Edit: Ry
Nhan Ký Vân chạy từ phòng an ninh ra, không thấy đám học sinh tiểu học đuổi theo mình trong hành lang, có thể là vì chuông vào lớp sắp reo, mấy đứa nó đã về lớp.

Nhân lúc vắng lặng, cậu lao xuống tầng, một lần nữa chui vào trong vườn hoa.
Nhưng Nhan Ký Vân vừa xuất hiện, đám học sinh cùng với Vương Kỳ Kỳ thế mà lại phát hiện ra cậu.

Lũ nhóc này ban nãy quanh quẩn dưới lầu chứ không về lớp.
“Vương Kỳ Kỳ, con mèo đen kia xuống rồi!”
“Ở đâu?” Vương Kỳ Kỳ nhìn về vị trí các bạn học đang chỉ.
“Bên đó, trong vườn hoa!”
Nhan Ký Vân không ngờ mình lại bị phát hiện, cậu phải nghĩ cách rời khỏi đây!
Vương Kỳ Kỳ dùng cơ thể béo tròn lao tới bồn cây.
“Bọn mày tránh ra, để tao bắt nó!”
Nhan Ký Vân không thể để Vương Kỳ Kỳ bắt được mình.
Cậu cố ý thò đuôi ra khỏi bụi cây, nhẹ nhàng vung vẩy, chóp đuôi vểnh lên.

Nhan Ký Vân dùng đuôi lừa đối phương, mà đám học sinh tiểu học này chắc chắn sẽ lọt bẫy của cậu.
Vương Kỳ Kỳ đã to mồm khoác loác tự mình bắt, lũ trẻ còn lại không tiến tới, chỉ giúp Vương Kỳ Kỳ theo dõi động tĩnh của mèo đen, bao vây Nhan Ký Vân.
“Bên này bên này, tớ thấy đuôi của nó!”
“Tránh ra, để tao.” Vương Kỳ Kỳ hưng phấn xoa tay, lặng lẽ tới gần, vươn đôi bàn tay tội ác về phía đuôi mèo.
Nhưng nó không tóm được đuôi mèo!
Đuôi Nhan Ký Vân hất sang bên, một cọng lông Vương Kỳ Kỳ cũng không chạm được, mà cơ thể béo mập còn lảo đảo suýt cắm đầu vào vườn hoa.
Cậu lại đổi hướng, tiếp tục vẫy cái đuôi của mình, Vương Kỳ Kỳ hiển nhiên cắn câu, nó nằm rạp trên luống hoa vươn tay, thiếu chút nữa là với được cái đuôi mèo.
Nhan Ký Vân nắm chuẩn khoảng cách, Vương Kỳ Kỳ sẽ không chạm được tới cậu.
Vương Kỳ Kỳ bị Nhan Ký Vân trêu, không tài nào đụng được đến mèo đen, bắt đầu nổi giận.
“Con mèo kinh tởm chết tiệt này!”
Nó quyết định nhảy vào vườn hoa, bạo lực bắt mèo.
Mà lúc này Nhan Ký Vân đã ước lượng xong thể trọng của Vương Kỳ Kỳ và quyết tâm muốn bắt mèo của thằng oắt.
Vương Kỳ Kỳ nhảy vào vườn hoa đã trúng kế của cậu, Nhan Ký Vân chạy, Vương Kỳ Kỳ đuổi.

Nhưng nó béo, đi ba bước ngã hai lần, người bị đống gai đâm túi bụi.
“Đm con mèo này, quần áo tao vừa mua rách hết rồi!”
Vương Kỳ Kỳ bị chọc giận chạy tới chạy lui trong vườn, mặc kệ cân nặng của mình đã phá hoại bao nhiêu bụi hoa.
Nhan Ký Vân đổi hướng, chạy về phía ba pho tượng bằng đồng được đặt giữa vườn hoa.

Vương Kỳ Kỳ vọt theo sau, đúng kiểu thề không bắt được cậu sẽ không bỏ qua.
Một người một mèo cứ thế chạy vòng quanh pho tượng.


Ngay khi Vương Kỳ Kỳ chạy đến mức không thở nổi, Nhan Ký Vân đột nhiên nhảy lên vị trí khuỷu tay của pho tượng thứ hai, đứng trên đó nhìn Vương Kỳ Kỳ.

Vương Kỳ Kỳ cảm thấy mình bị mèo đen khiêu khích, tức giận nhào về phía cậu!
Nó đã đoán sai khả năng linh hoạt của cơ thể mình, cái thân béo mập nhào về phía tượng đồng, đầu cứ thế đập cái bốp vào khuỷu tay pho tượng, còn đập rất mạnh.

Thế là thằng nhỏ mắt trợn trắng, lăn ra đất.
Nhan Ký Vân phủi chân với nhóc béo.

Không uổng công cậu tốn nhiều sức đối phó với Vương Kỳ Kỳ như vậy, thằng oắt này sẽ không còn sức gây sự với Lý Mục Dương nữa.
Nhan Ký Vân nhảy xuống, nhanh chóng biến mất khỏi chỗ pho tượng.
Chuông vào lớp reo lên, đám học trò chạy về phòng học, chỉ có mấy đứa nhỏ vẫn luôn đứng nhìn đang gọi Vương Kỳ Kỳ, không biết nó sống hay chết.
[Hệ thống: Nhan Ký Vân hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Vương Kỳ Kỳ treo thưởng”, phần thưởng sẽ được tặng sau khi phó bản kết thúc.]
Đồng hồ đếm ngược dừng ở “03:22”, từ màu đỏ đẫm máu chuyển sang màu xám, sau đó dần biến mất khỏi tầm mắt Nhan Ký Vân.
Người chơi khác: “…”
Nhiệm vụ này bảo bắt đầu là bắt đầu, nói kết thúc là kết thúc à? Cái quái gì vậy? Hệ thống chơi nhau hả?
[Phòng phát sóng]
“Meo Meo đùa cho Vương Kỳ Kỳ ngất luôn! Thảm thật đấy.”
“Tôi thấy có khi Vương Kỳ Kỳ chết rồi, thằng bé béo như thế, đầu còn đâm thẳng đầu vào khuỷu tay bức tượng, chắc chắn bị chảy máu trong.

Nếu cứu chữa chậm thì khả năng cao sẽ tử vong.”
“Không hổ là streamer tôi nhắm, quá vui.”
“Tui thích lúc Meo Meo vung cái đuôi dài của nó, đáng yêu quá, tui thích chết mất.

Meo Meo mau dùng đuôi của bé dụ chị đi, chị sẽ không mắc lừa đâu!”
“Tui cũng muốn được em nó dụ trái dụ phải như vậy, ngứa ngáy quá đi mất.”
“Mau tới bôi lông lên mặt chị đi!!”
Lúc này, gã đàn ông trẻ tuổi bị NPC đội trưởng an ninh phát hiện truy đuổi, động tĩnh còn không nhỏ, khiến hầu hết người chơi đều không chú ý tới vụ đám học sinh tiểu học bắt mèo tới mức ngất xỉu, chỉ nghe được hệ thống nhắc nhở nhiệm vụ đã kết thúc, cũng không liên tưởng gì nhiều.
Người chơi quyết định tiếp tục tập trung quan sát Lý Mục Dương, bảo vệ Lý Mục Dương mới là nhiệm vụ hàng đầu của họ.

Nhiệm vụ chính không hoàn thành thì phó bản sẽ thất bại, còn không biết sẽ gặp phải chuyện gì.
Nhan Ký Vân nhận được nhắc nhở HP của Lý Mục Dương tụt xuống, những người chơi khác đang tìm kiếm Nhan Ký Vân cũng nhận được.
Tất cả người chơi đều thấy khó hiểu, chẳng phải vừa vào học sao, sao tự dưng HP của Lý Mục Dương lại liên tục giảm xuống?
“Tất cả đều tìm Nhan Ký Vân, không ai bảo vệ Lý Mục Dương à?”
“Lý Mục Dương đang học mà? Giờ chúng ta xuất hiện thì quá lộ liễu.

Hẳn là tất cả cho rằng chỉ có mười phút nên đều chạy đi tìm Nhan Ký Vân.

Ai mà ngờ được trong thời gian ngắn như vậy Lý Mục Dương cũng bị tổn thương chứ.”

“Vừa rồi có người bị NPC đội trưởng an ninh phát hiện, giờ cả đám còn đang đuổi theo hắn kìa.”
“Đi, chúng ta đi xem rốt cuộc Lý Mục Dương xảy ra chuyện gì.”
“Được.

HP không ngừng tụt xuống thế này thì chẳng mấy chốc sẽ cạn đáy!”
Nhan Ký Vân muốn tìm một vị trí vừa có thể quan sát Lý Mục Dương lại vừa không bị phát hiện.

Cậu là một con mèo, xuất hiện trong trường cũng không tính là lạ, dù sao thì ở đâu mà chẳng có loại sinh vật như mèo hoang.
Có điều lần này Nhan Ký Vân không dám đường đường chính chính leo cầu thang nữa, mà đi vòng ra đằng sau tòa nhà A quan sát địa hình, chuẩn xác tìm được cửa sổ lớp 4(6).

Ngoài cửa sổ vừa hay có một cái cây, Nhan Ký Vân có cơ thể mạnh khỏe, chân sau nhẹ nhàng đạp một cái đã nhảy được lên cây, động tác hết sức uyển chuyển không có lấy một tiếng động.
Lớp 4(6) đang là tiết Ngữ Văn, Lý Mục Dương ngồi trong lớp, cũng không bị chủ nhiệm lớp gọi ra ngoài, nhưng đứa nhỏ đang đứng cuối lớp, trán còn chảy máu.
Thằng bé bị giáo viên Ngữ Văn phạt đứng, mà giáo viên đã làm gì với đứa nhỏ vậy?
Nhan Ký Vân lặng lẽ ngồi xổm trên cây quan sát.

Trên bàn mỗi học sinh đều có một bài kiểm tra, mà trán chảy máu như vậy hẳn là bị thứ gì đó đập vào, cậu không thấy cục lau bảng trên bàn giáo viên, chắc là dùng thứ đó.
Giáo viên Ngữ Văn đeo kính, trông rất trẻ trung, chỉ tầm 24-25 tuổi, vóc dáng nhỏ xinh, tướng mạo cũng kiểu ngọt ngào, rất nhã nhặn, không ngờ lại là một ả cuồng bạo lực.
Giờ phút này, trên mặt ả còn có cơn giận chưa rút.
Nhan Ký Vân vểnh tai nghe mấy học sinh ngồi gần cửa sổ thì thầm.
“Lý Mục Dương thi được có 35 điểm, nó học dốt Ngữ Văn quá.”
“Lần trước tớ mang bài tập đến văn phòng, nghe cô Triệu nói nếu nó không đạt tiêu chuẩn nữa thì sẽ phải nghỉ học đấy.”
“Đáng lẽ nó phải nghỉ học từ sớm rồi.

Mỗi lần thấy vết sẹo trên cổ nó là tớ lại sợ, trông như miệng rắn ấy, phát khiếp lên được.”
Nhan Ký Vân lắng nghe những đứa trẻ có cuộc nói chuyện quá trưởng thành này, biết được Lý Mục Dương thi kém nên bị giáo viên phạt đứng, còn ném đồ lau bảng vào đầu thằng bé.
Giáo viên Ngữ Văn tiếp tục giảng bài, Lý Mục Dương về chỗ, máu từ trán thằng bé nhuộm đỏ nửa khuôn mặt, nước mắt cũng tuôn rơi theo dòng máu.
Mà lúc này, một bóng người quen thuộc đi qua lớp 4(6).
Nhan Ký Vân tròn mắt, đó là mẹ Lý, xem ra chủ nhiệm lớp thật sự gọi phụ huynh tới.
Kết hợp với cuộc đối thoại vừa rồi của hai đứa học sinh, Nhan Ký Vân cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng.
Khi Nhan Ký Vân vẫn còn là người, cậu là một đứa trẻ mê game online, game gì cũng từng chơi, nên cậu biết loại phó bản kiểu này chắc chắn sẽ có cốt truyện riêng.

Hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng hiện giờ của Lý Mục Dương chắc chắn liên quan rất lớn tới gia đình thằng bé.
Trên đường tới văn phòng, sau lưng mẹ Lý còn có hai người chơi đóng giả làm giáo viên.

Bọn họ cũng phát hiện mẹ Lý xuất hiện, muốn theo dõi hành động của bà ta để tìm ra manh mối liên quan tới nhiệm vụ chính, giải quyết hết tất cả yếu tố khiến Lý Mục Dương giảm HP.
Nhan Ký Vân có thể nghe lén bất cứ lúc nào nên cậu cũng không vội thò đầu ra trước mặt mẹ Lý, thay vào đó cậu nhảy xuống khỏi cây chạy sang một hướng khác.
Vấn đề cần ưu tiên giải quyết hiện giờ là việc HP của Lý Mục Dương liên tục sụt giảm, trước hết phải cầm máu cho cậu bé.

Ngôi trường này có tổng cộng bốn tòa nhà, chia ra làm phòng học và nhà ăn.

Trong đó tòa dạy học lại được chia ra làm tòa Dương Phàm Khởi Hàng, tòa Sùng Thực, tòa Cầu Chân, còn căn tin thì đặt là Lầu Văn Hương.

Lớp 1 lớp 2 học ở tòa Dương Phàm Khởi Hàng, lớp 3 4 thì ở tòa Sùng Thực, còn lớp 5 6 ở tòa Cầu Chân*.
*Tên ba tòa nhà đều có nghĩa.

Dương Phàm Khởi Hàng có nghĩa là Giương Buồm Ra Khơi, Sùng Thực là Kính Trọng Sự Thật còn Cầu Chân là Tìm Kiếm Chân Thực.

Còn Lầu Văn Hương đơn giảm là Lầu Hương Vị Thơm Ngon.
Nhan Ký Vân tìm được bản đồ trong trường, phòng y tế ở tầng một toà Cầu Chân.

Cậu men theo bức tường, rón rén vòng ra đằng sau tòa nhà, phân biệt mùi hương trong không khí, nhanh chóng tìm được phòng y tế.
Cửa sổ phòng y tế mở toang, Nhan Ký Vân không ngửi được mùi người khác ở đây, bèn nhảy lên bệ cửa sổ, tìm được băng dán cá nhân trên kệ thuốc.

Mấy thứ khác cậu không ngậm được, chi bằng chọn thứ thực dụng nhất.
Băng dán cá nhân cũng không được tách sẵn, Nhan Ký Vân tha theo cả chuỗi.
[Phòng phát sóng]
“Bị dụ tới đây, mèo nhỏ thông minh thật đấy.

Sao nó biết có thể tìm băng dán cá nhân cầm máu cho Lý Mục Dương vậy?”
“Tôi chưa xem phó bản này, nhưng bị streamer mèo dụ dỗ, cầm máu cho nhân vật chính thì sao?”
“Thì tốt chứ sao.

Lý Mục Dương càng chảy nhiều máu thì HP tụt càng nhanh, chỉ có băng dán cá nhân phù hợp với vết thương của thằng bé.

Nếu như người chơi không tìm được băng dán trong vòng một giờ thì Lý Mục Dương sẽ chết trước khi tan học.
“Sao mèo nhỏ còn biết tìm băng dán nhỉ? Nó thông minh như người vậy á!”
“Mấy tên phản bội kia, chúng ta vào đây để xem kinh khủng chết chóc máu me cơ mà?”
“DRNM*, tôi muốn mèo sống cơ.

Nếu như có máy đo IQ thì tôi còn muốn kiểm tra cho nó.”
*Gốc là SRDS, viết tắt của 虽然但是 suī rán dàn shì – đúng rồi nhưng mà.
“Mèo nhỏ khôn thật đấy, nhưng mấy người cũng đừng quên bác sĩ Trì của phòng y tế không phải nhân vật dễ đối phó đâu.”
“Lầu trên đúng mồm quạ đen!”
Trong lúc người xem sôi nổi trò chuyện, Nhan Ký Vân chuẩn bị nhảy cửa sổ ra ngoài.

Nhưng ngay khi cậu đang lấy đà, đột nhiên có người túm cổ cậu!
Nhan Ký Vân: “…” Cơ thể cậu mất điểm tựa.
Một giọng nam trầm thấp vang lên, khá là hứng thú đánh giá mèo đen trong tay: “Ta nhớ là trong trường không có mèo hoang, mi từ đâu ra đây, còn chạy tới đây trộm đồ nữa.”
Bác sĩ Trì có một cặp mắt hoa đào rất đẹp, khóe mắt hơi xếch lên khiến y trông như đang cười, thế nhưng con ngươi lại không hề có độ ấm, thậm chí lạnh lẽo như mắt rắn.
“Để ta xem mi trộm cái gì? À, băng cá nhân.

Mi lấy cái này làm gì?”

Nhan Ký Vân không nhúc nhích nhìn chằm chằm bác sĩ Trì, bốn chân đạp mấy cái tượng trưng.

Đối phương rất hiểu cấu tạo cơ thể mèo, cậu chỉ có thể tìm cơ hội chạy thoát.
Bác sĩ Trì mặc áo blouse, hoàn toàn không muốn mèo đen trong tay làm dơ áo trắng: “Vật nhỏ, kêu mấy tiếng thử đi.”
Kể cả ở trước mặt quan hót phân Nhan Ký Vân còn không kêu, bảo kêu trước mặt NPC càng là chuyện không thể nào.
Bác sĩ Trì vươn tay muốn lấy băng cá nhân ra khỏi miệng mèo đen, nhưng con mèo này không chịu há miệng, y không lấy được, cũng không vội.
“Đằng nào ta cũng đang chán, có con mèo làm bạn cũng không tệ.” Y quan sát cơ thể chú mèo, hơi bất ngờ nói: “Lông bóng loáng không dính nước, nuôi cũng tốt phết, chắc cũng không rụng lông mấy.

Nhưng mà ta không thích sinh vật có lông, nếu nuôi mi thì trước hết ta phải cạo sạch đống lông này.”
Nhan Ký Vân không muốn bị cạo lông, lông trên người cậu sắp dựng hết lên rồi, điên cuồng uốn éo, dùng sức đạp chân.
Dường như bác sĩ Trì không ngờ mèo đen lại đột nhiên phản kháng, tứ chi đạp loạn, chân sau còn dùng sức đạp vào phần bụng của bác sĩ Trì, chân trước với bộ móng dài cào rách cổ tay y.

Bác sĩ Trì bị đau, vội buông mèo đen ra!
Y thả tay, Nhan Ký Vân phản ứng cực nhanh lao ra khỏi cửa sổ, động tác trôi chảy không chút hoảng loạn, ngậm băng dán biến mất không thấy đâu nữa.
Bác sĩ Trì nhìn cổ tay chảy máu, đi đến bên cửa sổ nhìn theo hướng con mèo bỏ chạy, nheo cặp mắt đen: “Còn rất khôn.”
[Phòng phát sóng]
“Đệt, quả nhiên bác sĩ Trì siêu biến thái, thế mà muốn cạo sạch lông của Meo Meo!”
“Streamer mèo sẽ rụng lông à?”
“Mèo nhỏ dữ ghê, thế mà giãy ra được khỏi tay bác sĩ Trì.

Tôi còn muốn xem mèo nhỏ bị bác sĩ Trì trói lên giường kiểm tra cơ thể chẳng hạn!”
Nhan Ký Vân rời khỏi phòng y tế, chạy thẳng tới phòng học lớp 4(6).
Lý Mục Dương vẫn đang trong lớp, cậu ngồi xổm trên cây đợi.

Hết tiết, Lý Mục Dương đứng dậy đi vệ sinh, lúc này Nhan Ký Vân mới đi theo.
Tới gần vị trí cửa sổ của phòng rửa tay, Nhan Ký Vân nhảy từ cái cây bên cạnh sang, đợi Lý Mục Dương đi qua thì nhảy tới trước người thằng bé, thả băng dán cá nhân vẫn luôn ngậm trong miệng ra.
Nhan Ký Vân sợ lại kích hoạt kiểu nhiệm vụ như “Vương Kỳ Kỳ treo thưởng”, ném băng cá nhân xong lại nhảy lên cửa sổ, nhìn Lý Mục Dương một cái, áp chân trước lên trán mình.
Lý Mục Dương nhận được ý tốt của Nhan Ký Vân, cầm miếng băng dán bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn, dùng sức gật đầu.
“Tớ sẽ dùng.”
Mèo đen xuất hiện ở đây quá bất thường, Nhan Ký Vân lập tức nhảy qua cửa sổ chui vào tán cây, nhanh nhẹn vô cùng.
Lý Mục Dương đi tới nhà vệ sinh dán đạo cụ “Băng dán cá nhân” lên vết thương, trán ngừng chảy máu, HP cũng không tụt nữa, dừng ở 66%.
Những người chơi còn lại đều thở phào, nhiệm vụ chính đã được bảo vệ!
Bọn họ còn đang nghĩ cách tiếp cận Lý Mục Dương, chưa kịp tới gần thì HP đã ổn định rồi.
Cùng lúc đó, tất cả nghe được tiếng nhắc nhở của hệ thống.
[Người chơi Nhan Ký Vân nhận được thiện cảm của Lý Mục Dương +30 điểm]
“Lại là tên Nhan Ký Vân đó!”
“Rốt cuộc tên đó làm gì vậy?”
“Điểm thiện cảm của NPC là rau cải à? Bảo cho là cho!”
Hiện giờ là 10 người chơi chia đội làm nhiệm vụ, cũng sẽ có người chơi đấu đá với nhau, hệ thống không hổ là hệ thống, hoàn toàn không cho họ khả năng để hợp tác.
Mấy phút sau, cô Triệu đột nhiên xuất hiện, đưa Lý Mục Dương vừa trở lại lớp tới văn phòng.
Người chơi theo dõi mẹ Lý Mục Dương bắt đầu truyền đạt lại tin tức.
Nhan Ký Vân chuẩn bị leo xuống thì thấy gã đàn ông tóc đỏ cải trang thành bảo vệ, cậu nghe được gã thì thầm với bộ đàm: “Lý Mục Dương bị chủ nhiệm lớp gọi đi rồi, tất cả cảnh giác!”
Nhan Ký Vân rón rén đi đằng sau gã, nhảy xuống khỏi tán cây..