“Sơ Thu, hãy hứa với mẹ, con nhất định phải tìm được cô ấy, rồi nói cho cô ấy biết…” Cho mãi đến tận bây giờ, lời dặn dò yếu ớt đứt quãng trước khi mất của mẹ vẫn quẩn quanh trong đầu Sơ Thu. Cô nằm im trên giường, cuối cùng cô cũng đã hiểu tại sao suốt hai mươi năm qua mẹ luôn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, thậm chí đôi khi còn quên mất sự tồn tại của cô. Cảm giác áy náy ấy trong lòng mẹ dần dần lớn lên như cây đại thụ che cả bầu trời, cho đến khi mất vẫn nhớ mãi khôn nguôi, hai mươi năm đau khổ cũng không thể đổi lấy sự an lòng khi ra đi. Sơ Thu dần tỉnh táo lại, đã nửa đêm rồi mà cô vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ. Kể từ khi mẹ qua đời, cô bắt đầu tìm kiếm và hỏi thăm tin tức của cô Lê song mãi không có thông tin gì.

Sơ Thu yêu mẹ lắm.

Cô đỗ vào một trong những trường Đại học hàng đầu cả nước và đã học đến năm cuối. Thông minh, xinh đẹp, thành tích xuất sắc, cô cứ ngỡ sau khi ra trường mình có thể tìm được một công việc tốt để chăm sóc mẹ, cô cứ tưởng …  Ánh mắt Sơ Thu dần mờ mịt, khẽ trở mình.

Cô nghe nói trong trường mình người tới người đi vô số, mà chưa có ai có thể sánh được với Sở Mạt Hàn. Lạnh lùng kiên định, đẹp trai là vậy nhưng cô chưa gặp mặt bao giờ. Cô chưa từng si mê và chưa bao giờ thần tượng ai, với bất cứ ai bất cứ chuyện gì cô đều thản nhiên xử lý, không hề qua loa hời hợt. Cô từng nghĩ rằng mình và người ấy sẽ không có quan hệ gì với nhau, không bao giờ xuất hiện cùng một nơi, một lúc. Ấy thế nhưng, chẳng thể ngờ rằng lần đầu gặp mặt anh lại kịch tính đến vậy.

Ngày nghỉ, cô đến thị trấn nhỏ trước đây mẹ từng sống, cây nhỏ bắc ngang qua dòng chảy lơ thơ, phong cảnh tựa tranh vẽ. Cô tìm đến địa chỉ từng ở trước đây của mẹ mình và cô Lê với hi vọng sẽ có được chút manh mối. Và cô tìm được người chủ nhà trọ ấy. Cô đứng trước cửa, nhấn chuông song không ngờ lại nhận được trả lời đã có người đã thuê ở đây được năm năm rồi, thỉnh thoảng tôi mới đến đây thôi nhưng cũng chưa từng thấy hai cô gái trong ảnh từ chủ nhà.

“Cám ơn cô, vậy cháu không làm phiền nữa.”

Cô vừa quay người ra ngoài thì bị hai đứa bé nghịch ngợm va phải, sau đó lao như điên ra ngoài. Sơ Thu mỉm cười. Một lúc sau, một bóng người rất cao xuất hiện trước cửa, anh nhặt tấm hình lên, ánh mắt sâu xa, dường như đã nhận ra điều gì.

Sơ Thu bước chầm chậm trong thị trấn, nơi này vẫn luôn đẹp như vậy, đẹp đến mức khiến con người ta phải chìm đắm trong nó, xa cách phù phiếm, xa hoa và muốn quên hết tất cả. Sơ Thu cảm nhận từng hơi thở của không khí nơi đây, cứ nghĩ mẹ lớn lên tại mảnh đất này, cũng từng hít hà bầu không khí trong lành ở nơi đây, cô lại càng cảm thấy mẹ như đang còn ở bên. Sơ Thu dang rộng hai tay, gió thổi nhè nhẹ, những sợi tóc và quần áo cũng bay bay theo làn gió. Người đàn ông vừa mở cửa sổ ra đã nhìn thấy cảnh này, do cách quá xa nên không thấy rõ mặt, người đàn ông rướn mày cười lành, rồi thốt một câu “Đồ điên”.

Sơ Thu biết mẹ và cô Lê Úy Nhiên thân thiết như chị em ruột, nhưng lại hiểu lầm chồng chất hiểu lầm. Tình cảm càng sâu sắc nỗi đau càng dài lâu.

Hai mươi mốt năm trước, Lê Úy Nhiên đã có một đứa con 3 tuổi và một người chồng yêu thương mình, là một người phụ nữ hạnh phúc. Bà biết rằng Mộc Chi Vân vẫn luôn yêu Sở Thiên Hà, đó cũng là nguyên nhân khiến Mộc Chi Vân vẫn còn độc thân cho tới giờ. Hai người chưa bao giờ thẳng thắn nói với nhau, bởi vì Mộc Chi Vân từng nói mình sẽ không bao giờ xen vào giữa họ. Đôi khi lời hứa chính là nhát dao trí mạng khiến con người ta bị tổn thương.

Bởi vì tin tưởng, cho nên không đề phòng.

Bởi vì thân thiết, cho nên mới để ý.

Cả đời giao nhau khiến đường đời quanh co khúc khuỷu khó đi.

Sau mấy ngày ở lại thị trấn nhỏ thì cũng đã đến lúc trở về. Do bị trúng gió nên Sơ Thu hoa mắt chóng mặt vô cùng. Khi ngồi trên xe buýt cô đã khó chịu lắm rồi, nghĩ có lẽ ngồi đằng trước sẽ đỡ hơn, bèn lảo đảo đi lên đằng trước. Xe bỗng dưng phanh gấp, khiến cả người ngã về đằng sau, và theo phản xạ sẽ với lấy cái gì đó đầu tiên để đứng vững nhưng cuối cùng cô vẫn ngã xuống. Sơ Thu nhắm nhắm mắt lại, nhăn mặt, không biết có chuyện gì song cảm thấy cả cơ thể khó chịu vô cùng. Một tiếng “Buông ra” đầy lạnh lùng vang lên, Sơ Thu chợt mở mắt thì đối diện ngay một đôi mắt phượng đen láy sâu thăm thẳm, đẹp mà chẳng có chút ấm áp. Sững người, cô chưa từng thấy ai có đôi mắt đẹp đến vậy. Ánh mắt cậu ta ngập tràn vẻ ghét bỏ, Sơ Thu sực tỉnh và phát hiện mình đang kéo lấy cổ áo của người ta làm người ta ngã xuống theo. Dẫu vậy, cậu ta không hề giảm phong độ chút nào mà càng tôn lên vẻ cao ngạo lạnh lùng. Cô lúng túng và rối rít xin lỗi. Sơ Thu đã tìm được một chỗ ở phía trước nhưng trong lòng vẫn khó chịu vô cùng, sao lại vậy chứ… Suy nghĩ một lát mới phát hiện người đó đang đứng cạnh mình. Cô làm như chưa có chuyện gì xảy ra, và để tránh hai người phải khó xử, cô bèn nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Không cần nghĩ nhiều vậy đâu.”

Sơ Thu ngước lên nhìn người vừa nói, cậu ta đang nhắm mắt và nắm tay cầm. Cuối cùng cô đã hiểu được ý của cậu ta.

Khi Sở Mạt Hàn mở mắt ra lần nữa, Sơ Thu đã đi rồi và để lại một tờ giấy “Có lẽ nếu không phải vì thái độ khó ưa của bạn thì mình đã yêu bạn ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi. Còn giờ thì mình chẳng có tí hứng thú nào với bạn nữa.”

“Chữ không đến nỗi.” Sở Mạt Hàn thì thầm rồi lại nhắm mắt.

****

Hôm nay là ngày trường học tổ chức hoạt động Tiếng lòng ngợi ca lần thứ 18, và Sơ Thu là người dẫn chương trình của hoạt động lần này. Thích là vậy nhưng do quá bận rộn việc học nên Sơ Thu hiếm khi tham gia. Người biết tên cô thì nhiều nhưng thực sự quen thì chẳng có mấy ai. Và Sơ Thu hi vọng hoạt động lần này sẽ lưu lại một chương rực rỡ nhất trong cuộc đời sinh viên của cô với trò người dẫn chương trình. Lúc cô bước lên sân khấu, tiếng vỗ tay giòn giã vang lên từ dưới khán đài.

Sở Mạt Hàn chỉ hững hờ nhìn lên sân khấu, còn Mộ Dung Ca ở bên cạnh lại cực kỳ hưng phấn, hỏi Sở Mạt Hàn: “Cậu biết cô ấy à?”

Vừa nhắc đến Mộc Sơ Thu, gương mặt Mộ Dung Ca như sáng bừng lên: “Cô ấy chính là hoa khôi của khoa mình đấy – Mộc Sơ Thu. Trước đây tớ từng theo đuổi người ta nhưng bị từ chối. Người anh em, đừng bảo là cậu thích cô ấy đấy nhé?”

Mộ Dung Ca cười như ngây như dại.

“Gái họ Mộc, tớ không có hứng.” Sở Mạt Hàn bỏ lại một câu rồi đứng dậy đi khỏi, song đột nhiên ánh đèn tập trung lên người cậu.

Sở Mạt Hàn nhìn Mộc Sơ Thu, Mộc Sơ Thu phục hồi tinh thần lại bắt đầu dẫn: “Chúc mừng bạn khán giả này, bây giờ là phần cuối của hoạt động, bạn có cơ hội được thổ lộ tiếng lòng của mình trên chính sân khấu ngày hôm nay. Xin mời bạn bước lên đây, bạn nói, chúng tôi lắng nghe.”

Cậu biết chắc việc mình bị ánh đèn chiếu vào là âm mưu của mấy đứa bạn. Mộ Dung Ca giơ tay vẫy vẫy, tỏ vẻ “không cần khách sáo đâu”. Cậu nhanh nhẹn bước lên sân khấu rồi nhận lấy micro từ tay Mộc Sơ Thu, khi những ngón tay tiếp xúc với nhau Sở Mạt Hàn bỗng nảy ra một ý tưởng. Giọng nói hút hồn, mạnh mẽ kiên định: “Cảm ơn tràng pháo tay của mọi người, đồng thời cám ơn các bạn vẫn luôn quan tâm và ủng hộ cho Sở Mạt Hàn mình. Chắc hẳn mọi người ở đây đều rất có hứng thú với người con gái mà mình thích nhỉ?”

Sơ Thu rất ngạc nhiên khi nghe đến ba chữ “Sở Mạt Hàn”, hóa ra cậu ta chính là anh chàng họ Sở thần thánh trong lời nói của mọi người.

Thiên tài chính là đây!

Mộc Sơ Thu còn chưa kịp phản ứng, Sở Mạt Hàn đã nhìn cô và nói: “Từ lời nói đến cử chỉ của Sơ Thu đã chứng minh,” Thoáng dừng lại rồi quay về phía khán giả: “Cô ấy thích tôi, và tôi cũng thích cô ấy.” Cả trường bỗng trở nên ồn ào hẳn lên. Sở Mạt Hàn nhìn cô: “Sơ Thu, em đồng ý làm bạn gái anh không?” Bây giờ phải dùng hai chữ “kích động” để miêu tả cảnh tượng khán giả vào lúc này.

“Được lắm Sở Mạt Hàn. Cậu trả thù tôi phải không? Biết rõ tôi đang học năm cuối và làm MC cho hoạt động lần này, đủ thấy nó quan trọng với tôi thế nào, vậy mà cậu muốn phá hủy nó. Tôi mà đồng ý thì sẽ bị vô số em gái trong trường xách dao đến tìm mất, còn không đồng ý cũng chả tránh khỏi tình trạng bị người khác đuổi đánh, thậm chí sẽ bị coi là không biết phải trái. Tiến không được lùi không xong. Cậu bất nhân cũng đừng trách tôi bất nghĩa.” Mộc Sơ Thu tính toán.

“Nếu như gặp cậu trước thì tớ sẽ thích cậu, nhưng mà tớ đã có người trong lòng mất rồi và chưa từng nghĩ đến chuyện bắt cá hai tay. Do đó, cậu không nên lấy tớ ra làm cái cớ. Có đôi khi giữa những người khác phái với nhau, lời nói cũng chỉ là sự rung động mà hai người cùng giới mới là tình cảm thật sự, chuyện cậu đồng tính luyến ái cậu cứ dũng cảm nói ra, bọn tớ sẽ ủng hộ cậu hết lòng.” Mộc Sơ Thu đứng trước mặt Sở Mạt Hàn nói ra những lời này khiến cho cả trường náo động. Sở Mạt Hàn có vẻ hờ hững không quan tâm cúi người bước xuống khỏi sân khấu.

Ngày hôm sau, chuyện này đã lan truyền ra toàn trường. Sau chuyện này Mộ Dung Ca cười như được mùa, nhìn Sở Mạt Hàn đang cúi đầu đọc sách nói: “Cậu cứ để cho cô ấy chơi cho một vố vậy à?”

Sở Mạt Hàn đặt sách xuống nhìn Mộc Sơ Thu đang vận động bên ngoài cửa sổ, ánh nắng chiếu lên người cô không ngờ lại khiến cho người ta cảm thấy say mê.

“Mộc Sơ Thu, cậu cũng được đấy, tôi sẽ khiến cho cậu yêu tôi.” Sở Mạt Hàn nhấp một ngụm trà.

Có những chuyện, đôi khi cứ ngỡ kế hoạch hoàn hảo không chút tì vết ấy thế mà lại có kết quả không ai ngờ được.

Hết phần 1