Tả Tư Ninh để đồng hồ báo thức lúc sáu giờ sáng. Cô muốn rời giường chuẩn bị điểm tâm thật sớm để còn ra ngoài du ngoạn.

Nhưng đồng hồ báo thức vừa mới vang một tiếng đã bị một cánh tay tiêu diệt. Hàn Duệ trợn mắt đứng dậy, cẩn thận xuống dưới. Anh sáng suốt kêu đồ ăn ở ngoài. Anh không dám để cho Tả Tư Ninh chạm vào phòng bếp lần nữa, trừ phi cô đi học một khóa nấu ăn. Trong lúc đợi điểm tâm, anh gửi email cho trợ lý, nói rõ lý do vắng mặt ngày hôm nay.

Trợ lý rất nhanh liền hồi âm: Hàn tổng, trăng mật vui vẻ. Nhưng hội nghị hôm nay thì làm sao bây giờ?

Hàn Duệ dừng một chút, đánh ra hai chữ: hủy bỏ.

Tả Tư Ninh chưa từng chủ động yêu cầu hẹn hò với anh. Điều này đối với Hàn Duệ là lần đầu. Công tác có thể kéo dài, nhưng chuyện bồi dưỡng cảm tình thì không thể bỏ qua.

Tả Tư Ninh vừa tỉnh ngủ, duỗi thắt lưng, thuận tay nhìn vào đồng hồ báo thức: tám giờ rồi. Cô nhanh chóng mặc quần áo tử tế đi ra khỏi phòng. Trên sofa, Hàn Duệ khí định thần nhàn xem báo, nhất thời nộ khí dâng lên: “Sao anh tắt đồng hồ báo thức của em?”

Ngẩng đầu, trong miệng Hàn Duệ còn ngậm một cái quẩy, anh gật đầu, bởi vì trong mồm có đồ ăn nên nói chuyện có chút mơ hồ: “Đúng vậy! Anh để cho em ngủ nhiều một chút. Dù sao ngày hôm qua em đã quá mệt mỏi rồi.”

Hàn Duệ tận lực tạo ra một bầu không khí hài hước, nguyên tưởng rằng Tả Tư Ninh sẽ mỉm cười, ai dè anh đoán sai rồi. Tả Tư Ninh hung hăng liếc anh một cái. Ánh mắt kia như muốn nuốt sống anh. Chỉ thấy cô tức giận bừng bừng nói: “Ai cho anh tự chủ trương! Hôm nay em đã sắp xếp tốt, bị anh làm loạn như vậy. Thời gian đi vườn bách thú không có, thật không biết nói anh thế nào nữa.”

Nói xong cô hấp tấp đi rửa mặt.

Hàn Duệ có chút không giải thích được. Dựa theo phim truyền hình, nam chính vì muốn cho nữ chính ngủ lâu thêm chút, nên rời giường chuẩn bị nọ kia là có thể thắng được cảm động của nữ chính. Thế mà chiêu này dùng lên trên mình thì lại trở thành thảm họa rồi? Thật là lòng dạ đàn bà như kim dưới đáy biển.

Càng làm cho anh giật mình hơn là, sau khi rửa mặt, Tả Tư Ninh lại không còn tức giận nữa. Khuôn mặt cô tươi cười nhẹ nhàng hướng anh nói một câu: “Đợi em một lát, xong ngay thôi.” Sau đó lại xông về phòng.

Hàn Duệ đang gặm quẩy nhìn cô một cái, không khỏi bật cười: thật như một trận gió.

Ước chừng nửa giờ qua đi, cửa phòng rốt cục mở ra. Tả Tư Ninh cúi đầu, trong tay cầm một tờ giấy, cầm cây bút màu đỏ vạch một đường. Gạch xong, ngẩng đầu: “Hành trình lúc chín giờ đi vườn bách thủ bị hủy bỏ. Chúng ta sẽ đi đến chỗ kế tiếp – Miếu Thành Hoàng và phố quà vặt.”

Cô nói xong, Hàn Duệ còn không có phản ứng. Ánh mắt anh dính chặt trên người Tả Tư Ninh, nhìn từ khuôn mặt đến áo váy của cô.

Tả Tư Ninh hôm nay trang điểm cực kì dụng tâm: màu da hồng nhuận sáng bóng, lông mi vừa cong lại dài, đường viền mắt làm cho ánh mắt càng thêm có thần khí. Làn son bóng ẩn ẩn ánh bạc mờ nhạt. Quần áo của cô hôm nay cũng cực kì đẹp: áo len sọc đen trắng. Bên ngoài là một chiếc áo khoác màu tối, váy ngắn màu hồng, tất màu da làm cho chân cô càng thêm hoàn mỹ...

Tả Tư Ninh kéo tay Hàn Duệ, thúc giục: “Anh yêu, nhanh lên. Nếu không chúng ta lại không kịp rồi.”

Hàn Duệ ngẩng đầu liền nhìn thấy rãnh V của cô. Cổ họng bỗng nhúc nhích một cái. Vì muốn hóa giải xấu hổ, anh khụ một tiếng lớn: “Mới sáng sớm như vậy mà em lại dụ dỗ anh phạm tội sao?”

Tả Tư Ninh vỗ tay lên vai anh, mày đã nhíu lại: “Anh đúng là tên sắc quỉ. Khẩn trương đứng lên!”

Lúc hai người ngồi trong xe còn không ngừng đùa giỡn nhau.

Đối diện với bản chất sắc quỉ của anh, Tả Tư Ninh đành phải nhấc tay đầu hàng: “Em đầu hàng, em công nhận, Ngài rất mạnh mẽ, bàn tay Ngài đã có thể dịch ra khỏi đùi của em không?”

Lúc đến phố ăn vặt đã là chín giờ rưỡi, trên đường rất nhiều người.

Hàn Duệ một tay ôm lấy bả vai Tả Tư Ninh, nói cho oai: nhiều người quá, sợ em đi lạc nhưng kì thật anh muốn nhân cơ hội này ăn đậu hũ của Tả Tư Ninh – người đàn ông này thật không thành thật.

Nếu là lúc trước, Tả Tư Ninh tuyệt đối sẽ khinh bỉ một trận, sau đó hất tay anh ra. Nhưng hôm nay, cứ để anh vậy đi.

Sau ngày hôm nay, chỉ sợ không có cơ hội gặp mặt, đừng nói đến hẹn hò. Có phần tiếc nuối, lần hẹn hò đầu tiên lại là lần cuối cùng.

Nếu có cơ hội một lần nữa, ngày đó khi đi học cô sẽ dùng tất cả công phu đem Hàn Duệ biến thành người đàn ông của mình, hưởng thụ thì nên hưởng thụ, hiện giờ đỡ phải than thở tiếc nuối.

Bỗng nhiên một mùi hương truyền đến, Tả Tư Ninh nhìn qua, bên cạnh là một tiệm đậu phụ thúi khá sạch sẽ. Bởi vì vậy, mọi ý nghĩ đều bị vứt sang một bên, cô nắm tay Hàn Duệ, đi nhanh hơn: “Đi! Chị mua cho em đậu phụ thúi.”

Khóe miệng Hàn Duệ co rút hai lần, sau cũng hiểu ý cười: “Tốt!... Chị!”

Tả Tư Ninh ngoái đầu lại cười vô cùng rực rỡ.

Đón ánh mặt trời, Hàn Duệ bỗng nhiên lại có dự cảm không tốt? Anh bất đắc dĩ: anh đúng là tự ngược, người khác có hơi chút ôn hòa liền cảm thấy không thích hợp, vẫn là muốn người khác hung hãn mới thấy toàn thân thoải mái.

Nóng hổi, mùi hương xông vào mũi, đậu phụ thúi quả thực là quá mê người. Tả Tư Ninh quét mấy tầng nước tương rồi châm một miếng đưa tới miệng của Hàn Duệ, khóe miệng nhếch lên: “Phục vụ tới tận miệng, xem, chị đối với em thật tốt.”

Có nhân viên cửa hàng nghe nói như vậy liền giật mình: “Hóa ra là chị em àh? Tôi còn tưởng là người yêu chứ, nhìn ngọt ngào quá.”

Hàn Duệ cắn đông cắn tây, bộ dáng nhìn thấy tri kỉ: “Chúng tôi là chị em yêu nhau. Đúng, vợ của tôi hơn tôi vài tuổi, nhưng nhìn xem, cô ấy nhìn vẫn rất trẻ có phải không?”

Nhân viên cửa hàng tận hết sức lực khen Tả Tư Ninh biết dưỡng da, lại còn hỏi sản phẩm dưỡng da, xóa nếp nhăn nào tốt.

Tả Tư Ninh cực kì vô sỉ trả lời: “Trời sinh làn da non mềm, tôi cũng không có biện pháp.”

Hai người ăn xong, đi ra khỏi tiệm liền cười lớn. Tả Tư Ninh vỗ bả vai Hàn Duệ, gật đầu: “Em trai tốt, hành động rất được a.”

Hàn Duệ ôm cô: “Cũng vậy.”

Tại phố ăn vặt đi dạo một vòng lớn, ăn không ít điểm tâm tinh xảo, dạ dày hai người đã căng ra. Sau cùng thì không còn cả khí lực đùa giỡn với nhân viên bán hàng. Xem ra là không cần ăn trưa rồi.

Tả Tư Ninh lại lấy tờ giấy ra, đem thời gian ăn trưa bỏ qua, sau đó tiếp tục tiến hành mục tiếp theo.

Hàn Duệ tò mò liếc một cái, trên đó toàn là kế hoạch. Anh dán trên cổ của Tả Tư Ninh, thổi khí: “A... Kế tiếp muốn đi xem phim sao? Phim Titanic sao?”

Ý của Hàn Duệ là bộ phim này quá bi kịch, nam chính và nữ chính sinh ly tử biệt a, không phù hợp với buổi hẹn hò ngọt ngọt ngào ngào của bọn họ.

Tả Tư Ninh dùng bút màu hồng cố ý vẽ một ngôi sao năm cánh lên tên bộ phim, sau đó mới hùng biện nói: “Em cảm thấy phim này rất hay. Tất cả các đôi yêu nhau đều phải trải qua sinh ly tử biệt. Anh thấy về sau Rose vẫn sống tốt đúng không? Cho nên theo em, cho dù một nửa kia có rời đi, chỉ cần để lại kí ức tốt đẹp là được rồi, cuộc sống vẫn phải tiếp tục kéo dài. Vâng, em cảm thấy ý nghĩa giáo dục rất lớn.”

Lúc cô nói lời này trái tim nhảy lên bang bang. Cô lo lắng là Hàn Duệ sẽ phát hiện nhưng lại lo lắng mình nói không đủ, anh về sau sẽ không hiểu ý tứ mình muốn biểu đạt.

Kì thật chỉ đơn giản là một câu: Hàn Duệ, sau khi em rời đi, anh giữ gìn bản thân cho tốt.

Bất quá cô nhìn Hàn Duệ cười cười, không để tâm, có lẽ nghe không vào. Hajz, thật là giật mình nha, người đàn ông này không phải rất lạnh lùng sao? Sao gần đây lại thích cười ngây thơ như vậy?

Không thể không thừa nhận, đây là chuyển biến tốt. Nếu một người đàn ông đối với ngươi xa cách, nói không tới mấy chữ, làm gì có cô gái làm dám tự nguyện đi theo? Tự đi tìm tai vạ không phải sao?

Nhưng Tả Tư Ninh lại có chút ghen tị: mình không dễ dàng mới tìm được người đàn ông tốt, kết quả chưa có hưởng thụ vài ngày liền phải chắp tay tặng cho người khác rồi.

Lúc xem phim, Tả Tư Ninh khóc bù lu bù loa, sau cùng lúc Jack chìm xuống dưới đáy biển, đôi mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn Hàn Duệ, trịnh trọng nói: “Hàn Duệ, anh yên tâm, nếu anh chết, em sẽ sống thật tốt, nhất định không phụ sự kì vọng của anh.”

Hàn Duệ không nói gì: “Em – người phụ nữ này thật hư quá đi thôi. Sao lại nguyền rủa chồng mình chết! Không được, anh phải chết sau em một ngày, nếu không anh thật sự lo lắng em thừa dịp lúc anh không ở đây mà đi trèo tường.”

Mặt mũi Tả Tư Ninh đầy nước mắt nước mũi nhưng lại cười vang.

Sau khi xem phim xong cũng đã là hai giờ chiều, Tả Tư Ninh khẩn trương kéo Hàn Duệ đi ra bãi KTW. Cô liệt kê một loạt những bản tình ca nam nữ hợp xướng. Sau đó cô và Hàn Duệ, mỗi người cầm một cái microphone lên hát.

Giọng Hàn Duệ có vẻ thấp, âm thanh của Tả Tư Ninh lại trong trẻo, lúc hai người hợp xướng quả thực là một tổ hợp hoàn mĩ. Trên đường là thu hút nhiều ánh mắt hướng về phía hai người.

Buổi tối đi quán bar uống rượu nhân tiện nói về lý tưởng cuộc sống, lại ngắm trăng, sao, thật là lãng mạn.

Màn đêm buông xuống, ở trong một góc quán bar.

Tả Tư Ninh uống hơn hai chai, cô vươn ra ôm vào trong ngực. Ánh mắt say lờ đờ phủ đầy sương mù hướng Hàn Duệ cười: “Tới đây, ngoan, cho chị ôm một cái.”

Hàn Duệ cười nhưng thân thể lại cực kì nghe lời ngồi sát vào cô, ôm lấy cô.

Cái ôm này ôm thật lâu mà Tả Tư Ninh không chịu buông tay.

Hàn Duệ cảm thấy có cái gì nhỏ xuống vai, không lẽ cô khóc? Anh muốn buông cô ra, nhìn xem Tả Tư Ninh có phải đang khóc không. Kết quả, cô ôm anh thật chặt, cường hãn trách cứ: “Ngồi yên, đừng nhúc nhích.”

Nghe giọng của cô hình như không có chuyện gì, Hàn Duệ buông lỏng. Ngẫm nghĩ lại thì không có hợp lý, ngày hôm nay vui vẻ như vậy, sao cô có thể khóc?

Ôm chừng nửa giờ, Tả Tư Ninh đột nhiên buông ra, đẩy Hàn Duệ một cái, sau đó nhanh chóng che mặt: “Thật là! Trang điểm đã bị trôi hết, em đi toilet sửa sang lại. Anh không được trốn đi đâu đấy, nghe rõ chưa?”

Hàn Duệ lại một lần nữa bất đắc dĩ: phụ nữ, quả thật là phụ nữ!

Bởi vì muốn trang điểm lại nên Tả Tư Ninh mang túi theo người. Lúc rời khỏi Hàn Duệ được vài bước, cô quay đầu nhìn lại. Hàn Duệ còn đang uống rượu ở bên kia, vụng trộm cầm điện thoại lên xem. Điện thoại anh đưa đã bị cô len lét đặt vào trong túi áo của anh, khẳng định anh không biết.

Tả Tư Ninh có thể thấy bộ dáng Hàn Duệ nhìn GPS: cười cười, nhún nhún mày. Cô chậm rãi nói không ra tiếng: cảm ơn.

Lúc này cô cũng không quay đầu lại nữa, vòng qua phòng rửa tay đến cửa ra, đón một chiếc taxi, nói địa chỉ mà Lâm Thiến đưa cho cô.

Cô dựa vào taxi nghỉ ngơi. Trong đầu hiện lên cuộc nói chuyện cùng Lâm Thiên hôm trước. Điều kiện của cô ta cực kì vô lý nhưng Tả Tư Ninh chỉ có thể phối hợp.

Đối với cô mà nói, đáp án luôn luôn là con trai. Đàn ông có thể tìm được rất nhiều đàn bà, nhưng đứa nhỏ thì chỉ có một người mẹ mà thôi.

Vì vậy, ngày đó, lúc Tả Tư Ninh trả lời Lâm Thiến chỉ có hai, ba giây do dự.

Nhưng hôm nay, lúc chân chính chia tay với anh, trong lòng cô vô cùng khổ sở. Lúc xưa mê luyến, năm năm sau quỉ thần sai khiến lại ngẫu nhiên sống cuộc sống hôn nhân, đến giờ thì quan hệ hài hòa cùng nhau chung sống. Nếu không phải có chuyện này xảy ra, cô nguyện ý cả đời cùng Hàn Duệ sống như vậy.

Không biết lúc Hàn Duệ phát hiện mình mất thích thì anh sẽ có phản ứng gì?

Tả Tư Ninh giục xe đi thật nhanh, từng kỉ niệm chung đụng với Hàn Duệ chợt lóe lên, Tả Tư Ninh không thể không thừa nhận mình có chút dao động. Nhưng trước khi cô có thể dao động thêm, cô đã đến địa chỉ mà Lâm Thiến đưa.

Lâm Thiến an vị trên chiếc ghế treo ngoài biệt thự. Cô đứng dậy, mỉm cười: “Bảy giờ lẻ sáu phút. Cô đến muộn sáu phút.”

Tả Tư Ninh cao ngạo nhìn sắc mặc dối trá của cô ta, cười lạnh, móc trong túi ra một tờ giấy, ném qua: “Giấy ly hôn, tôi đã kí tên, kế tiếp là chuyện của cô. Con tôi đâu?”