Ngồi ở trong taxi, Tả Tư Ninh cảm thấy mình như là vụng trộm đi tìm đàn ông sau lưng Hàn Duệ, có một chút tâm thần không yên. Cho nên lúc đến nơi, người lái xe đợi vài phút vẫn không thấy cô xuống xe liền lên tiếng nhắc nhở: “Cô àh, đến nơi rồi.”

Ngẩng đầu nhìn cái biển quảng cáo to, sáng long lanh: massage phong cách Hồng Kông. Tả Tư Ninh do dự một phen. Cô nghe nói không ít nơi massage vẫn cung cấp dịch vụ đặc biệt. Nhưng cô nghĩ lại: nơi này trang trí khá tốt, lại không phải ở nơi xó xỉnh, nên sẽ không làm chuyện xằng bậy với khách hàng đi?

Vì để an toàn, cô cầm di dộng ở trong tay, nếu có bất luận nguy hiểm gì liền gọi điện thoại cầu cứu.

Hiển nhiên lo lắng của cô là thừa, tiệm này là tiệm đấm bóp chân, bên trong có nhiều ngăn nhỏ, thợ đấm bóp cũng có nam, có nữ, đều mặc một bộ đồng phục màu đỏ và trắng.

Có người chiêu đãi tiến lên hỏi Tư Ninh có biết người thợ đấm bóp nào không, bla bla bla nói một hồi, nhiệt tình đem những gói giảm giá của cửa tiệm giới thiệu một lượt.

Tả Tư Ninh không muốn nhưng không thể không cắt ngang cô ta: “Xin lỗi, tôi không phải tới mát xa, tôi...”

Cô còn chưa nói xong, người chiêu đãi đã đổi thái độ, bày ra sắc mặt lạnh: không muốn chiêu đãi cô: “Vị tiểu thư này, nếu không phải đến mát xa, xin cô đi thẳng quẹo trái, cửa ra ở đó.”

Tả Tư Ninh kêu một tiếng bất đắc dĩ, vừa rồi chiêu đãi mình quá mức nhiệt tình, hoàn toàn không cho mình cơ hội xen mồm. Sắc mặc hiện tại là cho ai xem a? Thái độ phục vụ thật sự làm cho người ta lo lắng thay cho tiệm này.

Cảm khái thì cảm khái nhưng Tả Tư Ninh không quên mục đích chính của mình. Cô cắn răng lấy 50 đồng từ trong túi ra, nhét vào trong tay chiêu đãi viên: “Tôi đến tìm người, cô yên tâm, tôi sẽ không ảnh hưởng đến việc buôn bán của các người. Chỉ tìm người rồi lập tức ra ngoài, được không?”

Đúng là mặt mũi dựa trên tiền bạc, sắc mặt người chiêu đãi viên kia rốt cục có chút chuyển. Cô ta nâng cằm, vẻ mặt không kiên nhẫn: “Đừng mè nheo, tìm nhanh rồi đi ra. Cũng đừng gây chuyện rắc rối ở nơi này, nếu như bị cấp trên phát hiện, đó là chuyện của cô, ngàn vạn lần đừng lôi tôi ra.”

Vì tìm con trai, Tả Tư Ninh nhịn, treo khuôn mặt tươi cười, bày tỏ vạn lần cảm tạngười nọ.

Tiệm này thật to, phòng nhỏ nhiều không kể xiết, chỉ đếm sơ sơ ít nhất cũng là mười phòng. Đó chỉ là tầng một thôi đấy, nghe nói phía trên còn có tầng nữa. Quan trọng hơn là không thể quấy nhiễu chuyện buôn bán của người ta, cho nên khi bên trong có người đi ra hoặc là có người đi vào cô mới có thể nhìn một cái, mà nhìn một cái chưa chắc đã nhìn thấy toàn cảnh bên trong.

Tả Tư Ninh cứ như vậy gian nan xem xét từng phòng một. Nhìn thấy ông chủ giàu có mạnh mẽ, cũng nhìn thấy tầng lớp tri thức, cũng có cả thanh niên lêu lổng, tóc tai đầy màu sắc. Sau cùng cô hoài nghi tin tức của Lan Tả có nhầm lẫn không.

Tầng một còn một phòng cuối cùng, đó chính là cái phòng sâu nhất. Tả Tư Ninh ở bên ngoài ôm hi vọng, cố gắng tìm kiếm cơ hội.

Bởi vì phòng này ở sâu bên trong nên chung quanh không có người, cô dán lỗ tai tại cửa, muốn nghe xem bên trong có âm thanh gì. Quả thực là có nghe thấy, nhưng rất mơ hồ, giống như có một nam, một nữ, lúc được lúc không, rất khó nhận ra xem người đó có phải Lục Lệ Thành hay không.

Chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Mà giờ phút này Hàn Trữ đi từ lầu hai xuống, anh hôm nay đưa Tiểu Khai tới mát xa. Họ quen nhau ở mấy lần vui chơi giải trí, cảm thấy được đồng điệu nên tiếp xúc thêm vài lần. Lúc đi qua một góc, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Dừng lại một chút, anh lưu ý nhìn vào.

Tiểu Khai thấy thế, hiểu ý cười: “Nhìn mỹ nữ sao? Thật tình...”

Hàn Trữ cố làm ra vẻ huyền bí thở dài: “Hajz, hình như là vợ tôi đuổi theo đến nơi này. Anh cũng biết vợ của tôi, cô ấy thần thông quảng đại, mặc kệ tôi lên trời hay xuống đất đều có thể đuổi tới... Xem ra tiệc rượu hôm nay tôi không có cách nào đi, lần sau nha, lần sau tôi mời anh.”

Phàm là người quen biết đều biết Lâm Tĩnh cường hãn nên Tiểu Khai đồng tình, vỗ bả vai Hàn Trữ một cái: “Anh em, tự cầu nhiều phúc đi.” Nói xong liền rời đi.

Hàn Trừ nhìn theo bóng Tiểu Khai rời đi, lúc này mới đi xuống chỗ nghỉ ngơi. Từ nơi này có thể quan sát được Tả Tư Ninh. Hắn có phần không rõ, người phụ nữ này tới đây để làm gì? Sao lại ở bên ngoài chỗ mát xa nghe lén người ta nói chuyện? Cô tới đây bắt gian? Chẳng lẽ Hàn Duệ ở bên trong sao?

Hàn Trữ rất nhanh liền phủ quyết ý nghĩ này, tiểu tử Hàn Duệ nhìn thế nào cũng không phải là người sẽ bị vợ bắt lấy bím tóc. Trước đây khi dẫn Hàn Duệ đi quán bar, có người mỹ nhân qua nói chuyện phiếm, sắc mặt của tiểu tử lạnh như khối băng, trực tiếp đông lạnh hứng thú nói chuyện của cô ta luôn.

Cho nên khi Hàn Duệ nói sẽ kết hôn, Hàn Trữ cảm thấy cực kì trấn kinh, tới cùng thì dạng phụ nữ nào có thể thu phục Hàn lão gia băng lãnh? Lúc nhìn thấy Tả Tư Ninh, nói thật, hắn không cảm thấy chỗ đặc biệt nào, trừ bỏ vóc người cũng tạm.

Bất quá dáng người thì không phải chỉ một mình cô mới có, so với cô, có khối người vóc dáng đẹp hơn.

Lấy hiểu biết của Hàn Trữ đối với em trai, nó sẽ không dễ dàng giao ra thật lòng, trừ phi trước đây có quen biết nhau. Cái manh mối này hắn cũng đã tra rõ ràng, nguyên lai Tả Tư Ninh và Hàn Duệ là bạn học cũ. Phỏng chừng là trong thời gian đó đã gieo xuống mầm tình đi. Lấy tính cách nhớ tình cũ của Hàn Duệ, mấy năm sau đuổi theo người ta đòi kết hôn cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Nếu nó đã chọn Tả Tư Ninh, tất nhiên rõ ràng là sẽ từ bỏ Lâm Thiến. Hàn Trữ tuy có lo lắng nhưng không thể quyết định thay cho em trai.

Trong lúc đang suy nghĩ, Tả Tư Ninh bên kia có động tĩnh.

Một màn làm người ta kinh ngạc xuất hiện, lúc người xoa bóp mở cửa ra, một nam một nữ từ bên trong đi ra. Người nam thì Hàn Trữ không nhận ra nhưng người nữ thì Hàn Trữ quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa: Lâm Thiến.

Hắn rất nhanh nghĩ đến một khả năng, Tư Ninh tới tìm Lâm Thiến bởi vì Hàn Duệ. Cái này là tiết mục hai nữ tranh giành một chồng rồi. Hàn Trữ đối với chuyện này không có hứng thú, hắn hứng thú với người đàn ông bên cạnh Lâm Thiến.Trực giác nói cho hắn biết, người đàn ông này quả thực có chút lực ảnh hưởng đối với cả hai người phụ nữ.

Xem kịch vui luôn có một tình huống ngoạn mục ngoài ý xảy ra.

Quả nhiên, người đàn ông kia kéo tay Tả Tư Ninh đi về phía cửa.

Hàn Trữ trốn tránh một phen, không cho bọn họ nhìn thấy mình: việc này thật là sâu xa rồi. Người đàn ông kia thế mà lại quen biết Tả Tư Ninh, mà thái độ xem ra cực kì thân mật, còn thái độ đối với Lâm Thiến thì lại là khách sáo.

Hàn Trữ cảm thấy tình huống trước mắt không thể không cho Hàn Duệ biết. Hàn Duệ có quyền biết chuyện gì đang xảy ra vì vậy hắn gọi điện cho Hàn Duệ, nói là mình quên mang theo tiền, đang ở chỗ mát xa, muốn anh qua đó trả tiền.

Bên này, Lục Lệ Thành lôi kéo Tả Tư Ninh ra ngoài, giọng trách cứ: “Sao em lại tới đây?”

Tả Tư Ninh cảm thấy chuyện này thật là kì lạ, vì vậy cô giằng tay khỏi Lục Lệ Thành, ánh mắt nhìn qua hắn cùng Lâm Thiến, xác nhận mình không tưởng tượng ra quan hệ của hai người bọn họ. Tả Tư Ninh trực tiếp mở miệng: “Trước nói cho tôi biết, sao hai người lại quen biết nhau?”

Lâm Thiến bình tĩnh, cô không lo lắng chuyện Tả Tư Ninh phát hiện mình có quen biết Lục Lệ Thành, thậm chí còn muốn để cho Tư Ninh phát hiện. Cho nên cô cười bình tĩnh: “Về việc này, có lẽ chúng ta nên tìm chỗ nào đó ngồi xuống tâm sự?”

Lục Lệ Thành xem ra có chút bất an, ngay sau khi Lâm Thiến nói xong, hắn mãnh liệt phản đối: “Không! Tôi sẽ đem chuyện chúng ta nói cho cô ấy. Lâm tiểu thư, hôm nay dừng ở đây. Có chuyện gì tôi sẽ liên hệ với cô.” Sau khi nói xong, hắn quắc mắt bổ sung một câu: “Hi vọng cô nói chuyện giữ lời.”

Trực giác nói cho Tả Tư Ninh, Lục Lệ Thành có ước định hoặc giao dịch gì đó với Lâm Thiến. Cô thậm chí còn nhạy cảm đoán rằng cái chuyện này có quan hệ với mình, bởi vì Lục Lệ Thành và Lâm Thiến có một điều quan tâm chung là mình và Hàn Duệ. Có lẽ là vì hôn nhân của cô và Hàn Duệ nên để cho hai người vốn không biết nhau tụ lại, mà chuyện bọn họ thương lượng....

Trời ạ!!! Tả Tư Ninh bị suy nghĩ kế tiếp của mình hù chết: Lục Lệ Thành đã nói chuyện con trai cho Lâm Thiến? Nếu cô ta biết rõ sẽ gây ra chuyện gì không biết?

Lòng bàn tay Tả Tư Ninh đổ mồ hôi, cô không thèm hỏi bí mật giữa Lục Lệ Thành và Lâm Thiến nữa mà để Lục Lệ Thành tùy ý kéo ra cửa. Mãi đến khi xác nhận là Lâm Thiến không nghe được cô mới hất tay Lục Lệ Thành ra. Giọng nói thờ ơ, không khách khí: “Anh nói cho Lâm Thiến chuyện Hữu Hữu?”

Lục Lệ Thành giống như thở phào nhẹ nhõm, hắn lo lắng liếc vào bên trong một cái, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu bá đạo: “Em tốt nhất là cách xa người phụ nữ này ra một chút, em không phải đối thủ của cô ta.”

Tả Tư Ninh phát hỏa: “Anh trở lời tôi!” Cô mặc kệ người phụ nữ kia có lợi hại hay không, cô chỉ muốn biết con của cô như thế nào rồi.

Lục Lệ Thành có một giây kinh ngạc, nhìn ánh mắt của Tả Tư Ninh từ từ trầm xuống, giống như muốn từ trong mắt của cô nhìn ra nội tâm cô: tới cùng cô có còn cảm giác đối với mình không? Nếu không có, tại sao lại để ý tới con của bọn họ đến vậy?

Một cỗ kích thích, Lục Lệ Thành cầm tay của Tả Tư Ninh đặt lên ngực trái của mình: “Tư Ninh, chúng ta ở cùng một chỗ lần nữa đi. Còn có con trai nữa, một nhà ba người chúng ta sống cùng nhau. Anh đáp ứng em, chỉ cần anh đạt được vật của anh, anh sẽ rửa tay gác kiếm, về sau tìm công tác an ổn nuôi em và con cả đời.”

Nghe nói như thế, Tả Tư Ninh nở nụ cười, nhưng nụ cười rất lạnh lùng, cô cắn từng chữ, mãnh mẽ nói: “Anh! Nằm ! Mơ! Đi”

Lục Lệ Thành thực sự là tức đến không thể thở. Khi hắn biết Tả Tư Ninh và Hàn Duệ ở cùng một chỗ hắn đã ngàn vạn cái không muốn nhưng nhìn đến điều kiện của Hàn Duệ, so sánh với chính mình thì ưu thế của hắn thật sự lớn hơn, quan trọng hơn nữa là mình đã từng thương tổn Tả Tư Ninh, nên đã thua hắn một phần lớn. Nhưng Lục Lệ Thành vẫn không bỏ cuộc, vẫn muốn bù đắp lại, trời mới biết khi hắn phát hiện có một đứa con, hắn có biết bao nhiêu kinh hỉ. Nguyên lai năm đó Tư Ninh không phá thai, vì cái này mà hắn còn muốn thu tay lại, không muốn đụng chạm những thứ trái pháp luật, muốn tìm một công tác an phận an ổn vì hai mẹ con bọn họ.

Đã đến mức đó mà không làm cho Tả Tư Ninh quay đầu sao? Hắn lại tức, càng thêm tức giận quyết định năm đó của mình. Nếu lúc đó hắn giác ngộ như bây giờ thì có phải ngày hôm nay, một nhà ba người bọn họ đang hưởng cuộc sống gia đình hạnh phúc không?

Giọng Lục Lệ Thành mềm đi, có chút cầu xin: “Xem như anh van em, theo anh đi. Anh sẽ tìm ra con, cho anh cơ hội chiếu cố mẹ con em. Em yên tâm, anh nhất định sẽ không tái phạm sai lầm, sẽ không làm cho em thất vọng.”

Tả Tư Ninh nghe được trọng điểm, cô cơ hồ không thể tin được, mở to mắt: “Anh nói sẽ tìm được con là cái ý gì?” Cô bắt lấy bả vai Lục Lệ Thành, ánh mắt đỏ lên như sung huyết, trong đầu xuất hiện nhiều ý nghĩ hỗn loạn.

Tự biết nói lỡ, họ Lục có chút ngượng ngùng, muốn tránh không nói chuyện.

Tả Tư Ninh cơ hồ là xé cổ họng, dùng lực lay thân thể hắn: “Con mẹ nó, nói chuyện! Không phải vừa mới nói cực kì lưu loát sao? Hiện tại sao không nói? Ngươi nói đi, lời này rốt cục là có ý tứ gì?”

Lục Lệ Thành xoắn xuýt, Tả Tư Ninh điên cuồng làm cho hắn chấn kinh. Hắn đặc biệt hối hận vì mình đã lỡ nói những lời này bởi vì xem tư thế hiện tại, nếu không nói sự thật cho Tả Tư Ninh biết, cô tuyệt đối sẽ không chết tâm, thậm chí càng thêm điên cuồng, càng không thể trấn định. Hắn thở dài một hơi, rốt cục nhả ra: “Anh làm mất con rồi.”

Bốp – cơ hồ khi lời nói của hắn ra đến miệng, bàn tay Tả Tư Ninh đã hung hăn rơi vào trên mặt hắn, một cái tát đủ ngoan độc, trên mặt hắn hằn sâu năm ngón tay.

Tả Tư Ninh nhìn mặt hắn,chán ghét đến cực điểm, khuôn mặt hiện tại của hắn quả thật như một đống cứt làm cho người ta ghê tởm, nghĩ đến là muốn nôn ọe. Tiếng nghiến răng của cô kẽo kẹt, trong mắt sương mù phủ đầy, lên tiếng cười lạnh: “Tôi hảo tâm nó cho anh một sự thật, miễn cho anh không nằm mơ nữa.”

Ánh mắt cô không hề chớp nhìn Lục Lệ Thành, ánh mắt cơ hồ chém hắn bị thương: “Hữu Hữu không phải là con của anh, cho nên, con mẹ nó, từ giờ về sau đừng có đụng đến mẹ con tôi. Tôi bất quá là theo anh lên giường, nhưng cho đến bây giờ tôi cũng không nghĩ tới sinh con cho anh, chưa từng có!”

Ánh mắt miệt thị, ngoan độc, quyết liệt của cô làm cho Lục Lệ Thành khó có thể tin. Hắn nghi ngờ: “Không có khả năng, em nói dối. Khi đó em chỉ có một mình anh.”

Tả Tư Ninh quay đầu đi, trong tươi cười lộ ra vẻ lạnh lùng bất đắc dĩ: “Chỉ có một mình ? Anh tự đề cao chính mình rồi. Anh cho rằng tiết mục anh hùng cứu mĩ nhân đủ thu hút để tôi không ngần ngại đem cả tương lai đặt vào anh? Anh có thể đến cái phòng nhỏ của tôi, người khác vì sao không thể?”

Cô nhìn hắn như chém đinh chặt sắt, giọng nói bình tĩnh nhưng dùng hết khí lực: “Nếu như tôi nói với anh, lúc ngủ với anh, trong lòng tôi chỉ nghĩ đến người đàn ông đó, anh có thể thấy rõ sự thật hay không?”

Cô xoay người, đưa lưng về phía Lục Lệ Thành, trước khi rời đi lại bổ sung thêm một câu: “Anh mang con của tôi đi, lại đánh mất. Chuyện này tôi sẽ nhớ rõ, nếu con của tôi có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh. Nó bị thương tổn ở đâu tôi sẽ trả lại anh gấp mười.”

Nói xong cô liếc mắt về phía trước một cái, tầm mắt cơ hồ nhìn thấy một người, rất giống Hàn Duệ. Bỗng nhiên cô cảm thấy cực kì ủy khuất, chính mình hình như đang khóc.