Các đường nét trên khuôn mặt của Hàn Giang Khuyết khi đó, đã có đến mấy phần giống như hắn của hiện tại, hàng lông mày hình mũi kiếm mạnh mẽ, sống mũi cao thẳng cân đối, những nếp gấp ở đuôi mắt như cánh hoa đang nở rộ vừa xinh đẹp vừa sâu sắc.

Văn Kha nhìn vào Hàn Giang Khuyết, đột nhiên lại cảm nhận được sự an toàn và thỏa mãn trước nay chưa từng có.

...

Vào chính lúc đó, có tiếng cọt kẹt vang lên—— cánh cửa phòng kiểm tra sức khỏe được đẩy ra từ bên trong.

Một ông bác sĩ cao lớn đi đến trước mặt Văn Kha, khuôn mặt của ông ấy ngược với ánh sáng vậy nên căn bản là không thể nhìn thấy rõ được sắc mặt, Văn Kha chỉ nhớ rằng ông ấy đã đưa tờ kết quả qua cho mình và nói: "Báo cáo kết quả đã có rồi đây, cậu đúng thật là một Omega. Chỉ là..."

Cơ thể lập tức run lên, Văn Kha cảm thấy đầu óc mình trong nháy mắt ấy trở nên thật hỗn độn, chỉ nghe thấy bác sĩ nói được một câu còn những lời tiếp theo sau đều rất mơ hồ, có gì đó như thể "cậu phân hóa quá muộn cho nên phải chú ý giữ gìn tuyến thể khỏe mạnh", còn lại tất cả anh đều không nghe lọt vào tai.

Thậm chí anh còn không dám nhận lấy tờ kết quả mỏng manh kia, là Hàn Giang Khuyết thay Văn Kha đưa tay ra nhận lấy.

Hắn nắm chặt lấy cổ tay của Văn Kha, một đường kéo anh ra khỏi bệnh viện, sau đó hai người đồng thời cúi đầu xuống nhìn vào những hàng chữ trên tờ kết quả kia.

Trên nền giấy trắng như tuyết, viết rất rõ ràng giới tính của anh: Nam, Omega.

Văn Kha vẫn còn nhớ ngày ấy là một ngày bầu trời âm u ít thấy, mây đen nặng nề đè xuống giống như muốn đè lên sống lưng anh.

"Sao lại thế này?" Hàn Giang Khuyết siết chặt tờ giấy kia, đường nét trên khuôn mặt của thiếu niên cứng đờ, cánh môi giương lên, vẻ mặt kia không nói ra được là tức giận hay là nghiêm túc: "Sao anh có thể là Omega được? Anh thậm chí còn không có cả mùi tin tức tố, mẹ nó chứ."

Văn Kha không kiềm được mà ngẩng đầu lên, đôi mắt anh mông lung nhìn hắn.

Anh không chỉ là một Omega.

Còn là một Omega cấp E.

Đẳng cấp của tuyến thể được xếp từ cao đến thấp, SABCDE và anh là cấp thấp nhất.

Văn Kha đã được định trước sẽ không có được mùi tin tức tố nồng đậm, không có khoang sinh sản hoàn hảo, anh quả thật là một Omega không đủ tiêu chuẩn.

"Cho nên anh cũng sẽ có kỳ phát tình."

Hàn Giang Khuyết nhìn chằm chặp vào ngày phát tình dự tính được ghi trên tờ kết quả kia, sau đó lại đột nhiên vươn tay ra tóm chặt lấy cổ áo của Văn Kha, nói: "Một khi phát tình, anh sẽ không còn để ý đến cái gì nữa, rồi anh cũng sẽ giống như ba của tôi, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện tìm Alpha để đánh dấu mình—— chỉ cần đến kỳ phát tình, thì ai mà chẳng được, chỉ cần là Alpha thôi, chỉ cần Alpha là được, ai cũng có thể động vào anh."

"Tôi... Hàn Giang Khuyết, tôi không biết."

Văn Kha thì thào nói, giọng của anh càng ngày càng nhỏ: "Tôi vẫn chưa từng trải qua kỳ phát tình, nhưng tôi, tôi cũng không phải, là ai cũng có thể..."

Tôi không phải là ai cũng có thể đâu, tôi chỉ muốn cùng cậu...

Trong lòng Văn Kha đã nghĩ như vậy, nhưng lại không dám nói ra, ngay cả nghĩ đến chuyện vừa mới nắm tay Hàn Giang Khuyết cũng khiến anh cảm thấy sợ hãi.

Văn Kha dường như có thể nhìn thấy được, một nỗi căm ghét không hề che đậy nào đó từ trong đôi mắt của Hàn Giang Khuyết toát ra.

Hàn Giang Khuyết chán ghét anh, chỉ vẻn vẹn vì anh mới từ Beta trở thành Omega.

"Anh sẽ mang thai."

Hàn Giang Khuyết nhấn mạnh từng chữ, nói: "Văn Kha, anh sẽ mang thai, có đúng không?"

Cả người Văn Kha như ngơ ra, một chữ cũng không đáp lại được.

Anh mới vừa biết được giới tính thật sự của mình, thậm chí còn chưa kịp cảm nhận sự thay đổi từ trong thân thể và tâm lý, thì đã bị cảm giác xấu hổ sâu sắc kia giáng cho những đòn nặng nề nghiêm trọng.

Anh không hiểu phát tình thì có lỗi gì, mang thai cũng có lỗi gì, mà thiếu niên đứng trước mặt anh đây lại có thể nói ra những lời lẽ tràn ngập sự căm ghét như vậy, khiến cho Văn Kha cũng bắt đầu thấy ghét bản thân mình.

"Văn Kha, tại sao anh không phải là một Beta?"

Hàn Giang Khuyết đột nhiên thả Văn Kha ra, trong đôi mắt đen láy kia chợt lóe lên nỗi thất vọng mãnh liệt, hắn lặp lại một lần nữa: "Tại sao anh không thể chỉ là Beta thôi."

"Xin lỗi..."

Văn Kha ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn vào Hàn Giang Khuyết.

Anh thật sự không thể mạnh mẽ được, nhất là khi đối diện với ánh mắt thất vọng của người mà mình thích, khiến Văn Kha có cảm giác sợ hãi như thể bản thân trong tương lai sắp phải nghênh đón những tai ương ngập đầu.

Anh còn nghĩ rằng nếu như mình nhận lỗi, Hàn Giang Khuyết chắc sẽ chấp nhận.

Nhưng hắn lại chỉ lắc đầu, nắm chặt tờ kết quả trong tay rồi xoay người rời đi.

Để lại Văn Kha một mình ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Toàn bộ thế giới giống như tối dần lại, tất cả đều trở thành lặng câm——

Nhưng Văn Kha biết vào khoảnh khắc ấy, trong lòng anh thật sự đã có thứ gì đó vỡ tan mất rồi, có lẽ cũng sẽ không bao giờ ghép lại được nữa.

...

Ký ức mấy năm gần đây của Văn Kha, về những chuyện xảy ra sau đó đều rất mơ màng, bởi hết thảy mọi chuyện tựa như đều xảy đến rất nhanh.

Sau khi đi làm kiểm tra về, anh đã xin nghỉ một ngày không đến trường, mọi thứ dường như đều là sóng yên gió lặng nhưng đến ngày hôm sau, khi Văn Kha đeo cặp sách bước vào lớp, tất cả đều không còn giống như trước nữa.

Mỗi một người bạn học đều dùng ánh mắt quái lạ lại có ẩn ý gì đó nhìn về phía Văn Kha, giống như anh là ngươi kỳ lạ lần đầu tiên xuất hiện ở cái lớp này vậy, mà Hàn Giang Khuyết hôm đó cũng xin nghỉ.

Khi đó Trác Viễn vẫn là lớp trưởng cũng là người đầu tiên đứng lên, nhẹ nhàng nói với anh: "Tiểu Kha, sáng sớm nay bọn tôi đều biết hết cả rồi—— thật ra chuyện phân hóa muộn cũng không có vấn đề gì cả, thầy giáo nói, tuyến thể của cậu không khỏe không thích hợp học trong lớp chỉ toàn Alpha và Beta, vì thế hôm nay thầy sẽ làm thủ tục chuyển lớp giúp cậu, cậu có thể lập tức chuyển sang lớp dành cho Omega rồi."

Đối với Văn Kha mà nói, thoáng chốc đó thật sự là sấm sét giữa trời quang.

Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ tới, Hàn Giang Khuyết sẽ nói chuyện của mình cho người khác biết.

Nhưng lần này, Văn Kha không những bị chuyển đến một lớp xa lạ vào đúng năm lớp 12 đầy quan trọng, còn phải chịu đựng ánh mắt khác thường của mỗi một người, tất cả bọn họ đều biết anh là một Omega cấp E.

Đối với Văn Kha mười bảy mười tám tuổi mà nói, quả thật chính là ngày tận thế.

Ngày hôm ấy sau khi tan học, anh nén lại cơn giận mà tìm đến nhà Hàn Giang Khuyết, nhưng lại nghe thấy người ba Omega của hắn nói lại rằng, từ hôm qua đi học về thì hắn đã lên cơn sốt, bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng ngủ mê man.

Văn Kha không đi vào xem người kia thế nào, anh quay đầu lại trở về nhà. Khi đó trong lòng anh chỉ có một ý nghĩ, mình sẽ không bao giờ nói bất kỳ một câu nào với Hàn Giang Khuyết nữa.

Từ ngày đó trở đi, sau khi anh chuyển sang lớp khác liền xóa bỏ số điện thoại cùng tất cả các phương thức liên lạc khác của Hàn Giang Khuyết.

Mà người kia dường như cũng cảm thấy được điều gì đó, thế nhưng Hàn Giang Khuyết năm ấy lại là kẻ kiêu căng ngạo mạn, cho nên hắn chưa từng đi tìm Văn Kha để nói lời xin lỗi cũng không còn để ý đến anh nữa.

Hai người họ đã từng nhiều lần thoáng nhìn thấy nhau trên sân trường, thế nhưng ai cũng không mở miệng, cả hai đều giữ khuôn mặt lạnh lùng quay người lại không ai nói với ai một lời.

Một mối quan hệ cứ như vậy mà kết thúc.

...

Thật ra bây giờ nghĩ kỹ lại, có rất nhiều chuyện chưa chắc nhất định sẽ phải kết thúc như thế.

Những câu chuyện cảm thấy to tát lắm ở cái tuổi ấy, giá như chỉ cần bình tĩnh một chút, kiên nhẫn thêm một chút, có lẽ đã có thể giải quyết được rồi.

Thế nhưng số phận lại không cho Văn Kha thời gian.

Một tuần sau khi anh nhận được kết quả kia, mẹ anh cũng phát hiện ra mình đang bị ung thư vú giai đoạn cuối.

Văn Kha đã chẳng còn thời gian để đoái hoài đến Hàn Giang Khuyết nữa, mỗi ngày anh đều kiệt sức chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trường học, mỗi lần nhìn vào tờ chi phí thuốc men đều cảm thấy bó tay không có cách nào cả, khoản tiền tiết kiệm trong nhà bọn họ thật sự không thể đối phó nổi với căn bệnh hiểm nghèo này.

Mẹ của Văn Kha sau khi biết được sự thật, phản ứng đầu tiên của bà chính là không chịu chữa chạy gì nữa, thế nhưng Văn Kha kiên quyết không chịu, anh lập tức liên hệ việc bán nhà, nhưng ở cái thành phố nhỏ ở phương Bắc này, một căn nhà dân cũ nát của hai mẹ con họ, thật sự không thể kiếm ngay được người mua trong thời gian ngắn như vậy được.

Thiếu niên ngày ấy còn chưa tròn mười tám tuổi, xem như lần đầu tiên được nếm trải những gian khổ cùng bất đắc dĩ của cuộc đời.

Quãng thời gian đó, Trác Viễn vẫn luôn ở cạnh bên anh.

Mẹ Văn Kha trước khi bị bệnh vẫn làm giúp việc trong nhà họ Trác, bây giờ lại đột nhiên mắc bệnh như thế này, nhà bọn họ lại hào phóng giúp đỡ, gánh vác tiền thuốc thang và tiền nằm viện.

Văn Kha đã viết từng tờ từng tờ giấy ghi nợ đưa cho Trác Viễn, nhưng gã trước sau đều rất nhẹ nhàng, từ chối mấy lần cuối cùng mới bất đắc dĩ nhận lấy, nhưng vẫn không quên dặn anh không cần lo lắng đến chuyện tiền nong.

Nhưng làm sao có thể chứ.

Anh chỉ có thể liên tục cảm ơn Trác Viễn.

Trong quá trình không ngừng mang ơn nghĩa ấy, Văn Kha biết rằng khi đối diện với Trác Viễn thì bản thân đã mất đi quyền bình đẳng rồi.

Anh đã trao lần đầu tiên của mình cho gã, trong chính căn nhà cũ nát của mình.

Quãng thời gian đó đầu óc Văn Kha ngơ ngác cái gì cũng không rõ ràng, hoàn toàn quên đi mất kỳ phát tình của mình, mà mấy ngày đó Trác Viễn vẫn luôn dính lấy anh, cho nên chuyện xảy ra sau đó giống như bất ngờ mà cũng giống như đã được định trước.

Mặc dù là phát tình, nhưng Văn Kha lại dậy thì quá muộn khiến cho khoang sinh sản lúc mở căng ra vẫn đau đến mức khiến anh tưởng như mình sẽ chết ở trên giường vậy.

Trác Viễn lúc ấy lại ở bên dịu dàng hôn lấy Văn Kha, tỏ ra rộng lượng nói rằng mình sẽ không đánh dấu vĩnh viễn ngay lập tức, sau đó thì thầm vào bên tai anh những lời yêu thương, còn hứa hẹn chuyện bọn họ sẽ lấy nhau, sẽ bên nhau trọn đời.

Con người, có những lúc thật sự rất mê man.

Không biết có phải trước tiên là vì tin tưởng sự dịu dàng của gã, nên mới cam chịu như vậy, hay là bởi vì trước đó đã hiểu rất rõ số phận của mình nên mới bằng lòng tin tưởng.

Nhưng cho dù có là vì thế nào đi chăng nữa, thì Văn Kha cũng đã đưa ra lựa chọn của mình.

Chỉ có một điều duy nhất khiến trái tim anh đau đến thắt lại, đó là sau khi mình bị người kia tạm thời đánh dấu thì đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên.

Trác Viễn chỉ phủ lên người anh một chiếc áo sơ mi rồi đi ra mở cửa, qua một lát lại quay vào phòng còn cười đến híp cả mắt.

"Là ai vậy?" Văn Kha mệt mỏi yếu ớt hỏi gã.

"Hàn Giang Khuyết." Trác Viễn nói như thể không có chuyện gì: "Em muốn gặp nó à? Nó chỉ liếc nhìn anh mấy cái rồi bỏ đi luôn, cũng chẳng nói gì cả."

Văn Kha như chết lặng nằm yên trên giường, qua một lúc rất lâu, mới có thể bình thường trở lại, anh thì thào: "Chắc là... Không có chuyện gì đâu."

"Vậy thì tốt."Trác Viễn đi tới hôn lên khuôn mặt của anh, nói: "Anh yêu em, Tiểu Kha."

Sinh nhật năm mười tám tuổi của mình, Văn Kha đã cùng Trác Viễn trải qua.

Anh tự cho mình hai điều ước, điều ước thứ nhất là hy vọng cho sức khỏe của có thể sớm ngày hồi phục, điều thứ hai là hy vọng bản thân có thể đỗ được một trường Đại học mà mình luôn ao ước——

Nhưng cả hai điều ước đó đều không thể trở thành sự thật.

Đời người là nuối tiếc, là rất nhiều rất nhiều nuối tiếc.

Hàn Giang Khuyết đã từng nói anh giống hệt như một chú hươu cao cổ.

Sau này Văn Kha đã nghĩ rằng, có thể là do anh có thói quen hay rướn cổ lên, gợi nên dáng vẻ luôn ngóng đợi——

Ở bên trong ruộng lúa mạch ngong ngóng nhìn về phía cánh đồng cỏ bao la.