, Lam Tử Ngưng liền nghe thấy một câu thế này:
"Vậy chị đừng tắm rửa gì hết, xịt chút nước hoa thôi."
Ánh nắng xuyên qua cửa kính, hắt lên mặt cô, làm nổi bật rặng mây đỏ trên đôi gò má của cô.

Đôi mắt Lam Tử Ngưng bừng sáng, giọng nói không còn ngả ngớn, thậm chí, có chút nghiêm túc:
"Kha Hựu, em đang tránh né, em đang chạy trốn.

Trốn cái gì, sợ cái gì? Tôi là thật lòng, em còn không chịu tin sao?"
Kha Hựu chỉ thấy tim như bị đâm một nhát.

Một đống lời dối gian lừa lấy sự tin tưởng của nàng, đổi lấy mạng sống, thế nhưng cái giá phải trả chính là áy náy mỗi phút mỗi giây.

Cổ họng nghẹn lại, Kha Hựu bỗng thấy cõi lòng đầy đắng chát, cảm giác lo được lo mất lan ra từng tế bào, đam thẳng vào xương tủy.

Kha Hựu nhếch môi cười: "Tin.

Tôi chỉ hơi sợ...!Cảm giác lo lắng không dễ chịu gì."
"Tôi xin hứa với em, sau này sẽ không để bản thân gặp chuyện nữa."
Nụ hôn nhẹ nhàng, mê say, mang theo sự ôn nhu làm Kha Hựu gần như không thể chống cự, dần dần chìm đắm.

Người phụ nữ này thật quá đáng sợ, từ từ kéo người ta xuống suối, mang đến loại ôn nhu khiến người ta không thể chối từ, không thể vùng vẫy thoát ra....