Nàng vốn tưởng rằng Nam Cung Ngự bất quá nói giỡn mà thôi, cũng không nghĩ đến bắt đầu ngày hôm sau, hắn lại thật sự đồng hành cùng nàng. Đương nhiên không phải là quang minh chính đại đi cùng đội ngũ đưa dâu, mà là cải trang thành thương nhân cùng đường, khi thì đến gần lúc thì cách xa theo đội ngũ.

Nội tâm Tịch Nhan trống rỗng nhiều tháng qua, rốt cục có lại tràn đầy cảm giác kiên định.

Từ khi mười tuổi, nàng trở thành môn hạ của phái Thanh Vân, dù sư phụ có y thuật cùng kiếm thuật rất cao minh nhưng đệ tử là nàng nửa điểm bản lãnh thật sự cũng không học được, thu hoạch duy nhất, chỉ sợ đó là cà lơ phất phơ, nhưng không ngờ nàng lại hợp ý sư huynh Nam Cung Ngự .

Hai người cũng có thể được cho là thanh mai trúc mã, nhưng điều mà Tịch Nhan phản cảm nhất đó là hắn lang thang không kềm chế được, bởi vậy mỗi khi ở cùng một chỗ, phần lớn là đấu võ mồm với nhau.

Tuy rằng như thế, Nam Cung Ngự cũng coi như là người thân cận và người đáng tín nhiệm duy nhất trên đời này của Tịch Nhan, bởi vậy có hắn đồng hành cùng nàng, trong lòng nàng thật sự rất ấm áp .

Lại qua gần một tháng trôi qua, đoàn người rốt cục tới quốc đô Bắc Mạc.

Đêm trước đó, Nam Cung Ngự cười ý vị thâm trường với Tịch Nhan nói câu "Cẩn thận", Tịch Nhan cũng hơi hơi biết được hắn ám chỉ gì, cũng không nghĩ đến, vừa mới đến địa giới kinh thành, thì đã có chuyện phát sinh.

Nguyên nhân là không biết từ chỗ nào lao ra một người bất ngờ nhảy bổ vào đội ngũ đưa dâu, làm cho đội ngũ đang chỉnh tề biến hỗn loạn.

Mọi người đều sợ hãi, vì xa phu của Tịch Nhan cũng hoảng sợ bị té không nhẹ, ngay cả ngựa cũng bị dọa cho kinh sợ, lúc người lạ dừng ngựa lại thì xe ngựa của Tịch Nhan lại mất đi khống chế.

"Phanh" một tiếng, Tịch Nhan bị đánh thật mạnh vào vách tường phía trên bên trong xe ngựa, cũng may bên trong xe ngựa đều là đồ trang trí mềm mại, mới không bị làm cho đau lắm.

Nhưng phía ngoài, người chung quanh lại không một dám tiếp cận con ngựa như đang phát điện, nhiều người nóng lòng tiến lên muốn thử khắc chế con ngựa nhưng thất bại.

Trong lúc này, một thiếu niên toàn thân hoa phục sắc xanh ngọc từ tửu lâu phía trên, nhanh nhẹn nhảy xuống, vừa khéo đứng trên lưng ngựa, một tay cầm dây cương, vừa thét to lên, ấy thế mà con ngựa kia ngoan ngoãn ngừng lại.

Khóe miệng thiếu niên nở ra ý cười cười khẽ, nhìn về thoáng phía sau nam tử trong bộ quần áo thị vệ đối diện trên lưng ngựa, liền xoay người đi mở cửa xe ngựa.

Nhưng vào lúc này, phía trước lại đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa đạt đạt, thiếu niên quay đầu, liền gặp mấy cỗ ngựa đứng trước chiếc xe ngựa, nam tử cầm đầu, một thân hoa phục, đôi mắt hoa đào dài nhỏ hơi hơi nheo lại, bộ dáng của hắn rất quen thuộc.

"Lục ca......" Thiếu niên nghi hoặc thì thào, tựa hồ không ngờ người tới lại sẽ là hắn. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Mà nam tử đối diện lại bình tĩnh giống như không thấy hắn, ý cười tà tứ hiện lên, nhìn về phía xe ngựa Tịch Nhan: "Thị vệ không cẩn thận va chạm xe ngựa quận chúa, tại hạ thỉnh quận chúa thứ lỗi."

Bên trong xe ngựa, Tịch Nhan vừa nghe thấy, liền biết lần này va chạm rõ ràng là cố ý.

Nàng trong lòng cười lạnh, truyền ra thanh âm mềm mại, dịu dàng, dễ nghe cực kỳ: "Không biết là thị vệ nhà ai, có thể dạy dỗ tốt như vậy."